"Đương nhiên là thật rồi, tao đâu có rảnh rỗi đến mức mang tình cảm ra làm trò đùa.
Nay tao cố tình công khai trước mặt mọi người đấy, để mấy đứa con gái bớt tơ tưởng tới bạn trai tao."
Dương Ánh Nguyệt dùng ánh mắt si mê quan sát Triệu Mạc Ngôn, Du Chi Nhiên đứng quan sát đang yên đang lành bị nhồi cho một đống cơm chó vào miệng ngay lập tức khóe môi giật giật liên tục, da gà nổi hết cả lên, âm thầm liếc xéo cô bạn thân thấy sắc quên bạn đang ngồi trước mặt mình.
Du Chi Nhiên khinh bỉ nhếch môi, nhất thời chưa biết nên miêu tả tâm trạng bản thân mình như thế nào nữa, chỉ muốn nhanh chóng tống khứ Dương Ánh Nguyệt ra chỗ khác.
Coi thường cẩu độc thân như cô hay gì?
Đưa tay đỡ trán, thanh âm trầm bổng vang lên: "Tao cứ tưởng mày chơi cả lớp một vố cơ, ai dè là thật.
Mà mày theo đuổi Triệu Mạc Ngôn dễ dàng thế à? Mới chỉ có một thời gian ngắn đã khiến mọt sách kiêm học bá của lớp đổ gục, Dương Ánh Nguyệt, mày nói thử xem, rốt cuộc là mày dùng biện pháp gì đấy?"
Ban đầu nghe tin cô bạn thân sau khi trở về trường muốn theo đuổi Triệu Mạc Ngôn cô nàng đã vô cùng bất ngờ rồi, ngày hôm nay sau khi hai người bọn họ công khai Du Chi Nhiên tiếp tục được một phen há hốc mồm đầy kinh ngạc.
Theo như những gì cô biết thì Triệu Mạc Ngôn từ trước đến nay lúc nào cũng cắm mặt vào sách vở, dường như đối phương chưa từng màng tới chuyện yêu đương, con ngoan trò giỏi trong mắt thầy cô giáo, cứ tưởng Dương Ánh Nguyệt phải mất một thời gian dài mới câu được chú cá nhỏ này về bên mình.
Thế mà tốc độ hành động Dương Ánh Nguyệt bày ra cực kỳ nhanh chóng, và hôm nay cả hai đã có kết quả rồi.
Du Chi Nhiên hơi nghi hoặc nhìn chằm chằm cô bạn thân, tưởng chừng đang suy nghĩ gì đó.
"Tao mà lị.
Mày cho rằng chút vấn đề đơn giản này làm khó được bạn mày hay gì?" Dương Ánh Nguyệt đưa tay vỗ ngực, gương mặt xinh đẹp viết rõ hai chữ tự hào, hí hửng mở miệng: "Tao theo đuổi thì chỉ sớm muộn đối phương cũng gục ngã thôi.
Triệu Mạc Ngôn đặc biệt dễ mềm lòng, chỉ cần tao dùng tình cảm chân thành thì hoàn toàn chinh phục được cậu ấy."
Đơn giản ấy mà.
Dương Ánh Nguyệt cảm thán.
Cô bạn thân ở phía đối diện vứt cho người con gái cái nhìn khinh bỉ, Du Chi Nhiên thật sự muốn thốt lên một câu: "Lúc trước mày theo đuổi Trương Lạc Vĩ ghê thế mà có được đâu." Tuy nhiên rất nhanh cô đã nuốt xuống.
Chuyện Dương Ánh Nguyệt ở cạnh Triệu Mạc Ngôn là điều tốt, những lúc không khí vui vẻ thế này thì tránh nhắc tới mấy kẻ chẳng xứng, chỉ biết vênh mặt, cho rằng bản thân mình là nhất, hoàn toàn mặc kệ tình cảm Dương Ánh Nguyệt trao cho cậu ta.
Khi bạn thân buông bỏ được cái tên con trai như khỉ gió đang hậm hực với khuôn mặt đen kịt ngồi trong lớp kia, Du Chi Nhiên đặc biệt cảm thấy hài lòng.
Sau hơn hai năm ngu ngốc thì cuối cùng Dương Ánh Nguyệt cũng chịu tỉnh ngộ rồi.
Du Chi Nhiên khoanh tay trước ngực, dáng vẻ bài xích cẩu lương khi Dương Ánh Nguyệt nắm lấy tay Triệu Mạc Ngôn, ngọt ngào thể hiện tình cảm trước mặt bạn học: "Khai mau, mày với Triệu Mạc Ngôn ở bên nhau từ khi nào? Được bao nhiêu lâu rồi? Dương Ánh Nguyệt, mày đừng bảo với tao là mày có người yêu từ lâu nhưng đến bây giờ mới chịu công khai nhá."
Cô bạn thân nhướng mày dò xét, tiếp theo đập vào mắt Du Chi Nhiên là hình ảnh học bá được người người ngước nhìn trong thời gian gần đây đưa tay vén những lọn tóc đang rũ rượi trên khuôn mặt Dương Ánh Nguyệt cài sang một bên, làm Du Chi Nhiên độc thân bao năm trời phát ói.
Tuy nhiên, cô vẫn phải thừa nhận rằng Triệu Mạc Ngôn thật lòng với bạn mình, ánh mắt đối phương dành cho Dương Ánh Nguyệt tràn ngập sự cưng chiều, dịu dàng tận xương, đặt bạn gái gói gọn trong tầm nhìn.
Xen ra có thể tin tưởng được.
"Bọn tao chỉ mới chính thức ở bên nhau từ tối hôm qua thôi, thông báo cho mày bằng niềm tin à?" Dương Ánh Nguyệt bĩu môi: "Hôm nay bọn tao chả công khai rồi còn gì.
Tao tính gửi tin nhắn nói mày biết, nhưng mà vui quá nên quên béng mất."
Cô nàng đồng thời nháy mắt.
Du Chi Nhiên chả biết thời điểm hiện tại bản thân mình nên bày ra vẻ mặt gì, khóe môi giương cao.
Chị với chả em, yêu xong liền ném cô sang một bên, Dương Ánh Nguyệt quả là cái đồ thấy sắc quên bạn.
Sau đó cô bạn thân tiện thể tìm được thời cơ cà khịa Du Chi Nhiên: "Tao cũng có người yêu rồi, mày nên nhanh chân nhanh tay tìm một anh nào đó đẹp trai cao ráo mà ở bên cạnh cùng chia vui với bọn tao, chứ nhìn mày cả ngày bị tao với Triệu Mạc Ngôn nhồi thức ăn cho cún thì đảm bảo khổ lắm."
Một nụ cười tràn ngập "thiện chí" xuất hiện trên môi người con gái.
"..." Du Chi Nhiên nghẹn ứ họng.
Cô có thể ném Dương Ánh Nguyệt ra ngoài sân được không?
Hết chịu nổi cảnh tượng mấy người nào đó tình chàng ý thiếp, Du Chi Nhiên bực bội đứng phắt dậy chạy xuống căng tin mua về một đống đồ ăn nước uống.
Dương Ánh Nguyệt thì đang đói, ngỏ ý xin cô bạn thì ai kia đang bực tức, hậm hực xì một tiếng, lườm nguýt Dương Ánh Nguyệt.
Triệu Mạc Ngôn mạnh dạn mở miệng hỏi, ngữ khí đầy quan tâm: "Cậu thích à? Để tôi xuống mua cho cậu nhé.
Dù sao ăn một chút cũng khiến tinh thần thoải mái hơn.
Thích ăn uống gì cậu nói đi."
Đâu thể để bạn gái mình chịu thiệt thòi được.
"Được.
Ngôn Ngôn, cậu cứ mua tùy ý, chỉ cần là cậu cho thì cái gì tôi cũng thích." Dương Ánh Nguyệt cười tươi roi rói, tâm trạng thiếu chút nữa bay lên tới chín tầng mây, gật đầu lia lịa hưởng thụ sự chăm sóc từ bạn trai.
Dương Ánh Nguyệt tự dưng khâm phục bản thân mình vì chẳng nhìn nhầm người.
Triệu Mạc Ngôn là anh bạn trai vô cùng tốt dù cô với đối phương mới chỉ chính thức về bên nhau một ngày, tuy nhiên, lúc nào Triệu Mạc Ngôn cũng dành cho cô sự quan tâm, trong giờ học chỉ dạy Dương Ánh Nguyệt kỹ càng, sát sao, ra chơi thỉnh thoảng sẽ chạy ra ngoài lấy cho cô cốc nước.
Với Triệu Mạc Ngôn, càng nhắc cô càng hài lòng.
Ai kia ừm một tiếng, ngay lập tức chạy tới căng tin.
Rất nhanh lúc Triệu Mạc Ngôn trở về đã cầm theo ly trà chanh cùng ít đồ ăn vặt.
Dương Ánh Nguyệt với cậu cùng nhau ăn.
Đột nhiên, cô nàng đưa ly nước lên sát miệng Triệu Mạc Ngôn, ngỏ ý yêu cầu cậu hãy uống nó.
Khuôn mặt chàng thiếu niên đỏ lựng, nếu vậy thì chính là hôn gián tiếp rồi, toàn thân Triệu Mạc Ngôn nóng bừng bừng.
Dương Ánh Nguyệt trêu chọc: "Ngại gì chứ, đâu phải tôi chưa từng hôn cậu.
Mà nếu cậu muốn trực tiếp môi kề môi thì lúc trở về tôi chắc chắn đáp ứng cậu." Dường như cô nàng đã hoàn toàn nhìn thấu suy nghĩ trong đầu người yêu.
Ai kia lắc đầu, vội vàng cúi xuống, há miệng ngậm lấy ống hút kèm theo âm thanh khúc khích từ miệng Dương Ánh Nguyệt.
Từ ngày Triệu Mạc Ngôn cùng cô công khai yêu nhau, cả hai nhận được sự chú ý cực kỳ lớn từ các bạn trong trường, nguyên nhân là bởi Dương Ánh Nguyệt là nhân vật được chú ý khi mãnh liệt theo đuổi Trương Lạc Vĩ, giờ quay xe yêu Triệu Mạc Ngôn, con cưng trong mắt giáo viên, nên thỉnh thoảng bên tai Dương Ánh Nguyệt thường nghe thấy những lời bàn tán.
Dù cố gắng gạt hết sang một bên, tuy nhiên cô vẫn cảm thấy mình và Triệu Mạc Ngôn sắp sửa thành đỉnh lưu nơi trường học.
Việc yêu sớm của Dương Ánh Nguyệt và Triệu Mạc Ngôn nhanh chóng truyền tới tai thầy cô giáo, họ ngay lập tức cho gọi cả hai lên văn phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...