Ước Định Trăng Tròn Xà Vương Biết Yêu

Một lúc lâu sau, Lục Tây mới chịu rời khỏi cánh môi mềm mại của người con gái, anh trầm giọng nói:

- “Mọi chuyện không sao rồi, Dennis vẫn an toàn.”

Nghe đến đây khiến Mạc Phi thở phào nhẹ nhõm mà tựa vào bờ vai vững chãi của người đàn ông.

Nam Cung gia…

- “Một đám ăn hại. Chỉ có mỗi con hắc xà mà bắt mãi vẫn không xong. Uổng công tao đã tổ chức buổi tiệc hoành tráng khiến Lục Tây trở nên lơ là nhằm thuận lợi cho đám ăn hại chúng mày đến Lục gia thu phục xà vương.”

Nam Cung Thống lần này tức điên mà thẳng tay đập vỡ đồ đạc, dùng chân đá mạnh vào đám người Viễn Thanh sau khi thất bại quay trở về mà đanh giọng chửi mắng. Ngay lập tức, Viễn Thanh vội vàng lên tiếng giải thích:


- “Ngài Nam Cung, xà vương không đơn giản để chúng ta tóm được. Chúng tôi đã nổ súng bắn nó bị thương, tuy nhiên, ngay khi lục tung mọi thứ trong dinh thự Lục gia, lại không có chút dấu vết nào cả.”

Anh dõng dạc tường thuật lại sự biến mất kì lạ của hắc xà cho Nam Cung Thống nghe. Cứ ngỡ cơn thịnh nộ của ông ấy sẽ lắng xuống, nào ngờ lại càng trở nên tức giận mà vung cái tát thật mạnh thẳng vào mặt của Viễn Thanh đang quỳ, cay nghiến mắng chửi:

- “Tao rất ghét những kẻ vô tích sự, không hoàn thành nhiệm vụ được giao lại còn viện lý do để thoái thác. Viễn Thanh, mặc dù mày là người mà tao tin tưởng nhất. Thế nhưng, hết lần này đến lần khác, mày khiến tao rất thất vọng. Vậy nên, tao buộc phải dùng luật lệ Nam Cung gia để xử tội mày.”

Dứt lời, Nam Cung Thống hướng mắt về một tên thuộc hạ khác đang đứng cạnh rồi chỉ tay về phía đám người của Viễn Thanh, lạnh giọng ra lệnh:

- “Mau cho người cắt đứt hết lưỡi của bọn chúng vì đã không hoàn thành nhiệm vụ. Sau đó, chôn sống hết tất cả để tránh hậu quả về sau. Tao không muốn chuyện săn bắt động vật hoang dã của mình bị bại lộ trước công chúng.”

Viễn Thanh trợn trừng mắt, tái xanh mặt ngay khi nghe được kết cục của mình mà ra sức kháng cự. Vốn là tay sai thân cận của Nam Cung Thống, không ngờ ông ta lại máu lạnh vô tình, không chút lương tâm mà thẳng tay cho người giết người diệt khẩu chỉ vì muốn tiếp tục tội ác của mình. Liền lập tức, Viễn Thanh rút ra khẩu súng từ bên trong túi áo bắn liên tục vào những tên thuộc hạ được Nam Cung Thống ra lệnh trừ khử anh, sau đó liều mạng mở tung cửa sổ, nhảy từ trên cao xuống. Hành động nhanh thoăn thoắt này khiến những tên thuộc hạ chưa kịp phản ứng. Kể cả Nam Cung Thống cũng thế mà nghiến răng, hắn giọng ra lệnh:

- “Truy sát Viễn Thanh cho tao. Bằng mọi giá phải trừ khử nó trước khi tin tức Nam Cung Thống tao âm thầm săn bắt xà vương trái phép bị bại lộ trước báo giới.”

Biệt thự Lục gia…

Hay tin Lục phu nhân quay trở về, Mạc Phi lập tức bước xuống chào hỏi cho phải phép. Cô còn tự tay pha tách trà thơm, chậm rãi mang đến cho người bên dưới. Lục phu nhân lúc này đang ngồi thả lưng trên sofa. Ánh mắt mang đầy sự bí ẩn nhìn chăm chăm về phía người con gái đang từ trên lầu bước xuống, không nói không rằng mà điềm tĩnh quan sát từng nhất cử nhất động của Mạc Phi.


- “Lục phu nhân, xin mời dùng trà ạ.”

Mạc Phi lễ phép dùng hai tay nâng lấy ly trà, cúi thấp người mà đưa về phía người phụ nữ quyền lực. Lục phu nhân khẽ liếc nhẹ sang Lục Tây đứng bên cạnh, đang nhìn người con gái với ánh mắt rất đỗi thâm tình mà lắc đầu thở dài, khẽ nhoẻn miệng cười lịch sự nói:

- “Cảm ơn cô. Nghe bảo cô tên là Mạc Phi, là người mà Lục Tây rất mực tin tưởng.”

Nghe hỏi, Mạc Phi khẽ mỉm cười gật đầu. Cô cất giọng nhỏ nhẹ đáp:

- “Nhờ ơn Lục tổng đã tạo cơ hội khiến tôi có được ngày hôm nay. Cả đời này, tôi sẽ không bao giờ quên.”

Câu trả lời này khiến Lục phu nhân vô cùng hài lòng, bà trầm giọng nói tiếp:

- “Vậy…nếu tôi muốn cô hi sinh cả đời, thậm chí là cả tính mạng để trả ơn cho Lục Tây, có được hay không?”


- “Kìa mẹ.”

Lục Tây vội vàng lên tiếng cắt ngang lời của người đang nói. Anh không ngờ, mẹ mình lại sốt sắng đến mức muốn Mạc Phi giao viên ngọc hộ thân cho anh. Mặc dù, thọ mạng của người được lựa chọn là vị cứu tinh của xà vương không cao. Thế nhưng, viên ngọc hộ thân ấy cũng chính là thứ duy trì mạng sống của Mạc Phi. Nếu như lấy nó ra khỏi người cô, rất có thể cô sẽ mất đi tính mạng. Anh không thể làm hại đến người con gái mình yêu thương được.

- “Lục phu nhân nói những lời đó khiến tôi có chút khó hiểu. Nhưng tôi xin hứa, sẽ chăm sóc cho Lục Tây thật tốt.”

Mạc Phi vẻ mặt ngây thơ dõng dạc tuyên bố. Nghe đến đây, nét căng thẳng trên gương mặt của Lục phu nhân cũng vơi đi phần nào mà trở nên tươi cười, hài lòng nói:

- “Cô đã nói như vậy, sau này những việc tôi sắp làm sẽ không được xem là quá đáng đâu nhỉ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận