Một lúc sau, Mạc Phi từ phía ngoài mở cửa bước vào phòng. Cô giật mình ngạc nhiên ngay khi nhìn thấy một hắc xà to lớn đang bị thương, nằm cuộn tròn dưới sàn nhà.
- “Là Dennis.”
Mạc Phi hoảng hốt khi nhận ra đây là thú cưng của Lục Tây. Không những thế, tình trạng của nó đang rất nguy kịch, toàn thân nhuốm đầy máu.
- “Là xà vương.”
Nghe âm thanh ồn ào ở phía dưới sân, cô nhanh chóng đi về phía cửa sổ, khẽ nhìn lén xuống dưới quan sát.
- “Dù sao chúng ta cũng phải giữ chút phép tắc khi bước vào bên trong Lục gia đấy. Bằng mọi giá, phải bắt được xà vương đang ẩn nấp ở bên trong.”
Giọng nói của Viễn Thanh vang lên lảnh lót ở dưới sân khiến hàng lông mày Mạc Phi khẽ chau lại, sau đó khẽ nhìn lại hắc xà đang bị thương mà không chút sợ hãi lập tức ôm trọn lấy hắc xà, giấu vào trong tủ quần áo.
Cốc cốc…
Nghe tiếng gõ cửa, Mạc Phi cố hít sâu một hơi để lấy bình tĩnh, sau đó cất giọng hỏi:
- “Là ai đó?”
Người bên ngoài giọng nói gấp gáp, trả lời:
- “Chào cô, chúng tôi được Lục tổng phái đến bắt hắc xà đến để tạo bất ngờ cho ngài Nam Cung.”
Câu trả lời này sớm đã bị Mạc Phi nhìn thấu. Lục Tây chưa hề gọi điện về nói trước với cô về chuyện này cả. Khi không, lại có đám người lạ mặt tự tìm đến tận phòng, tất nhiên không phải là chuyện tốt. Tuy nhiên, vì phép lịch sự, Mạc Phi vẫn mở cửa để nói chuyện trực tiếp với người đang đứng ngoài.
- “Xin lỗi, Lục tổng bảo các anh đến đây làm gì thế?”
Mạc Phi cố tình hỏi lại ngay khi mở cửa phòng. Viễn Thanh lúc này khẽ đảo mắt nhìn vào bên trong phòng một lượt. Liền sau đó, anh trầm giọng lịch sự đáp:
- “Chúng tôi đến bắt hắc xà theo lệnh của Lục tổng.”
- “Hắc xà? Nhưng tôi ở đây một thời gian dài, chưa từng nhìn thấy bất kì con rắn nào trong căn biệt thự cả. Rất có thể, ngài Lục đã nói nhầm địa điểm cũng nên.”
Trước câu trả lời này khiến Viễn Thanh có chút khó xử mà nháy mắt ra hiệu với thuộc hạ đứng gần đó. Hiểu ra ám hiệu, tên thuộc hạ nhẹ nhàng lùi sang một góc. Trong lúc Mạc Phi bận nói chuyện với người đứng ở cửa mà không hay rằng đã có tên lẻn vào bên trong phòng tự lúc nào.
- “Vậy à. Nếu vậy chắc có thể là chúng tôi đến nhầm địa điểm cũng nên.”
Viễn Thanh mỉm cười gượng gạo, tỏ vẻ hụt hẫng, giả vờ xoay lưng trở ra ngoài. Mạc Phi khẽ thở phào mà xoay trở vào phòng. Nhưng ngay khi cô vừa xoay lưng, liền lập tức, Viễn Thanh bất ngờ đánh mạnh vào gáy khiến cô ngã lăn ra đất.
Sau khi cái gai cản trở bị đánh ngất xỉu, Viễn Thanh nhếch môi cười nhẹ, liền sau đó cao giọng ra lệnh cho thuộc hạ đi cùng:
- “Mau, lục tung căn phòng này cho tao. Xà vương chắc hẳn đang quanh quẩn đâu đây thôi.”
Trong tủ quần áo lúc này bất ngờ phát ra ánh sáng kì lạ, thu hút sự chú ý của đám người Viễn Thanh mà lập tức tiến lại gần phía tủ, không chút chần chừ mà mở tung cánh cửa tủ đồ.
Ngay khi cánh cửa vừa mở, một ánh sáng kì lạ chiếu sáng đến mức khiến những người hiện diện không chịu được sức nóng tỏa ra từ bên trong chiếc tủ mà lập tức lùi ra xa, lấy tay che mắt. Tuy nhiên, ánh mắt lạ thường đó chỉ tồn tại ngắn ngủi trong vài giây. Ngay khi đám người của Viễn Thanh mở mắt ra nhìn vào bên trong tủ, bọn họ chỉ thấy toàn quần áo, chẳng hề có hắc xà nào cả mà ngơ ngác nhìn nhau khó hiểu.
Bên trong một khu rừng…
Lục Tây giật mình mở mắt thì phát hiện chung quanh đều bao phủ là rừng rậm. Anh tròn xoe mắt ngạc nhiên khi phát hiện hơn nửa cơ thể mình đã trở lại hình người. Hiện, chỉ còn mỗi thân dưới là vẫn trong hình dạng hắc xà.
- “Chuyện gì đã xảy ra chứ? Rõ ràng mình không tài nào khôi phục hình dạng nếu như chưa qua 7 ngày.”
Lúc này, gió bất ngờ thổi mạnh. Từ sâu bên trong khu rừng tối tăm ấy, hai dáng người chậm rãi tiến ra vùng ánh sáng. Ngay khi vừa nhìn thấy, Lục Tây lập tức trợn tròn mắt ngạc nhiên mà thốt lên một câu:
- “Là mẹ?”
Phải, chính là Lục phu nhân. Đi cạnh bà còn có một vị thầy tu trong trang phục khá huyền bí đang hướng mắt nhìn Lục Tây chằm chằm mà lắc đầu bất lực. Ánh sáng phát ra khi nãy chính là do vị thầy tu tạo ra, nhằm ngăn cản đám người của Viễn Thanh, đồng thời đưa Lục Tây thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm khi ấy. Nhìn vết thương trên người con trai mình khiến Lục phu nhân vô cùng đau lòng mà lạnh giọng trách móc nói:
- “Thầy ấy đã nói cho mẹ biết rằng vị cứu tinh đang ở ngay bên cạnh con. Và bản thân con cũng biết rõ người đó là ai? Lục Tây, tại sao con thà chịu đựng sự dày vò từ kẻ thù đến mức suýt mất mạng chứ không dùng vị cứu tinh để xác lập lời tuyên hứa?”
Nam Cung gia…
Về phía Lâm Quân Hạo, anh hiện tại giả vờ tỏ vẻ tận hưởng buổi tiệc, thế nhưng vẫn không quên hướng mắt tìm kiếm quyển chú ma thuật đã khống chế xà vương trong truyền thuyết. Bản thân Lâm Quân Hạo không thể nào ngờ đến, việc Nam Cung Thống sớm đã cho người bỏ quyển chú ấy vào trong một chiếc rương một cách cẩn thận, đặt ở trong ngôi mộ cổ của dòng họ Nam Cung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...