Terra Club…
Dáng người mảnh mai, bước đi loạng choạng ra khỏi hộp đêm cùng với hơi men nồng nặc trên người. Mạc Đào hiện đã say đến nổi không tài nào mở to mắt, cứ lim dim nhìn mọi thứ trước mặt sớm đã trở nên mờ ảo.
- “Taxi, taxi đâu rồi? Trời vẫn còn sớm mà vẫn không có chiếc taxi nào hay sao?”
Mạc Đào giọng điệu say rượu dần trở nên mất bình tĩnh. Cô đứng trước cửa hộp đêm, không ngừng vẫy tay để bắt một chiếc taxi đưa mình về nhà nhưng mãi không có chiếc nào xuất hiện, mà trở nên bực dọc, nghiến răng mắng chửi luyên thuyên:
- “Khốn kiếp. Lũ tài xế chết quách rồi hay sao? Hôm nay, Mạc Đào tôi gặp may mắn, muốn bo thêm cho các người, vậy mà chẳng có lấy một ai lái xe đến đón người may mắn này đây.”
Dứt lời, Mạc Đào loạng choạng, toan cúi người, vội tháo đi chiếc giày cao gót của mình nhằm vẫy gọi taxi, thì từ xa lóe lên tia sáng đèn xe ôtô khiến cô nhếch môi cười thật lớn:
- “Phải như vậy chứ. Đúng là một ngày may mắn.”
Phút chốc, chiếc xe hơi dừng ngay trước mặt Mạc Đào. Tuy nhiên, nó không phải là taxi cô đang đợi. Gương mặt say rượu, vốn đã không còn tỉnh táo lúc này của Mạc Đào khiến cô không chút chần chừ, nhanh chóng mở cửa, ngồi vào bên trong xe, lớn giọng ra lệnh:
- “Bác tài, mau lái xe đưa tôi về nhà.”
- “Được rồi. Thưa quý cô.”
Giọng nói trầm khàn của người tài xế khẽ vang lên. Hắn nhếch môi cười nhạt, âm thầm nhìn biểu cảm say đến mơ màng của người ngồi ghế sau qua gương chiếu hậu, liền sau đó phóng xe hướng thẳng về phía trước.
Về phía Lục Tây và Mạc Phi, thời gian này mối quan hệ giữa hai người diễn ra khá tốt đẹp. Ngay cả Lục phu nhân cũng không còn ngăn cản mà đồng ý để cả hai yêu nhau, khiến Lục Tây không khỏi vui mừng. Không những thế, kể từ khi anh biết được chuyện việc sẽ cùng Mạc Phi xác lập lời tuyên hứa vào đêm trăng tròn có thể phá vỡ sự sắp đặt của định mệnh về con số tử thần của cô khiến anh càng thêm hạnh phúc.
- “Lục Tây, trời đã khuya rồi mà anh kéo em đi đâu thế?”
Nghe hỏi, Lục Tây không đáp mà nắm chặt lấy tay người con gái, dần dần tiến sâu vào bên trong rừng. Ngay khi vừa đến nơi, quang cảnh trước mặt hiện ra khiến Mạc Phi trố mắt mà ồ lên một tiếng.
- “Là một buổi tiệc lãng mạn với ánh sáng của đom đóm sao?”
Trước mặt cô là một bàn tiệc thịnh soạn được bày giữa rừng. Xung quanh được trải đầy muôn vàn loài hoa do chính phép thuật của Lục Tây tạo nên. Phút chốc, chiếc váy ngủ giản đơn trên người Mạc Phi bỗng chốc biến thành một chiếc váy dạ hội, tựa như một nàng công chúa. Mái tóc dài của cô lúc này cũng được uốn xoăn, khẽ buông xuống từng lọn, tựa như những gợn sóng, nhẹ lướt trên mặt hồ. Không chỉ có cô, mà cả bộ quần áo trên người đàn ông đứng đối diện cũng thay đổi. Lục Tây mái tóc được chải chuốt, diện trên người bộ vest đen lịch lãm, khẽ cúi thấp người, đưa tay về phía Mạc Phi, giọng nhã nhặn nói:
- “Em có sẵn lòng khiêu vũ cùng anh không?”
Mạc Phi đôi mắt tròn xoe, khẽ nhìn quanh một lượt, cất giọng ngây thơ hỏi:
- “Khiêu vũ giữa khu rừng này, chỉ có mỗi hai người chúng ta sao?”
Lục Tây nở nụ cười trìu mến, nhìn cô ôn nhu đáp:
- “Đúng vậy. Chỉ có mỗi anh và em. Không bất kì một ai nào khác.”
Dứt lời, tiếng dạo nhạc vang lên khiến Mạc Phi có chút giật mình nhưng vẫn vui vẻ, gật đầu đồng ý. Giữa không gian thơ mộng, có chút huyền ảo này khiến cả hai cứ muốn cùng nhau đắm chìm, không muốn thoát ra. Tất cả, tựa như một giấc mơ ngọt ngào.
Biệt thự Nam Cung gia…
Ào…ào…
Mạc Đào giật mình mở bừng mắt ngay khi bị thuộc hạ của Nam Cung Thống tạt một xô nước lạnh vào mặt. Cô hiện tại vẫn còn chút hơi men trong người cho nên gương mặt có chút phờ phạc, cố mở to mắt quan sát chung quanh.
- “Hả? Cái quái gì thế này? Nam Cung Thống, tại sao ông lại trói tôi vào cột gỗ chứ? Còn…còn lão pháp sư nào đó đang đứng ở kia?”
Ngay khi Mạc Đào định vùng tay thoát khỏi sợi dây, liền cảm nhận cơn đau truyền đến. Cô lập tức cúi người nhìn xuống thì phát hiện một bên cánh tay của mình đã bị ghim một ống dẫn, máu từ trong người cô cứ thế men theo đường ống, dần dần chuyển về phía một chiếc tô đã được đặt cách đó không xa mà trở nên hoảng loạn, lớn tiếng kháng cự:
- “Các người…Nam Cung Thống, ông lấy máu tôi để làm gì hả?”
Nghe cô hỏi, Nam Cung Thống khẽ nhếch môi cười nhạt. Ông ta liếc mắt nhìn sang Alan đang nghiêm túc dán mắt vào quyển chú, một tay cầm lấy chén máu từ cái tô lớn, từ từ nhỏ lên từng trang giấy của quyển chú. Phút lâu sau, Nam Cung Thống cất giọng nhàn nhạt đáp:
- “Chỉ là tôi muốn thí nghiệm một chút mà thôi. Mạc Đào, chẳng phải số tiền mà tôi đưa cho cô, dư sức để tôi mua toàn bộ lượng máu trên người cô cũng được hay sao?”
- “Cái gì? Nam Cung Thống, ông lấy máu của tôi nhiều như vậy? Tôi…tôi làm sao có thể sống được đây chứ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...