Ước Định Trăng Tròn Xà Vương Biết Yêu
Mạc Đào được người của Lục Tây đưa vào một căn phòng.
Cánh cửa vừa mở ra khiến cô như chết trân tại chỗ.
Trên bàn là năm xấp tài liệu xếp cao thành chồng đang chờ cô xử lí.
Người bên cạnh vẻ mặt bình thản nhìn Mạc Đào nói:
- "Đây là công việc của cô ngày hôm nay chính là nhập liệu toàn bộ thông tin từ những sổ sách này vào máy tính.
Chỉ cần sai một con số thì cô biết mọi chuyện ra sao rồi đấy."
Dứt lời, anh ta vỗ nhẹ lên vai Mạc Đào như một lời nhắc nhở, sau đó xoay người tiến ra phía cửa.
Đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, anh ta liền xoay lưng lại, trầm giọng tiếp:
- "À quên nữa, Lục tổng căn dặn rằng trước 11h tối nay, tất cả mọi thứ đều phải xong."
- "Cái gì chứ?"
Nhận được tin này như sét đánh ngang tai, Mạc Đào lập tức nhìn vào đồng hồ.
Hiện tại đã là 10h trưa, liền lập tức, cô ta vội vàng ngồi vào bàn mà bắt đầu công việc nhập liệu của mình.
Sự thật quá phũ phàng đối với cô ta.
Không giống như những gì cô ta tưởng tượng rằng công việc trợ lí sẽ được ở gần Lục Tây, nào ngờ lại như thế này đây.
Phòng làm việc của Lục Tây....
Mạc Phi vẻ mặt có chút giận dỗi, đi bên cạnh cô chính là Lục Tây.
Kể từ khi anh đồng ý nhận Mạc Đào vào cùng vị trí đã không nghe bất kì lời nói nào từ phía Mạc Phi khiến anh không nhịn được mà bật cười lên tiếng:
- "Em giận tôi à?"
Mạc Phi tỏ vẻ lạnh lùng, gỏn gọn đáp:
- "Tôi có quyền gì mà giận Lục tổng đây.
Dù sao tôi cũng làm việc cho anh với danh nghĩa là con nợ mà thôi."
Nói rồi, Mạc Phi vội vàng thu gọn đồ đạc trên bàn của mình vào chiếc thùng giấy nhỏ khiến người phía sau lúc này đã cảm thấy khó chịu mà nhăn mặt.
Liền lập tức, Lục Tây từ phía sau tiến lại về phía người con gái mà nắm chặt lấy tay cô, lạnh giọng nói:
- "Em muốn rời khỏi tôi sao? Cả đời này, em đừng hòng rời khỏi tôi."
Dứt lời, anh mạnh tay đẩy chiếc thùng giấy trên bàn xuống đất khiến toàn bộ mọi thứ rơi rớt khắp sàn nhà.
Chứng kiến cơn giận từ Lục Tây, gương mặt Mạc Phi lúc này bỗng trở nên tái xanh.
Chuyện vừa xảy ra khiến cô nhớ lại những gì mà mẹ con Mạc Đào đã từng đối xử với mình khi còn nhỏ.
- "Con xin dì, xin đừng đốt nó.
Tất cả chúng đều là đồ chơi yêu thích nhất của con."
Mạc Đào ngay sau khi phát hiện cha mình âm thầm mua những món đồ chơi đắt giá tặng cho chị gái mà trở nên đố kị, nhanh chóng chạy đi mách mẹ khiến bà giận dữ mà tìm đến tận phòng của Mạc Phi lục tung ra cho bằng được.
Bà như muốn nổi điên ngay khi biết chồng đã giữ lại một ít tiền, âm thầm mua đồ chơi cho đứa con gái ruột của mình cho nên quyết định đốt hết toàn bộ trước mắt cô.
- "Đừng mà...dì ơi."
Mạc Phi gào khóc nức nở ngay khi tận mắt chứng kiến toàn bộ món quà mà cha đã tặng cháy lụi thành tro nhưng không thể làm được gì.
Về phần mẹ con Mạc Đào thì nở nụ cười vô cùng thỏa mãn, sau đó cả hai xoay người dõng dạc bước ra ngoài.
Trở về thực tại, lúc này một dòng nước mắt khẽ lăn dài trên gương mặt xinh đẹp của Mạc Phi khiến người bên cạnh vốn dĩ đang rất tức giận bèn trở nên dịu lại mà lo lắng đến gần hỏi han:
- "Mạc Phi...em...em sợ lắm sao?"
Mặc cho Lục Tây không ngừng hỏi, cô vẫn đứng yên mà đưa tay lau đi giọt nước mắt trên gương mặt, liền sau đó lắc đầu liên tục.
Phút chốc, cô cảm nhận cái ôm vô cùng ấm áp từ phía Lục Tây, ánh mắt vốn đang giận dữ của anh sớm đã thay bằng sự nuông chiều, lo lắng mà ngọt ngào nói:
- "Anh xin lỗi vì đã tức giận với em.
Chuyện anh nhận Mạc Đào vào Lục thị không phải là vì em làm việc không tốt mà là vì lí do khác.
Em tin anh có được không?"
Vừa nói, anh khẽ đưa tay lau đi giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má của người con gái liền sau đó trao cô nụ hôn đầy chiếm hữu khiến Mạc Phi chưa kịp phản ứng thì cánh môi đã bị anh khóa chặt.
Hai tay Lục Tây giữ chặt gáy của người đối diện mà cuồng nhiệt hôn lấy môi cô, khiến cô không tài nào tách khỏi.
Mãi một lúc sau, Mạc Phi cuối cùng cũng ngoan ngoãn mà nhắm nghiền mắt lại, chìm đắm vào nụ hôn có chút ngọt ngào nhưng cũng đầy sự chiếm hữu của Lục Tây..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...