"Trương Lạc Vĩ, tối cậu rảnh đúng chứ? Cùng tôi đi xem phim nha, tôi vừa vặn có hai tấm vé, đảm bảo hay lắm cho coi."
Người con gái với thân hình nhỏ nhắn đang khoác trên mình bộ đồng phục màu trắng cùng chiếc váy càng tôn lên dáng vẻ xinh đẹp từ đằng xa chạy tới gần chàng trai được gọi là Trương Lạc Vĩ kia.
Khuôn mặt cô nàng đặc biệt xinh đẹp, ngũ quan thanh tú, sống mũi thẳng tắp một đường, da dẻ trắng muốt cùng đôi mắt rực rỡ giống hệt vì sao tỏa sáng trên bầu trời đêm thu hút mọi ánh nhìn xung quanh.
Nhan sắc ấy chẳng thể đùa được dù chỉ mới là học sinh cấp ba.
Thế mà soái ca Trương Lạc Vĩ kia chẳng hề để tâm tới tiếng gọi vừa rồi, lạnh lùng dán mặt vào sách, âm thầm hừ lạnh một tiếng, đôi lông mày nhíu chặt để lộ những tia suy tư.
Cậu gần như hoàn toàn ngó lơ trước cô gái xinh đẹp vừa rồi.
Mà cảnh tượng vừa rồi đối với học sinh trong trường đã quá quen thuộc.
Trương Lạc Vĩ, chàng trai soái khí ngập trời, được bao nhiêu nữ sinh trong trường theo đuổi, bọn họ đã quá rõ ràng.
Cô nàng kia bước đến gần, luôn miệng thủ thỉ bên tai Trương Lạc Vĩ khiến cậu ta khó chịu ra mặt, ngẩng đầu lên, tức giận trừng mắt, đập thẳng cuốn sách xuống bàn, gắt gỏng mở miệng: "Dương Ánh Nguyệt, cậu bớt phiền đi giùm tôi.
Đừng cứ cả ngày quấn lấy người khác gây ảnh hưởng tới tôi nữa.
Tôi rất bận, bận vô cùng, ai nói với cậu rằng tôi rảnh thế? Tôi tối nay đi học thêm, nâng cao kiến thức.
Mà dù có rảnh cũng chẳng phí công vô ích cùng cậu tới mấy cái nơi vớ vẩn đâu, nên mau chóng biến khuất mắt tôi ngay lập tức."
Trương Lạc Vĩ chỉ thẳng tay về phía trước, chẳng chút ngần ngại đuổi khách.
"Cậu bận thì thôi, tôi chả làm phiền cậu nữa." Dương Ánh Nguyệt bĩu môi, đôi mắt pha một chút thất vọng, tuy nhiên, cô vẫn cố hết sức bày ra dáng vẻ tự tin, đưa tay vỗ ngực khẳng định chắc như đinh đóng cột: "Về chuyện theo đuổi cậu thì chị đây còn lâu mới bỏ cuộc nhá.
Trương Lạc Vĩ, tôi đảm bảo rồi cũng có ngày cậu rung động với tôi thôi.
Xua cho cố vô rồi sau này đảm bảo thành đôi liền."
Cô nàng nửa đùa nửa thật hất cằm, khuôn miệng từ bao giờ đã kéo dài tới tận mang tai, ngang nhiên dựa vào bàn, vắt chân đứng trước mặt chàng trai mình thích.
Trương Lạc Vĩ không chút phản ứng, mặt mày lạnh tanh hệt như lúc ban đầu, thầm hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ném về phía Dương Ánh Nguyệt ánh mắt ghét bỏ, xua đuổi.
Dương Ánh Nguyệt liên tục đập mạnh tay lên mặt, lắc đầu trấn an bản thân, nhất định cần phải cố gắng hơn nữa để lay động trái tim Trương Lạc Vĩ.
Cô hoàn toàn đủ tiêu chuẩn để biến cậu ấy thành người yêu mà.
Đằng nào cảnh tượng bị đối phương từ chối Dương Ánh Nguyệt cũng gặp nhiều rồi, lần nào Trương Lạc Vĩ chả mắng mỏ cô, tuy nhiên, chỉ cần kiên trì thêm một chút thì kiểu gì đều rung rinh thôi, nước chảy đá mòn, lâu ngày sinh tình.
Không sai.
Dương Ánh Nguyệt, cô tiểu thư cành vàng lá ngọc nhà họ Dương được ba mẹ cưng chiều từ thuở còn thơ đã rơi vào lưới tình của Trương Lạc Vĩ, cậu bạn thanh mai trúc mã.
Chỉ cần cô muốn thì nhất định đạt được, chính vì thế Dương Ánh Nguyệt đã theo đuổi Trương Lạc Vĩ suốt những năm học cấp ba, đến bây giờ là hơn hai năm, hai người vừa bước vào năm cuối mà chưa thành công được.
Dù Dương Ánh Nguyệt ở trong trường với nhan sắc khá nổi bật, được rất nhiều người ngưỡng mộ thì Trương Lạc Vĩ thậm chí còn sáng láng hơn nhiều.
Crush của cô là nam thần trong lòng hội chị em, bao cô gái say đắm ước ao, cả Dương Ánh Nguyệt cũng bị cuốn vào.
Quyết tâm thì quyết tâm, chỉ có điều theo đuổi khó quá, lần nào cô đều bị Trương Lạc Vĩ mắng mỏ, gây phiền phức.
Dẫu vậy, Dương Ánh Nguyệt vẫn hết sức tự tin, kiên trì đeo bám, làm cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau cậu ấy mấy năm liền, bạn bè khuyên đều bỏ ngoài tai, vô cùng cố chấp.
Đã thế, bạn bè trong lớp ai nấy đều chê cô cố chấp, chẳng biết vị trí của bản thân đang ở đâu.
Tuy nhiên, nhanh chóng hy vọng nhỏ nhoi ấy đã bị Trương Lạc Vĩ trực tiếp dập tắt.
Vào ngày sinh nhật đối phương, Dương Ánh Nguyệt dốc công bỏ ra bao nhiêu sức lực tận tay làm quà tặng cho cậu ấy, thế nhưng, vừa được đưa đến tay, Trương Lạc Vĩ ngay lập tức hất văng xuống đất, thái độ thì hằn học, ghét bỏ.
Khoanh tay trước ngực, đối phương gằn mạnh từng chữ: "Dương Ánh Nguyệt, tôi nói với cậu rất nhiều lần rồi, tôi không hề thích cậu, thậm chí còn vô cùng ghét cơ.
Cho nên tôi xin cậu đấy, đừng tiếp tục theo tôi nữa, thật sự vô cùng phiền phức.
Tôi chán ngấy khi cứ phải cả ngày trông thấy gương mặt cậu rồi, buồn nôn lắm."
Chưa hết, Trương Lạc Vĩ còn trực tiếp nắm lấy tay Bạch Uyển Như bên cạnh, khẳng định chắc nịch: "Với cả giới thiệu với cậu, đây là bạn gái tôi, chúng tôi vừa mới xác nhận quan hệ, nên mong cậu nhận thức rõ thân phận bản thân hiện tại."
Toàn thân Dương Ánh Nguyệt nhất thời đờ đẫn, chết sững lặng lẽ nhìn chằm chằm món quà bản thân vất vả bao nhiêu để làm ra kia, nay bị Trương Lạc Vĩ phá hủy trong giây lát.
Trái tim cô nhất thời cũng giống như chúng, vỡ nát ra thành từng mảnh.
Hít một hơi thật sâu, hốc mắt cô nàng đỏ hoe, cố gắng bình thản nhả ra từng chữ: "Được, tôi biết rồi, xin lỗi vì làm phiền suốt thời gian qua.
Sau này tôi nhất định giữ khoảng cách."
Dương Ánh Nguyệt bơ phờ lết từng bước chân nặng như đeo chì ra bên ngoài dù ở trong kia, không khí bữa tiệc diễn ra sôi động.
Sống mũi người con gái cay xè, ngờ nghệch hướng mắt về phía trước.
Những lời Trương Lạc Vĩ nói vừa nãy bất giác văng vẳng trong đầu Dương Ánh Nguyệt, hô hấp cô nàng dần trở nên nặng nề.
Vì mải chẳng chú ý, cô vô tình bước xuống đường, một chiếc ô tô lao nhanh về phía Dương Ánh Nguyệt.
Trong khoảnh khắc tưởng chừng như đã gặp nguy hiểm, một giọng nói từ đâu vang đến, vô cùng quen thuộc.
"Cẩn thận!"
Dương Ánh Nguyệt theo bản năng nhận ra đó là bạn cùng lớp với mình, Triệu Mạc Ngôn, gương mặt cậu ấy tràn ngập vẻ lo lắng, lao nhanh về phía cô.
Uỵch một tiếng.
Hai người kịp thời ngã xuống đất, tránh được chiếc ô tô kia, tuy nhiên va chạm gặp phải cũng không hề nhẹ.
Đầu óc Dương Ánh Nguyệt trở nên choáng váng, tầm mắt mờ dần rồi dần dần chìm vào sâu trong bóng tối.
Cô cảm thấy dường như bản thân mình đã ngủ một thời gian rất dài.
Tới khi tỉnh dậy, Dương Ánh Nguyệt đánh mắt một vòng xung quanh, đồng thời mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi giúp cô nhận ra bản thân đang ở bệnh viện.
Cô bất giác cảm thấy hoang mang với mọi thứ xung quanh.
Đang định xuống giường thì chàng trai tên Triệu Mạc Ngôn kia trở lại, cậu nhướng mày, lên tiếng hỏi: "Bạn học Dương, cậu tỉnh rồi? Có chỗ nào cảm thấy khó chịu không? Để tôi gọi bác sĩ nhé."
Thanh âm đặc biệt trầm ấm, dễ nghe.
Đang định vươn tay lấy điện thoại, Dương Ánh Nguyệt vội vàng ngăn cản.
Hai mắt cô nàng long lanh chớp chớp liên tục, dán chặt lên người đối phương vài phút làm Triệu Mạc Ngôn khó hiểu, đầu xuất hiện đầy dấu hỏi chấm to đùng.
Một lúc sau, Dương Ánh Nguyệt mới mấp máy môi: "Triệu Mạc Ngôn, cậu là bạn trai tôi à?"
"Này, Dương Ánh Nguyệt, cậu bị làm sao thế?" Khóe môi Triệu Mạc Ngôn giật giật liên tục, khuôn mặt méo mó vô cùng khó coi nhìn chằm chằm cô gái phía đối diện.
Cậu vô cùng khó tin, dường như Dương Ánh Nguyệt đã hiểu lầm gì đó rồi.
Triệu Mạc Ngôn vội vàng chạy tới tìm bác sĩ hỏi xem thử mọi chuyện đang diễn ra rốt cuộc là như thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...