Nghe tiếng hét thất thanh, người bảo vệ lập tức chạy đến phá cửa xe. Cánh cửa vừa mở ra đã nhìn thấy gương mặt tái xanh, không còn chút huyết sắc của người ở bên trong. Lâm Lệ hơi thở nặng trịch, cuống cuồng bước xuống xe đến mức suýt té ngã, khóe miệng lắp bắp nói:
- “Có…có rất nhiều rắn bên trong xe.”
Mặc dù rất hoảng sợ thế nhưng Lâm Lệ vẫn nghiến răng, nhắm nghiền mắt mà chỉ tay ngược ra sau, hướng về phía chiếc xe. Ngay lập tức, người bảo vệ vội vàng lật tung toàn bộ mọi thứ, xem kĩ từng ngóc ngách. Tất cả vẫn rất bình thường, không có bất kì một con rắn nào ở bên trong xe cả. Liền sau đó, anh ta đóng cửa xe lại, xoay người đi về phía Lâm Lệ hiện vẫn chưa lấy lại bình tĩnh mà cất giọng khó hiểu nói:
- “Tôi đã kiểm tra kĩ bên trong xe rồi, chẳng có bất kì con rắn nào cả.”
Nghe đến đây, Lâm Lệ lắc đầu liên tục, vội vàng liền dùng tay chỉ vào gáy mình, khẳng định nói:
- “Nhưng tôi bị một con rắn đáng sợ cắn trúng. Không tin, anh có thể nhìn thấy vết cắn ở phía sau gáy tôi.”
Trước sự chắc nịch này của Lâm Lệ, ngay tức khắc, người bảo vệ nhanh chóng kiểm tra phía sau gáy cô. Vẻ mặt anh ta hoàn ngơ ngác mà lắc đầu liên tục, trả lời:
- “Chẳng có vết cắn nào sau gáy cô cả. Có lẽ, cô đã ngủ quên trong xe và gặp phải ác mộng cũng nên. Cô không sao rồi thì tôi tiếp tục công việc của mình đây.”
Dứt lời, anh ta dõng dạc rời khỏi. Để lại Lâm Lệ với vẻ mặt vẫn chưa hết bàng hoàng mà đứng ngẩn người ra đó. Quả thật bây giờ, cô ta chẳng cảm thấy đau một chút nào. Phải chăng tất cả là do cô tưởng tượng quá lên thôi sao?
Biệt thự Lục gia…
Mạc Phi chỉ bị trật chân nhẹ mà đã khiến Lục Tây vô cùng lo lắng đến mức gác lại mọi việc ở Lục thị mà cho người lái xe đưa cô trở về. Anh còn ôn nhu bế cô lên tận trên lầu, nét mặt lo lắng, hỏi liên tục:
- “Mạc Phi, anh đã gọi bác sĩ đến kiểm tra xem em có bị chấn thương phần mềm không.”
Ngay khi Lục Tây định xoay người bước trở ra ngoài thì đã bị người ở trên giường níu lấy bàn tay. Cô lắc lắc đầu, gấp gáp lên tiếng nói:
- “Tôi chỉ bị vấp ngã mà thôi. Không nghiêm trọng như anh đã nghĩ đâu.”
Nghe những lời này khiến Lục Tây không nhịn được liền lập tức xoay người lại, nhẹ nhàng đặt đôi tay nhỏ nhắn của người con gái vào lòng bàn tay rộng lớn của mình, trầm giọng nói:
- “Đã quá nhiều người làm tổn thương em. Chính vì lẽ đó, kể từ nay trở đi, anh sẽ không để bất cứ ai có cơ hội làm tổn thương đến em, không một ai.”
Lời tuyên bố chắc như đinh đóng cột này của Lục Tây khiến Mạc Phi có chút khó hiểu. Dù sao thì cô và anh cũng chỉ quen biết nhau một thời gian khá ngắn. Hơn thế nữa, trên danh nghĩa cô chính là con nợ của anh. Đáng lý ra, anh phải tìm đủ mọi cách bốc lột sức lao động của cô để mau chóng lấy lại những gì đã mất. Đằng này thì lại bất chấp tất cả để bảo vệ cô? Càng nghĩ, Mạc Phi càng không tài nào hiểu được, cô trầm giọng hỏi thẳng:
- “Tại sao anh lại quan tâm tôi chứ? Mặc dù tôi biết anh rất khó chịu khi nhìn thấy kẻ khác gây sự với trợ lý của mình. Nhưng chí ít thì mối quan hệ giữa hai chúng ta cũng chỉ là chủ và người làm công.”
Nghe đến đây, hàng lông mày Lục Tây khẽ chau lại tỏ vẻ không tán thành mà lên tiếng cắt ngang lời của Mạc Phi, anh nói:
- “Bây giờ, anh chưa thể giải thích toàn bộ mọi việc cho em nghe. Đến khi thời cơ chín mùi, em sẽ hiểu ra tất cả mọi chuyện mà thôi.”
Nam Cung gia…
Một tên thuộc hạ từ phía ngoài hớt hải chạy thật nhanh lên lầu. Vừa hay đúng lúc người phía trên cũng đang đi xuống. Nhìn dáng vẻ gấp gáp này, Nam Cung Thống nhíu mày, lạnh giọng hỏi:
- “Có chuyện gì? Chẳng phải tao đã ra lệnh khi nào bắt được xà vương thì mới được phép trở về Nam Cung gia à.”
Tên thuộc hạ gương mặt nhiễu nhại mồ hôi, thở gấp nói:
- “Thưa ngài Nam Cung, tôi mới nghe được tin đồn của những người khác về xà vương.”
Nghe đến đây, hai mắt Nam Cung Thống sáng rực. Liền lập tức, ông ta túm lấy cổ áo của tên thuộc hạ kéo lại gần phía mình, trầm giọng tra hỏi:
- “Là tin đồn gì? Mau nói cho tao biết.”
Tên thuộc hạ nhanh chóng tường thuật lại mọi chuyện mà chính tai hắn vô tình nghe được, dõng dạc lên tiếng đáp:
- “Tôi nghe đồn rằng xà vương hiện tại đang ẩn nấp ở trong biệt thự nhà họ Lục. Nghe bảo, đã có người nhìn thấy hắc xà nhiều lần bò vào trong căn phòng của Lục Tây.”
- “Lục Tây? Là người đứng đầu tập đoàn Lục thị có phải không?”
- “Đúng vậy ạ.”
Nam Cung Thống tỏ vẻ trầm ngâm, không ngừng nghĩ ngợi. Một lúc lâu sau, ông xoay người nhìn về phía tên thuộc hạ, hắng giọng ra lệnh:
- “Mau chóng cho người điều tra thật kĩ về Lục Tây, cũng như xác định lại rằng tin đồn hắc xà đang ở đó có thật hay không? Rất có thể, hắn cũng giống như chúng ta, biết được giá trị từ nọc của Xà Vương để điều chế thuốc duy trì nhan sắc.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...