Ước Hẹn Đêm Thất Tịch


Trời mới rạng sáng, nhạc cưới nhà cô giáo Ngọc Mẫn đã rộn ràng.
"Ngày lành hăm sáu, hai mươi chiếc xe màu
Chở đám cưới cô dâu cài hoa trắng sang cầu
Ta nhìn nhau, tia mắt trao một nụ hôn ban đầu..
(Trích bài hát 'Căn nhà màu tím' của Cố nhạc sĩ Hoài Linh)
Tiếng nhạc vang xa khắp xóm nhỏ.

Bà con ai cũng đến chung vui, mừng cô dâu Ngọc Mẫn trong ngày Vu quy.
Đúng bảy giờ.

Dàn xe Audi trắng cài hoa cưới rợp trời đón dâu đã đến nhà Ngọc Mẫn.
Chú rể Thế Phương soái ca trong bộ vest trắng ôm bó hoa thạch thảo tím, miệng cười rạng rỡ nhìn đám anh em đang bê tráp nét mặt nghiêm trang như chuẩn bị hành lễ.
Anh đôn đốc đám trai tân: "Nào, hở hết mười cái răng ra cho anh!" Đi rước chị dâu là một niềm vui lớn.

Anh không hiểu sao đám đàn em lại trưng ra bộ mặt đi đánh trận như thế?
Anh em trong đội nhìn vào vòng cung thị phạm ở miệng sếp rồi bất ngờ ai cũng kéo căng một vòng.
"Như..vậy được chưa..ọi ưởng?" Nguyễn Lâm đại diện đám anh em xin ý kiến.

"Giả trân quá!" Thế Phương bèn đổi chiến thuật để cải thiện mấy nụ cười cứng ngắc kia: "Ai cười tươi nhất chút nữa anh ném hoa cưới cho người đó!"
Thoát ế là giải thoát một kiếp nạn nên trên mặt đám anh em tức khắc tươi roi rói.

Cười ha hả vang cả con đường làng.
Ông ngoại Thế Phương thấy vậy liền nhắc: "Nè, tem tém nụ cười thèm vợ lại! Chỉnh lại trang phục rồi vào!"
Đón đàn trai, ngoài người lớn còn có dàn nữ tú duyên dáng.

Trên mặt mấy anh trai thanh nụ cười liền tươi như màu nắng ngoài trời.
Dẫu ngoài kia ai đẹp ai xinh, trong mắt Thế Phương Ngọc Mẫn của anh vẫn là thiên hạ đệ nhất.

Vợ anh hôm nay duyên dáng xinh đẹp trong chiếc áo dài cưới truyền thống.

Nhìn vẻ e thẹn đứng cạnh chồng làm lễ bái lạy tổ tiên của vợ, anh thật muốn hôn ngay vào má vợ một cái.

Sao vợ anh lại đáng yêu thế không biết!
Thế Phương tay cầm nén hương cúi đầu trước chư vị tiên tổ nhà vợ mà tâm không đặt vào việc ra mắt và cảm ơn các ngài ấy.

Tâm anh chỉ đặt vào cô dâu đang cúi đầu cùng anh hành lễ.
Lạ không?
Vẫn là Ngọc Mẫn.

Vẫn là cô gái anh bồng bế, tay trong tay rong ruổi qua từng con đường, góc phố.

Nhưng hôm nay, lòng anh lại hồi hộp, rạo rực lạ thường.
Phải rồi, hôm nay là ngày anh rước vợ về dinh.

Ngày anh công khai gọi người con gái anh yêu năm mười tám tuổi bằng hai tiếng gần gũi thân thương 'bà xã' trước bàn dân thiên hạ.
Trong đầu anh, trong tâm anh toàn là hình ảnh vợ yêu ra ra vào vào căn biệt thự ven biển.

Căn nhà anh đã xây theo mơ ước của vợ năm mười tám tuổi.

Để mỗi chiều vợ vô tư hóng gió biển, nghe thỏa lòng tiếng sóng biển vỗ ì oạp vào bờ và cả tiếng rặng phi lao rì rào trong nắng sớm.

Sắp đến giờ đón dâu lòng anh chợt nao nức lạ thường.
Trái với vẻ phấn khởi của nhà trai.

Nhà gái gần đến giờ đưa con về nhà chồng, vẻ mặt vương nét buồn càng hiện rõ trên gương mặt người cha cả đời làm gà trống nuôi con.

Ba Ngọc Mẫn sợ con gái buồn nên trốn vào một góc khuất thầm khóc rồi thủ thỉ với linh hồn vợ: "Mình ơi, hôm nay là ngày con gái rượu của vợ chồng mình xuất giá.

Anh đã làm đúng như lời mình ủy thác, nuôi con khôn lớn, gả chồng cho con.

Nhưng sao...anh buồn quá mình ạ! Vì con sẽ không còn quấn quýt bên anh mỗi chiều! Mâm cơm chiều từ đây chỉ còn mỗi anh! Ước gì có mình bên cạnh anh nhỉ?"
Càng nghĩ càng buồn nên ba Ngọc Mẫn càng khóc lớn.

Đừng tưởng trái tim người chiến sĩ cảnh sát luôn cứng như thép!
Ngọc Mẫn và Thế Phương đi tìm ba.

Thấy vậy, cô sà vào lòng ôm ba khóc.
"Vợ chồng con sẽ ở với ba!" Thế Phương dang đôi tay rộng ôm ông già vợ và vợ một lòng cho câu hứa cho nhạc phụ yên tâm.
"Con nói thật chứ?"
"Dạ, hai đứa con sẽ về đây ở với ba, chăm sóc ba!"
"Sinh ngay cho ba bầy cháu mũm mĩm nữa chứ?" Sẵn dịp mè nheo, ông tranh thủ đòi hỏi chút niềm vui của người già.
"Dạ, chúng con sẽ phấn đấu đạt mục tiêu nhanh cho ba!" Trúng ý Thế Phương nên anh hăm hở thuận tình nhạc phụ.
Ngọc Mẫn đang khóc vì thương ba, nghe hai người đàn ông mà cô thương nhất trong đời mình âm mưu lên kế hoạch đòi con đàn cháu đống, cô cười khúc khích: "Riết rồi...Ngọc Mẫn này thành lợn mẹ!'

Hai người đàn ông bật cười ha hả.
"Nói thế thôi, chứ em sinh cho anh hai ngôi sao nhí Vega và Altair là anh hạnh phúc lắm rồi!" Thế Phương tranh thủ nịnh vợ.

Đời anh chỉ cầu được thế.

Có tiếng vợ càm ràm, có tiếng cười, tiếng khóc của con thơ trong căn nhà, anh thấy hương vị gia đình, niềm vui cuộc sống mới hân hoan làm sao!
Có được câu hứa mát lòng của thằng con rể, ba Ngọc Mẫn cuối cùng cũng nín.
Thế Phương một tay lau nước mắt cho ông nhạc, tay kia lau nước mắt cho vợ: "Em nín đi! Trôi hết son phấn rồi!"
"Thôi con tập trung lo lau cho vợ yêu!" Nó lau nước mắt cho ông mà hai con mắt nó chẳng đặt vào mặt ông con nào.

Ông lo: chỉ xíu nữa thôi nó lau luôn hai con ngươi của ông lúc nào không hay.
Ông tự mình quệt hết nước mắt rồi kéo con gái và con rể đứng lên: "Thế Phương và Ngọc Mẫn nghe lệnh!"
"Dạ!"
"Đằng sau, quay!"
Hai đứa con răm rắp tuân lệnh.
"Bước đều, bước!"
Ba cha con cùng bước lên nhà chuẩn bị ra xe theo đoàn đón dâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận