“Ngôn Ngôn, thông báo cho cậu một tin vui, tôi tìm ra kẻ hãm hại mình cùng bằng chứng trong tay rồi.”
Trong lúc Triệu Mạc Ngôn đang nhướng mày đăm chiêu suy nghĩ xem làm thế nào để giúp đỡ cho bạn gái thì Dương Ánh Nguyệt từ đâu xuất hiện bên cạnh cậu với nụ cười đắc chí nhanh chóng ngồi xuống vui mừng báo cáo.
Ánh mắt cô nàng đen nhánh, trở nên sâu thẳm mà người xung quanh khó lòng đoán được ý đồ cô nàng đang ấp ủ sau khi vừa nhận ra được toàn bộ nguyên do lẫn kẻ đứng đằng sau.
Điều làm Dương Ánh Nguyệt cảm thấy khó tin nhất chính là Bạc Uyển Như, hóa ra chính đối phương là kẻ khiến cô nàng chui đầu vào rọ, đặc biệt trong khi giữa hai người chẳng quan hệ gì với nhau, đến nói chuyện được dăm ba câu còn chẳng có cơ hội.
Hoặc là vô tình hoặc là cố ý, tuy nhiên, cô nắm chắc niềm tin rằng giữa hai người tồn tại Trương Lạc Vĩ mới khiến Bạc Uyển Như tự dưng thù ghét mình.
Triệu Mạc Ngôn trợn tròn mắt ngạc nhiên, cậu ngay lập tức quay sang nhìn chằm chằm người con gái ở bên cạnh mình, bất chợt thốt lên: “Thật à? Cậu làm sao mà tìm được thế? Với cả rốt cuộc là ai đã gây ra?”
Một loạt những câu hỏi vang lên dồn dập từ phía Triệu Mạc Ngôn, dường như chàng trai cuống quýt hơn Dương Ánh Nguyệt rất nhiều, lồng ngực thậm chí đang phập phồng lên xuống.
Lúc bấy giờ cậu mới thở phào nhẹ nhõm được trong mấy ngày căng thẳng vừa rồi.
Sau khi Dương Ánh Nguyệt bị đình chỉ thi, Triệu Mạc Ngôn cũng không tham gia kiểm tra đánh giá nữa mà cả hai cùng nhau nghĩ cách xem nên làm thế nào để chứng minh được trong sạch cho cô nàng đang ngồi bên cạnh.
Giáo viên khó ngăn cản quyết định Triệu Mạc Ngôn đưa ra, tuy nhiên, trong hai ngày thi, học sinh gần như chẳng để lộ bất kỳ sơ hở gì, đều lẳng lặng giống chưa xảy ra chuyện, dù Triệu Mạc Ngôn đã âm thầm theo dõi mà vẫn bất lực bó tay.
Tưởng chừng như phải nhìn Dương Ánh Nguyệt bị giáo viên phạt vì tội gian lận thì bỗng dưng đối phương thông báo tin vui khiến chàng trai mừng rỡ hết mực.
Mấy ngày qua, có trời mới biết Triệu Mạc Ngôn đã đau đầu đến mức độ nào khi liên tục động não suy nghĩ biện pháp, cậu thậm chí còn đến tìm cô giáo chủ nhiệm, trực tiếp lấy danh dự bản thân ra đảm bảo nhưng nhà trường hoàn toàn ngó lơ.
Dương Ánh Nguyệt thì sắc mặt lúc nào cũng đen kịt, tâm trạng chẳng mấy vui vẻ dẫu cho Triệu Mạc Ngôn thường xuyên sát cánh bên cạnh động viên.
“Cậu xem đoạn video này là rõ ngay.” Người con gái nhanh chóng lấy điện thoại cất trong túi quần ra, bật lên rồi đưa ra trước mặt Triệu Mạc Ngôn, mở miệng: “Thật ra là tôi vô tình quay được đấy.
Chắc ông trời thấy bất bình với những gì tôi gặp nên cho cơ hội để vạch mặt mấy đứa bụng dạ xấu xa, ý nghĩ đen tối ấy mà.”
Kèm theo một cái nháy mắt, Dương Ánh Nguyệt trực tiếp bật đoạn phim lên.
Lúc đó, cô đi vệ sinh, tình cờ nhìn thấy bạn gái Trương Lạc Vĩ là Bạc Uyển Như đang đứng khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào tường với vẻ mặt đắc ý khi vừa mới thi thử xong tám nhảm với nhau.
Nội dung cuộc trò chuyện vô tình bị Dương Ánh Nguyệt nghe thấy, cô sầm mặt, khôn ngoan cầm lấy điện thoại núp ở góc khuất mà Bạc Uyển Như lẫn cô gái kia chẳng thể nhìn thấy âm thầm ghi lại toàn bộ.
Bạn thân Bạc Uyển Như vẻ mặt khó hiểu lên tiếng hỏi: “Uyển Như, mày ở cùng phòng thi với Dương Ánh Nguyệt thế có biết những chuyện xảy ra không? Nó chép tài liệu thật à?”
“Làm gì có chuyện đó.” Bạc Uyển Như hất cằm đắc ý, ngó nghiêng xung quanh, chưa phát hiện ra điều gì khả nghi, trực tiếp nói huỵch toẹt toàn bộ mọi chuyện mình làm:
“Là do tao ném về phía Dương Ánh Nguyệt đấy.
Ai bảo nó cứ thích trở thành kẻ thứ ba câu dẫn người yêu tao.
Trương Lạc Vĩ tao chưa đá thì thôi, chẳng ai được quyền cướp lấy thứ tao đang nắm giữ.
Chính ra tao định thuê người dạy dỗ Dương Ánh Nguyệt một trận cho nó biết thân biết phận cơ, nhưng làm thế thì chưa tìm được cơ hội.
Tao lỡ chưa ôn tập, mang tài liệu vào chép lấy tí điểm, mà giám thị thiếu chút nữa bắt gặp, tao nhanh trí nhân cơ hội đang muốn khiến Dương Ánh Nguyệt biết mùi liền ném về chỗ nó.
Và con nhỏ đó bị giám thị bắt luôn, chứng cứ rành rành nên chả làm gì được, bất lực xuống phòng hội đồng, chắc mấy hôm nữa phải chịu kỷ luật thôi.”
Trên khuôn mặt Bạc Uyển Như ngập tràn khoái chí, cô ta sung sướng vì đã dạy dỗ cho kẻ khiến bản thân ngứa mắt, hoàn toàn chả để tâm tới thân phận Dương Ánh Nguyệt ra sao.
Khoảnh khắc ấy, người con gái tức đến run rẩy, cánh tay cầm điện thoại chằng chịt những đường gân xanh, thiếu chút nữa là xông lên trực tiếp đôi co với Bạc Uyển Như.
Dương Ánh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, thảo nào cô luôn cảm thấy lúc ở trong phòng thi ánh mắt đối phương luôn dán chặt lên thân thể mình.
Vì Trương Lạc Vĩ trong khi chính cậu ta mới là kẻ lúc nào cũng gây chuyện với Dương Ánh Nguyệt, cô muốn tránh xa còn chẳng được, thế mà Bạc Uyển Như không thèm nói lý, đem hết tội danh gán cho cô bằng được.
Dù bản tính nóng nảy, tuy nhiên, Dương Ánh Nguyệt hoàn toàn đủ tỉnh táo để kiềm chế bản thân, cô hiểu rõ nếu lao ra đó thì bằng chứng khả năng sẽ bị Bạc Uyển Như hủy mất.
Cắn chặt cơn giận, Dương Ánh Nguyệt giữ im lặng tiếp tục nghe bọn họ nói chuyện.
Người bên cạnh Bạc Uyển Như nhướng máy, thấp thỏm cất giọng: “Mà mày không cảm thấy sợ nếu bị phát hiện à?”
“Sao tao phải sợ?” Hừ lạnh một tiếng, Bạc Uyển Như nhếch môi can đảm rặn ra từng câu từng chữ: “Làm gì có bằng chứng để buộc tội tao hãm hại Dương Ánh Nguyệt đâu.
Với cả mọi hướng xấu đều dồn hết về con nhỏ đó rồi, đảm bảo chả ai chú ý đến tao đâu.
Mày cứ yên tâm.”
Cô ta tràn đầy tự tin, ưỡn ngực khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Triệu Mạc Ngôn sau khi xem xong đoạn video từ điện thoại, khóe môi cậu giật giật liên tục, khuôn mặt xám xịt.
Nguyên nhân hóa ra là từ Trương Lạc Vĩ, cậu ta cãi nhau với bạn gái, để cho Bạc Uyển Như đánh chủ ý lên Dương Ánh Nguyệt, thậm chí còn liên tục làm phiền cô, thời điểm hiện tại, Triệu Mạc Ngôn cực kỳ phẫn nộ, muốn ra tay đánh tên họ Trương ấy một trận lên bờ xuống ruộng.
Hít một hơi thật sâu, chàng thiếu niên mới lên tiếng: “Nếu vậy thì tốt rồi, bằng chứng đã có, lần này đảm bảo Bạc Uyển Như kia khó lòng chối cãi.
Dương Ánh Nguyệt, cậu đã nghĩ ra tiếp theo nên làm gì chưa?”
“Đương nhiên.” Cô nàng cong môi, hất cằm, khoác tay lên vai bạn trai, vỗ ngực: “Đợi lát nữa chúng ta xuống tìm cô chủ nhiệm và hiệu trưởng đưa họ xem đoạn video tôi quay được, để xem còn ai nghi ngờ Dương Ánh Nguyệt tôi nữa không? Lần này tôi phải cho Bạc Uyển Như nhớ đời mới được.”
Thanh âm tràn ngập sự quyết tâm.
Triệu Mạc Ngôn gật đầu tán thành.
Đúng lúc ấy, lớp trưởng tới thông báo rằng cô giáo yêu cầu Dương Ánh Nguyệt mau chóng xuống phòng hội đồng, khả năng cao chính là xử lý vụ gian lận thi cử hôm trước.
Cô nàng cùng Triệu Mạc Ngôn nhanh chóng đứng dậy, đang muốn tới tìm, ai dè cô giáo gọi Dương Ánh Nguyệt xuống trước, thật như ý định trong đầu cô nàng.
Khi có mặt, giáo viên chủ nhiệm khá ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Triệu Mạc Ngôn.
Chưa kịp hỏi thì Dương Ánh Nguyệt đã ngay lập tức mở lời, tự tin nói: “Cô à, em biết cô tìm em có việc gì, em hoàn toàn chứng minh được bản thân mình trong sạch, và em chưa từng gian lận thi cử.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...