"Bạn học này, tôi tới tìm Triệu Mạc Ngôn, cậu ấy có ở bên trong không vậy?"
Do hẹn mãi chẳng được gặp mặt bạn trai nên Dương Ánh Nguyệt đành đích thân tới đây tìm đối phương, khoảng chừng hơn một tháng họ chưa ở cùng với người còn lại rồi.
Mà cô nàng Dương Ánh Nguyệt khá nhạy cảm, huống chi cô cũng lún hơi sâu vào thứ mang tên tình yêu này, nên chỉ cần chả gặp Triệu Mạc Ngôn một thời gian thôi cô liền bứt rứt khó chịu vô cùng, đặc biệt đối phương dạo gần đây cứ là lạ làm sao ấy.
Thỉnh thoảng, Dương Ánh Nguyệt gọi điện hỏi thăm bạn trai, vậy mà người ở đầu dây bên kia chỉ hời hợt trả lời: "Anh ổn.
Dương Ánh Nguyệt, xin lỗi vì hiện tại khó có thể ở cạnh em được, anh đang bận.
Chúng ta nói chuyện sau nhé, tạm biệt." Lúc ấy, chưa để cho người con gái có cơ hội nói ra bất kỳ chữ gì, Triệu Mạc Ngôn ngay lập tức cúp máy.
Đôi lông mày trên khuôn mặt cô nàng ngay lập tức nhíu chặt, Dương Ánh Nguyệt hoài nghi nhân sinh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đen kịt nằm trong lòng bàn tay mình, khóe môi giật giật liên tục, dường như đang nghĩ ngợi gì đó.
Người con gái chống cằm, mặt mày nhăn nhó, lồng ngực phập phồng lên xuống, từng tiếng thở dài vang lên, đặc biệt trong đáy mắt lóe ra những tia bất lực.
Bận gì mà ghê vậy?
Đến mức chả thèm quan tâm tới cô.
Cộng thêm việc bạn cùng phòng bắt đầu nhiều lời, họ thủ thỉ liên tục bên tai.
"Dương Ánh Nguyệt à, làm gì có chuyện bạn trai bận tối mắt tối mũi chẳng thể dành thời gian ở cạnh người yêu chứ.
Muốn thì sẽ tìm cách còn không muốn thì sẽ tìm lý do.
Khả năng tình cảm Triệu Mạc Ngôn kia dành cho cậu ngày càng phai nhạt rồi."
"Đúng vậy.
Con trai mà, bọn họ thay lòng đổi dạ nhanh lắm, chỉ cần tìm được những thứ mới mẻ là ngay lập tức vứt bỏ mối quan hệ hiện tại luôn.
Có thể cấp ba cậu ta hứa với cậu những thứ trên trời dưới bể, tuy nhiên, hiện tại mọi thứ hoàn toàn thay đổi, lên đại học, nhiều cô gái xinh đẹp ở bên cạnh, mấy tên đàn ông dễ xiêu lòng lắm.
Tôi chả rõ bọn họ quá.".
Ngôn Tình Trọng Sinh
"Dương Ánh Nguyệt, với tình hình này khả năng cao Triệu Mạc Ngôn có người mới, nói cách khác cậu bị đội cho cái nón xanh mà bản thân chẳng hề hay biết đấy.
Điều cậu cần làm hiện tại chính là bắt tận tay day tận mặt thì bọn chúng mới hết cãi."
Đưa tay đỡ trán, Dương Ánh Nguyệt lắc đầu, nhất thời chả biết nên khóc hay nên cười, xua tay phủ nhận: "Làm gì có chuyện đó.
Chắc chắn Triệu Mạc Ngôn không phải là con người như vậy đâu.
Anh ấy nếu như đã hết tình cảm thì nhất định nói ngay và luôn.
Chắc chắn Triệu Mạc Ngôn gặp chuyện thôi."
Thở dài mấy tiếng, đang đau đầu vì vấn đề tình cảm thế mà mấy cô nàng bên cạnh cứ thích thêm dầu vào lửa, Dương Ánh Nguyệt bất lực chẳng biết nói gì.
Huống chi cái phòng thí nghiệm kia toàn con trai với nhau thì lấy đâu ra việc Triệu Mạc Ngôn làm quen được với những cô gái xinh đẹp khác.
Nhưng Dương Ánh Nguyệt vẫn đưa ra quyết định tới tìm Triệu Mạc Ngôn xem thử anh đang gặp phải vấn đề gì.
Nếu được cô sẵn sàng giúp đỡ.
Chàng trai đang khoác trên mình chiếc áo blouse trắng nhướng mày, quan sát Dương Ánh Nguyệt một hồi, nghi hoặc hỏi: "Đúng là cậu ta đang ở bên trong.
Tuy nhiên, cô với Triệu Mạc Ngôn có quan hệ gì thế? Tự dưng mò tới tận đây tìm cậu ta.
"Ừ thì tôi là Dương Ánh Nguyệt, bạn gái Triệu Mạc Ngôn." Cô nàng cong môi cười, thành thật trả lời.
Đối phương trợn mắt, ngạc nhiên đến mức há hốc mồm khi hay tin con mọt sách Triệu Mạc Ngôn vậy mà cũng có người yêu, cậu ta cứ tưởng Triệu Mạc Ngôn chỉ biết suốt ngày làm bạn với thí nghiệm thôi, ai dè, thậm chí bạn gái còn xinh đẹp như thế này.
Nhanh chóng trở về với thực tại, đối phương dẫn Dương Ánh Nguyệt vào bên trong, nhưng vẫn cảnh cáo cô đừng đụng chạm linh tinh.
Vừa thấy anh người yêu đang cắm mặt cắm mũi vào mấy thứ máy móc, Dương Ánh Nguyệt hậm hực phồng mồm trợn má, vẫy tay gọi: "Triệu Mạc Ngôn."
Chàng trai nhanh chóng ngẩng đầu lên, đập vào mắt anh là khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc đã lâu rồi bản thân chưa được nhìn thấy, Dương Ánh Nguyệt, bạn gái anh.
Trong thoáng chốc, Triệu Mạc Ngôn phản ứng theo bản năng, anh cong môi cười, tuy nhiên, rất nhanh, niềm vui biểu lộ trên đôi mắt nhanh chóng vụt tắt, trở về dáng vẻ lãnh đạm thường ngày lúc cô nàng chạy thục mạng về phía mình.
"Em tới đây làm gì thế?" Triệu Mạc Ngôn cúi mặt xuống bàn, anh mở miệng, ngoài mặt bình tĩnh dù tâm trạng lúc bấy giờ ngập tràn tâm sự.
Lâu ngày chưa được nhìn thấy, anh thật sự vô cùng nhớ Dương Ánh Nguyệt, chỉ muốn bỏ hết mọi thứ chạy tới tìm cô.
Thời gian vừa qua Triệu Mạc Ngôn cảm thấy như thể chính mình sắp phát điên lên vậy.
Tuy nhiên, nhớ đến những lời nói mà mẹ cô nói với anh hôm ấy, Triệu Mạc Ngôn bắt đầu tự ti.
Trong đầu chàng trai xuất hiện những câu hỏi liên tục hiện lên, ví dụ như:
Nếu bản thân khiến Dương Ánh Nguyệt chịu liên lụy thì biết làm sao?
Tương lai anh sau này liệu lo lắng được cho bạn gái mình hay thực sự giống với Dương phu nhân cảnh tỉnh?
Còn rất nhiều nữa, đó chẳng qua chỉ là điển hình, Triệu Mạc Ngôn tràn ngập tự ti, hồi hộp, anh sợ mình ảnh hưởng tới tương lai Dương Ánh Nguyệt, đồng thời mối quan hệ giữa hai mẹ con họ vì anh mà xảy ra xích mích.
Từng có lần Triệu Mạc Ngôn nghĩ đến việc buông tay, làm theo lời Dương phu nhân, tuy nhiên, anh vô cùng mông lung vì bản thân không nỡ rời xa Dương Ánh Nguyệt.
Đối phương rất quan trọng với anh.
Trong lúc Triệu Mạc Ngôn đang trên mây bởi những dòng suy nghĩ thì anh bị âm thanh ngọt ngào bên tai kéo trở về thực tại.
Dương Ánh Nguyệt cong môi cười khoác tay người yêu, cô hí hửng cất giọng:
"Thì đương nhiên là tới thăm anh và xem bạn trai em tình hình dạo này ra sao rồi thôi.
Triệu Mạc Ngôn, anh bận khó tìm em được thì em chỉ còn cách tới đây thôi.
Em sợ anh bỏ bê sức khỏe." Người con gái hứ một tiếng.
"Xin lỗi em, anh bận nghiên cứu vài sản phẩm mới, muốn phát triển hơn thôi." Triệu Mạc Ngôn mím môi, nhả ra từng chữ, anh đau lòng rụt tay về: "Anh vẫn bình thường mà, em yên tâm, đợi một thời gian nữa anh xong xuôi mọi chuyện thì sẽ ở bên cạnh em lâu hơn.
Với cả em ở nơi này không thích hợp đâu, mau trở về đi."
Triệu Mạc Ngôn hiện tại chẳng biết nên đối mặt cùng người ở bên cạnh như thế nào nữa, đành mạnh dạn lấy bừa lý do nào đó để trấn tĩnh bản thân đồng thời khiến Dương Ánh Nguyệt nhanh chóng rời khỏi đây.
Anh chưa tài nào kiểm soát được toàn bộ mọi chuyện.
Đứng trước hành động lạ lùng bạn trai vừa làm ra, Dương Ánh Nguyệt chống tay lên eo, híp mắt nhìn đối phương chằm chằm, vài giây sau cô lên tiếng:
"Triệu Mạc Ngôn, dạo gần đây anh lạ lắm đấy nhé.
Anh đang tránh mặt em đấy à? Hay anh gặp phải chuyện gì mà chẳng chịu cho em biết? Cách anh nói chuyện hay cư xử của anh hôm nay khác xa so với những gì em biết."
Mặt mày cô nàng nhăn nhó đầy nghi hoặc, cô ngẫm nghĩ mãi vẫn chưa tài nào tìm ra nguyên nhân khiến Triệu Mạc Ngôn biến thành thế này.
"Làm gì có, anh chỉ lo cho em ở đây nhàm chán thôi." Triệu Mạc Ngôn chột dạ đưa tay gãi gãi đầu, anh hời hợt giải thích: "Tại anh bận quá khó ở cạnh em được.
Chứ anh vẫn giống như mọi ngày mà, em nghĩ nhiều rồi đó.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...