Untamed

“Chị sẽ phải rời khỏi thị trấn! Chị phải đi thôi,” chị họ cô và cũng là người bạn thân nhất rên lên. “Ôi! Keilly, chị phải làm gì đây?” cô nấc lên.

Cô không trả lời, bản thân cô cũng cảm thấy tồi tệ thì làm sao có thể giải quyết vấn đề của người khác, kể cả là của Kathy. Cái giá phải trả khi cô đùa với sức khoẻ của mình là hai ngày cúm nằm liệt giường sau khi Rick rời đi! Ngay buổi sáng hôm sau, họng cô bắt đầu đau rát như tờ giấy nhám, và đầu thì nhức tưởng như bị chẻ làm đôi, cơn ho và hắt hơi tiếp theo ngay sau đó, cùng với những đợt sốt lúc nóng lúc lạnh ập xuống cơ thể.

Chiều nay, Kathy đã gọi cô, mặc dù Keilly vẫn còn chưa đủ sức để tiếp bất kỳ ai, nhưng cô biết là cô cần phải nói với Kathy về kế hoạch trở về của Rod Bartlett. Và đúng như cô dự đoán, Kathy gần như đã hoảng loạn khi cô nói với chị ấy.

“Có thể anh ta sẽ không tới đâu,” cô xì mũi, tay với hộp khăn giấy thứ hai, mũi cô đỏ ửng lên xấu xí. “Rick chỉ nói là có khả năng thôi.”

Kathy trông vẫn còn lo lắng, khuôn mặt xinh đẹp của cô hằn lên những nếp âu lo. Tóc cô có màu của nắng vàng, rực rõ và chỉ dài quá vai, dáng người cao ráo thướt tha, trang phục cô luôn được chọn lựa thật hoàn hảo, bộ vét kem phủ bên ngoài chiếc áo cánh thắt nơ ở cổ màu cánh gián trông thật hợp với cô, làm đôi mắt nâu của cô trông như màu vàng sẫm. Tâm hồn của Kathy cũng đẹp như vẻ bề ngoài của cô vậy, và Keilly yêu thương cô như một người chị gái ngay từ giây phút cô đến sống ở đây. Cô mong mình có thể làm được điều gì đó để giúp cho Kathy, nhưng cô lại chẳng giúp được gì.

“Phải chăng tay Rick này thực sự đã biết được điều gì đó?” Kathy cắn môi dưới, không để ý rằng hành động đó đang làm trôi lớp son bóng màu cam sậm ở môi cô.

Keilly nhún vai. “Anh ấy dường như có vài nguồn thông tin đáng tin cậy.” Cô nói, cố gắng không nghĩ về anh, về cái cách cô hưởng ứng cùng anh trên bãi biển. Cô không mong đợi anh sẽ gọi cho cô ngay khi về tới London, nhưng đến nay đã ba ngày mà anh vẫn chưa hề gọi. Chí ít, cô cũng được yên tâm là không có thêm một bài nào viết về cô trên các mặt báo. Nếu quả thật cô chỉ cần yên tâm có thế. Cô vẫn không tin rằng mình sẽ được gặp lại anh - chính đó mới là điều mà cô không muốn nghĩ đến. “Anh ấy biết người phụ nữ đã trực tiếp phỏng vấn Rod Bartlett.” Cô không nghi ngờ việc Rick quen biết khá nhiều đàn bà, vẻ quyến rũ thiên phú, khả năng khiến cho một người phụ nữ đi cùng được tâng bốc và cảm nhận mình như một người đặc biệt trong đời anh, thì những mối quen biết của anh và họ không phải là điều gì khó hiểu.

Cô đã suy nghĩ rất nhiều về phản ứng của mình trước anh, và cô gần như không thể hiểu được điều này. Ồ, cô biết sự hưởng ứng nồng nhiệt của cô được khơi gợi một phần là bởi cô được tiếp xúc với một kẻ lão luyện tình trường, nhưng tại sao lại với Rick, một người hoàn toàn xa lạ với cô cho đến tận tối hôm kia. Cô đã từng hẹn hò với một số người đàn ông đầy kinh nghiệm khác, nhưng cô luôn có thể nói không. Sự thoái thác của cô trong quá khứ chỉ là một phần, hơn ai hết, cả hai người bọn họ đều biết rằng, chính Rick mới là người quyết định rằng họ chưa thể ân ái cùng nhau. Đó chính là điều cô lo lắng nhất. Cô muốn Rick trở về, nhưng nếu điều ấy thực sự xảy ra, cô cũng sợ số phận của cô sẽ giống như mẹ của cô vậy.

Kathy lại thở dài lo lắng. “Chị sẽ làm gì khi Rod tới đây?” cô chán nản nói. “Làm sao chị đối mặt với anh ta cơ chứ?”

Đôi mắt cô mở to giận dữ. “Em tưởng anh ta mới là người phải sợ” cô nói. “Anh ta là người đã dụ dỗ chị, nhớ không?”

“Đương nhiên,” chị họ gạt đi. “Nhưng nó cũng chẳng khiến chị bớt xấu hổ hơn.”

Keilly có thể hiểu điều đó, cô vẫn còn nhớ Kathy đau khổ như thế nào trong buổi sáng ngày hôn lễ cách đây sáu năm. Lúc ấy, cô làm phù dâu cho chị cô, trong khi cô đang giúp Kathy cởi chiếc áo cưới trắng như tuyết, đột nhiên chị cô bật khóc.

“Nó thật tồi tệ,” chị cô bật khóc. “Chị không thể làm được chuyện này.”

Keilly đã ôm chặt cô khích lệ, mỉm cười hiểu biết những lo sợ của chị cô. “Rồi sẽ ổn thôi mà chị,” cô an ủi. “Cô dâu nào cũng sẽ cảm thấy như vậy thôi.”

“Không, họ thì không đâu,” Kathy nấc lên. “Ôi chúa ơi, ước chi chị chết quách đi cho rồi.”

“Kathy!”

“Chị đáng bị vậy,” chị cô bồn chồn đi qua đi lại trong phòng, “Chị rất yêu Peter, vậy mà chị - chị không có quyền kết hôn với anh ấy.”

“Tất nhiên là chị sẽ kết hôn-”

“Chị không thể,” Kathy lắc đầu, hai tay xiết chặt vào nhau. “Chị cũng không được phép khoác bộ váy trắng này.”

Cô-gái-Keilly-16-tuổi trông thực sự hoang mang. “Chị nói vậy là sao?”

“Em không thể ngây thơ như vậy chứ!” Kathy gắt gỏng. “Chỉ có trinh nữ mới được mặc chiếc váy trắng này, và hiển nhiên là chị không nằm trong số đó!”

Keilly sững sờ nhìn chị. Hai cô gái đã là đôi bạn thân trong suốt 9 năm, họ luôn chia sẻ mọi thứ cho nhau, vậy mà chưa bao giờ Kathy nói bất cứ điều gì như vậy. “Chị và Peter-”

“Không, không phải Peter,” chị họ cô rên lên đau khổ. “Em nghĩ là chị lại rơi vào tình trạng này nếu như Peter là người tình của chị sao?”

Keilly tái nhợt đi. “Vậy là ai đó khác sao...?”

“Phải,” Kathy ngồi phịch xuống ghế.

Cô nuốt nước miếng, thật khó để chấp nhận được tất cả những điều này. “Nhưng chị và Peter đi lại với nhau cả nhiều năm nay rồi, làm sao chị có thể - Là lúc chị đi học ở London!” cô đột nhiên thốt lên. “Có phải nó xảy ra vào lúc đó không, Kathy?”

“Phải,” chị cô rên lên, đôi mắt thẫm lại đau khổ. “Anh ta thật đẹp trai, rất - rất quyến rũ. Mọi cô gái đều chạy theo anh ta, ” cô run giọng nói. “Chị không thể ngờ được là anh ta lại chú ý đến chị.”

“Nhưng anh ta là ai?”

“Rod Bartlett,” Kathy miễn cưỡng tiết lộ.

“Ngôi sao điện ảnh ư?” Cô sững sờ với cái chi tiết đó.

“Lúc ấy anh ta chưa là ngôi sao, hay nếu có thì chỉ là những phim nhỏ thôi. Anh ta chỉ mới đóng phim, dù phân vai của anh ta càng lúc càng tiến bộ. Anh ta cũng từng sống ở đây, Keilly, em không nhớ sao?” Cô không đợi cô em gái trả lời mà nói tiếp một cách căng thẳng. “Đó là lý do khiến chị trở nên gần gũi với anh ta ởLondon. Bọn chị gặp nhau tại một bữa tiệc, dạng tiệc ai cũng có thể tới dù được mời hay không. Rod thấy vui vì rằng bọn chị cùng tới từ một thị trấn, vậy mà chẳng hề biết nhau. Có khi anh ta chưa bao giờ nhận ra là chị có tồn tại khi còn sống ở Selchurch,” cô chua chát nhớ lại. “Nhưng chị biết anh ta. Tất cả các cô gái đều biết, từ khi ấy anh đã khá nổi rồi. Chị nghĩ là chị đã phải lòng anh ta, và chị tin rằng anh ta cũng vậy,” mắt cô nhoà đi.

“Thế ư?” Keilly dò hỏi, cô chưa bao giờ thấy người chị họ của mình lại suy sụp như thế này.

Kathy đứng ngồi không yên, mắt cô hướng ra phía ngoài cửa sổ. “Không phải rõ lắm sao?” Cô rít lên. “Anh ta đã dụ dỗ bằng cách nói yêu chị, làm chị tin rằng bọn chị sẽ kết hôn.” Giọng cô nghẹn ngào. “Chị đã không còn gặp anh ta chỉ vài tuần sau đó, và sau đó, chị nghe nói - chị nghe nói anh ta chuyển đến cùng Veronica King,” giọng cô đứt quãng. “Chị đã muốn chết! Tạ ơn Chúa là đã không có điều gì đáng tiếc xảy ra - sau lần đó,” cô run lên. “Nếu không thì chị chết mất.”

“Ý chị là có thai?” Keilly há hốc miệng sững sờ.

Bàn tay của Kathy run rẩy lùa vào mái tóc. “Phải. Anh ta không dùng bảo vệ gì, và chị - chị nghĩ rằng anh ta tưởng chị đã uống thuốc ngừa thai” cô cười chua chát. “Chị chắc rằng anh ta không muốn xảy ra rủi ro bị kiện vì làm cho một cô gái mang bầu,” cô cay đắng mỉa mai, mắt cô nhìn vào ánh mắt sững sờ của em mình. “Chị xin lỗi cưng à, nhưng giờ thì em đã biết tại sao mà chị không đủ tư cách để mặc chiếc áo cưới trắng mà mẹ đã cố nài chị mua nó, và tại sao chị lại không thể là một người vợ thích hợp của Peter.”

Keilly không biết phải nói gì để giúp chị cô vựơt qua cơn khủng hoảng này. Chuyện của Kathy lại một lần nữa xác nhận những điều mà cô đã biết từ những năm tháng đầu đời, đàn ông là những kẻ ích kỷ, chả nghĩ được gì ngoài việc kiếm cách lôi kéo phụ nữ vào giường. Rod Bartlett mới là kẻ tội lỗi, không phải Kathy.


“Ngủ với một người đàn ông chỉ vì chị nghĩ chị yêu anh ta, không biến chị trở thành kẻ lăng nhăng, Kathy,” cô nói nhẹ nhàng. “Em chắc rằng Peter sẽ đủ hiểu biết, đủ vị tha để chấp nhận điều đó.”

Đôi mắt nâu thẫm của cô mở lớn. “Em nghĩ chị nên nói với anh ấy sao?”

Keilly nhún vai, ”Dù gì thì đêm nay anh ấy cũng sẽ biết mà,” cô thở dài.

“Nhưng khi ấy thì chị đã thành vợ anh ấy rồi”

“Cảm giác của chị lúc này chỉ là mặc cảm tội lỗi,” Keilly nhẹ nhàng nhắc nhở. “Chị phải nói với anh ấy, Kathy, và ngay bây giờ, trước khi đám cưới diễn ra vào chiều nay”.

“Để cho anh ấy có cơ hội thoát khỏi chuyện này,” Kathy khổ sở nói.

“Em chắc là anh ấy sẽ không làm vậy.” Peter Carmicheal là người tốt nhất, hiểu biết nhất mà Keilly từng biết, và anh ấy yêu Kathy đủ để tha thứ cho chị bất cứ chuyện gì.

“Em có tha thứ cho chị không?” Kathy cay đắng nói.

“Chị bị lừa thôi,” cô dỗ dành, cảm giác như mình già hơn ra. “Rod Bartlett đã nói dối chỉ để kéo chị vào giường. Chị không đáng bị trừng phạt.”

“Em thực sự nghĩ là Peter sẽ nhìn nhận nó theo hướng ấy chứ?” cô hỏi mà không mấy tin tưởng. “Chị không thể chịu đựng nổi nếu mất anh ấy.”

“Hãy nói với anh ấy,” cô động viên, hoàn toàn tin tưởng vào nhân phẩm của Peter.

Kathy đã gọi điện cho Peter và hẹn gặp anh, và khi Keilly nhìn thấy tình yêu bao la trong mắt anh khi cô dâu tiến gần lại phía anh trong thánh đường, thì cô biết là cô đã đúng khi tin anh, rằng anh hiểu và cảm thông với chị cô.

Cặp vợ chồng trẻ đã cùng nhau chia sẻ cuộc hôn nhân hạnh phúc trong suốt sáu năm, với Heather 5 tuổi là kết tinh tình yêu của hai người. Chuyện Rod Bartlett trở về đây, làm đảo lộn cuộc sống bình yên của Kathy sau khi đã đối xử tồi tệ với chị cách đây 10 năm thật hèn hạ và không thể chấp nhận được.

“Anh ta có khi còn chẳng nhớ chị-”

“Đó có phải là điều mà em tính dùng để an ủi chị?” Kathy gắt lên.

“Ồ, chị nghĩ là em nói đúng,” cô thở dài. ” Một kẻ như anh ta tại sao lại phải nhớ tới một cô thiếu nữ mà anh ta đã quyến rũ cách đây 10 năm cơ chứ? Nhưng chị vẫn không quên anh ta, Keilly, nếu anh ta không quên chị...” cô ngập ngừng đầy lo lắng. “Anh ta có thể làm điều gì đó bất lợi cho chị.”

“Em tin rằng Peter sẽ đứng bên cạnh chị, suy cho cùng, anh ấy cũng biết quá khứ của chị mà.”

Ánh mắt của Kathy đột nhiên trở nên lãng tránh. “Keilly, chị - chị chưa bao giờ nói với anh ấy về Rod,” cô nói gấp gáp. “Anh ấy không biết là đã có người thứ ba.”

“Nhưng-”

“Chị đã làm giả nó,” Kathy nặng nhọc nói.

“L - làm giả nó?” giọng cô choáng váng.

Khuôn mặt xinh đẹp của Kathy sa sầm lại. “Cũng dễ thôi mà. Đừng nhìn chị như thế, Keilly,” cô lúng túng. “Chị đã không thể nói với anh ấy. Cái hôm chị gặp anh ấy, điều đầu tiên anh ấy nói với chị là anh ấy rất yêu chị, anh ấy tự hào biết bao khi chị sắp trở thành vợ anh ấy. Chị đã không thể nói được gì sau đó, chị không thể đánh mất sự tôn trọng của anh ấy dành cho chị.”

“Nhưng đó là dối trá -! Kathy” cô cau mày giận dữ.

“Chị biết, chị biết,” chị họ cô rên lên. “Chị đã phải sống với nó sáu năm nay rồi. Không phải là chị nghĩ về nó hàng ngày,” cô gạt đi. “Chị không căng thẳng vì điều đó. Nhưng ngược lại, chị đang phải sống với lời nói dối của mình. Thật không dễ dàng gì. Peter là một người đàn ông tuyệt vời, chị rất yêu anh ấy nhưng em chắc em hiểu được điều gì sẽ xảy ra với cuộc hôn nhân của bọn chị nếu anh ấy biết chuyện chị đã trao thân cho một kẻ có khi chả nhớ nổi chị là ai trong số hàng trăm người đàn bà đã đi qua đời anh ta.” Cô rùng mình vì ý nghĩ này. “Chị sẽ không để mất anh ấy hoặc Heather chỉ vì một lỗi lầm ngu ngốc trong quá khứ.”

“Peter sẽ không bao giờ-”

“Không, anh ấy sẽ không làm vậy,” Kathy nặng nề đồng tình. “Nhưng lỗi lầm của người vợ sẽ khiến bọn chị tan vỡ. Em biết gia đình anh ấy chưa bao giờ chấp nhận để anh ấy cưới con gái của một chủ khách sạn, và nhiều người trong thị trấn này chỉ chờ đợi điều đó xảy ra với cuộc hôn nhân của bọn chị.”

Tất nhiên, đó là vấn đề lớn nhất. Gia đình của Peter gần như sở hữu toàn bộ thị trấn và nhiều vùng đất đai lân cận, và khi Peter và Kathy yêu nhau cách đây 9 năm, gia đình anh đã kiên quyết phản đối. Cho đến tận bây giờ, dù đa số họ đã chấp nhận cuộc hôn nhân nhưng như Kathy nói, họ chỉ chờ cô phạm phải một sai lầm nào đó. Thực tế thì việc Kathy, dù trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đã từng qua đêm với một người đàn ông, một “ngôi sao điện ảnh”, chắc chắn sẽ là lý do đủ để làm cho cuộc hôn nhân của họ trở nên căng thẳng. Quỷ tha ma bắt cái tên Rod Bartlett!

Cô lắc đầu. “Em không thể nói là em đồng tình với việc chị nói dối Peter,” cô nhẹ nhàng nói. “Mặc dù trong hoàn cảnh này em có thể hiểu được. Nhưng chúng ta sẽ phải làm gì bây giờ?” Cô không còn chắc chắn nữa. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Rod Bartlett thực sự quay lại đây?”

“Có thể anh ta sẽ không tới.”

“Nhưng nếu anh ta tới thì sao?”

“Em không thể hỏi tay phóng viên đó sao?” Kathy thất vọng nói.

“Rick á?” miệng cô đột nhiên khô đắng lại như cái cổ họng đang đau rát của cô, giọng của cô khò khè.

“Mm,” Kathy có vẻ không để ý tới cái vẻ tái nhợt, thiếu tự nhiên của Keilly. “Có thể anh ta sẽ nghe ngóng được điều gì đó khi anh ta quay trở lại London. Tại sao em không gọi cho anh ta?”

Khổ sở với cơn cảm cúm cộng với việc Rick không gọi điện đã khiến cô suy sụp. “Em không có số của anh ấy,” cô lầm bầm nói.

“Ồ,” Kathy vẫn chỉ bấn loạn với câu chuỵên của mình mà không để ý tới cảm giác của Keilly. “Vậy chị đồ là chúng ta chỉ có cách ngồi đây mà đợi anh ta tới thôi,” cô thở dài nói.


“Vâng,” cô hắt hơi liên tục, vùi mặt mình trong đống khăn giấy lụa.

“Em thật tội nghiệp,” chị cô thông cảm, đưa ống thuốt nhỏ mũi cho cô. “Lẽ ra chị không nên làm em phải bận tâm với vấn đề của chị trong tình trạng thế này. Chị chắc rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi.” cô nói vẻ phấn chấn.

Vẻ phấn chấn bề ngoài của Kathy không dễ làm Keilly tin rằng chị cô có thể xua tan cú sốc về chuyện Rod Bartlett. Cứ nhìn việc chị ấy thừa nhận việc dấu diếm chồng bao năm nay mà xem! Kathy thật ngốc khi đánh lừa Peter bằng cách đó, nhất là sau khi đã quyết định nói sự thật với anh. Sáu năm nay, Keilly cứ đinh ninh rằng chị ấy đã nói hết sự thật và cô thực sự thấy choáng váng khi biết rằng tới tận bây giờ, chị ấy vẫn còn che giấu chuyện này.

“Tại sao anh ta lại muốn tới đây chứ?” Kathy cáu kỉnh gắt lên. “Selchurch đâu thể nào cung phụng đủ những loại giải trí náo nhiệt cho cái nhu cầu vui vẻ của anh ta,” cô cay nghiệt nói.

Keilly cuộn mình lại trên giường, bắt đầu cảm thấy tệ hại trở lại. “Em nghĩ rằng đó là lý do chính của anh ta; anh ta cần một kì nghỉ, một kì nghỉ yên tĩnh, lần nghỉ đầu tiên sau năm năm. Chúng ta chỉ hy vọng là anh ta sẽ thấy chán và không ở lại đây lâu. Có lẽ chị sẽ không phải gặp anh ta đâu. Và cơ hội để anh ta có thể gặp gỡ Peter lại càng khó, vì Peter lúc nào cũng bận bịu với chuyện đất đai nhà cửa.”

“Phải,” miệng Kathy cong lên chua chát. “Chị đã có hai người đàn ông trong đời, một người là biểu tượng tình dục, người còn lại là một điền chủ siêng năng,” giọng của cô nghẹn lại. “lạy Chúa, thật là một đống lộn xộn,” cô kêu lên. “Chị chưa bao giờ nghĩ tới khả năng Rod quay trở về Selchurch cả.”

“Có thể bức thư mà em gửi cho các tạp chí là nguyên nhân đấy,” Keilly nhăn nhó.

“Em đừng ngốc vậy,” chị cô cười. “Anh ta không dễ bị tác động bởi một lá thư chết tiệt nào đâu.”

“Đó không phải là loại thư mà anh ta vẫn hay được nhận,” cô nói khô khan.

“Có lẽ là không,” Kathy nhăn mặt. “Anh ta là một con quỷ đẹp trai với sức hấp dẫn của một thiên thần. Chị biết điều đó,” cô thở dài, “nghe thật phi lý phải không, nhưng nếu em đã từng gặp anh ta, em sẽ hiểu điều đó.”

“Em chả thích thú gì khi gặp một kẻ như anh ta,” cô cảm thấy như bị sỉ nhục. “Anh ta khiến em buồn nôn.”

“Ôi, Keilly,” chị cô lắc đầu. “Chị biết là em có những trải nghiệm tồi tệ trong đời mình, nhưng nếu em từng gặp qua Rod-”

“Em đã nói với chị là em không muốn gặp anh ta!” giọng cô đanh lại. “Và em muốn là chị cũng đừng nuôi cái ý nghĩ ngớ ngẩn ấy trong đầu,” cô rít lên khi cô bắt gặp nét hồi tưởng quá khứ phảng phất trong mắt Kathy.

Kathy đỏ bừng mặt khi bị em cô bắt gặp. “Tất nhiên là không rồi,” cô quát, tâm trạng thất thường của cô thật không làm người khác yên tâm được. “Ồ, làm ơn đi Keilly,” cô cáu kỉnh khi thấy Keilly tiếp tục nhìn cô đầy nghi ngờ. “Em nghĩ là chị lại muốn phá tan cuộc hôn nhân của mình vì một kẻ như vậy sao?”

“Không,” cô thở phào nhẹ nhõm, vẻ mơ màng của Kathy vài phút trước thật sự đã làm cô lo lắng. Dù chị cô chối bỏ về chuyện Rod Bartlett, cô vẫn có thể thấy Kathy vẫn còn lưu giữ những ký ức ngọt ngào về người đàn ông này, kể cả sau khi anh ta đã cư xử thật tồi tệ với chị.

Cũng như cô cũng đã có những kỉ niệm ngọt ngào với Rick Richards, và những gì mà cô nhận được anh cũng thật tệ bạc không kém. Chuyện anh chưa thật sự quan hệ lần đó với cô không được tính đến, họ đều biết rằng nếu anh tiến tới, cô cũng sẽ không từ chối anh, nhưng khi ở bên anh, cô đã phá vỡ những nguyên tắc của chính mình là sẽ không bao giờ trở thành đồ chơi bất kỳ người đàn ông nào, Rick không cần biết được điều đó. Đã ba hôm trôi qua kể từ khi Rick rời đi và vẫn không hề có một dòng nào được gửi tới khiến cô càng tin rằng cô chỉ là con ngốc trước anh ta.

Hàng ngày, rồi hàng tuần trôi qua, cô càng tin chắc mình sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, và rồi lại nghi ngờ rằng có lẽ Barbie không đơn giản chỉ là người phụ nữ tìm kiếm công việc cho anh. Chẳng phải Rick đã rất căng thẳng khi biết người đàn bà đó gọi điện sao, như thể anh ta không nghĩ là Barbie biết chỗ nơi anh ở. Anh đã rời đi ngay sau khi nói chuyện với người đó, có khi nào Barbie lại là vợ anh ta?

Càng nghĩ Keilly càng cảm thấy sự thay đổi ở anh khi biết tin về cuộc gọi trở nên thật rõ nét, anh hành động như thể bị mắc lỗi gì vậy. Phản ứng đó thật giống với loại phản ứng của một người có vợ đang phải dấu diếm điều gì. Cô tin chắc rằng người phụ nữ đó đúng là vợ anh ta, và cô đúng chỉ là trò tiêu khiển của anh ta trong lúc rời khỏi London và thoát khỏi tầm kiểm soát của vợ.

Thật khó mà chấp nhận điều này, thế nhưng sau 9 tuần liền mà không hề có lấy một tin gì, thậm chí là thiệp chúc mừng Giáng sinh, cô buộc phải tin điều đó. Và thật đau đớn. Cô mới chỉ biết anh ta có một ngày, chính xác hơn là chỉ mới một đêm, và ngay lập tức anh đã làm cho con tim chưa hề biết rung động của cô phải thổn thức.

Xuất thân là một đứa trẻ không cha, cô cũng hiểu rõ bản tính thất thường hay thay đổi của người đàn ông là như thế nào, thế mà..., cô phải tự trách vì đã để bản thân mình sao quá dễ tổn thương. Vậy nên cô buộc mình phải quay trở về nhịp sống thường nhật trước khi Rick xuất hiện, ngày qua ngày, cô ngồi trực ở bàn lễ tân, tắm biển khi trời chập tối, sau đó thì đọc sách và xem tivi. Ý tưởng hẹn hò với bất kì người đàn ông nào trong thị trấn đều không cám dỗ nổi cô, vì không ai có thể thổi bùng ngọn lửa trong cô như Rick.

Biển đã trở thành bạn cô suốt 9 tuần qua, nhắc cô nhớ đến Rick, đến khoảng thời gian ngắn ngủi họ ở bên nhau, thách thức của cô trước những cơn sóng cuồng của biển, cũng chính là thách thức xóa bỏ hình bóng Rick ra khỏi trái tim cô, điều mà cho tới giờ cô vẫn chưa thực hiện được. Có lẽ với Rick, cuộc gặp gỡ của họ giống như một kịch bản thông thường - một kịch bản được thường xuyên được lặp lại và được diễn xuất tốt, anh đã đúng khi so sánh cô như biển hoang dại ngày bão giông, vì trong suốt những tuần cô đơn từ khi anh rời xa, tâm tính cô đã trở nên thật thất thường, êm đềm và bình yên nhưng thoáng chốc lại trở nên điên cuồng giận dữ. Cô biết những ngày qua cô đã trở nên khó chịu, rằng gia đình rất dè dặt với cô, cô vẫn chưa thoát khỏi tâm trạng u ám và cô thật sự giận dữ với bản thân vì đã để mình ngã vào vòng tay của người đàn ông quyến rũ đó. Cô đã tưởng rằng mình đã tìm được một người thật đặc biệt, nhưng rồi tất cả những gì mà cô nhặt lấy chỉ là một ông chồng cô đơn xa nhà đang đi tìm kiếm chút gì đó để giải khuây.

“Nếu em hứa rằng anh sẽ không bị lạnh cóng cho đến chết thì anh sẽ tham gia cùng với em.”

Cô đưa mắt nhìn quanh từ chỗ cô đang ngồi trên bãi cát, tay cô đang cởi chiếc áo choàng chuẩn bị cho cuộc bơi buổi tối của mình. Rick đứng cách một khoảng khá xa, hệt như lần gặp đầu tiên và cũng là lần duy nhất, dù lúc này anh không có chiếc áo khoác lông cừu dày mà thay bằng một chiếc áo choàng biển giống y hệt của cô, đôi chân để trần trong thật khỏe và rám nắng, trên bắp chân phủ một lớp lông sẫm màu. Hàm râu vẫn được cắt tỉa gọn gàng, dù mái tóc đã mọc dài hơn, khiến anh trông càng giống như một tên cướp biển hơn cả trước đây. Cuối cùng cô nhìn vào gương mặt anh, vào đôi mắt xanh ấm áp vẫn tác động mãnh liệt tới cô bất chấp lời cảnh báo của lí trí cô.

Tưởng như cô đã đứng đó, nhìn anh cả giờ liền, nhưng cô biết khoảnh khắc ấy chỉ kéo dài trong vài giây, nét mặt cô cố giữ không hề cảm xúc. “Tôi không thể hứa điều đó” cô nói giọng xa cách. “Tôi còn chưa xuống nữa mà.”

“Anh gần như không thể tin được khi dì em nói là em vẫn thường bơi vào những đêm như thế này!”

“Nếu những đêm ấy vừa đủ ấm, thì đúng,” cô nói dứt khoát..

Rick nheo mắt nhìn vùng biển xám xanh. “Có vẻ như đêm nay sẽ có bão,”anh thì thầm, như thể họ chỉ vừa nói chuyện với nhau vào đêm hôm trước chứ không phải cách đây hàng tuần, mà không hề cảm thấy có bất kỳ sự lúng túng nào khi đối diện với cô.

“Đúng thế,” cô ngắt gọn đồng ý, dù với kinh nghiệm của mình, cô biết điều đó không có nghĩa là biển đêm nay sẽ lạnh.

Ánh mắt tìm kiếm của anh quay trở lại khuôn mặt thản nhiên của cô. “Giống như em vậy,” anh nhẹ nhàng nói thêm.

Đôi mày cô nhướng lên. “Thực tế là tôi đang cảm thấy hết sức điềm tĩnh,” cô lạnh lùng nói. “Anh thật tử tế là đã hạ mình quay lại đây, anh Richards,” cô lịch sự đáp. “Anh tới khi nào vậy?”

“Khoảng 10 phút trước, anh muốn tạo cho em một bất ngờ.”

Ồ, anh ta đã làm được rồi đấy! Cô đã bắt đầu chấp nhận việc không có anh trong đời mình, dù là không dễ dàng gì, nhưng cô đã chấp nhận rằng tất cả chỉ là trò đùa của anh. Anh không có quyền trở lại đây sau bao nhiêu lâu nay và cư xử như thể mình chưa hề vắng mặt vậy.

“Lần này anh có dẫn vợ mình theo không?” cô hỏi với một chút mỉa mai.


Anh giật mình, mặt nhăn lại bối rối.

“Vợ ư? Em nghĩ một cô vợ đã giữ anh xa em trong suốt những tuần qua ư?” anh cười hoan hỉ, tiến về phía trước để kéo cô lại vào vòng tay mình, “Anh chưa có vợ, Keilly. Chỉ có một người phụ nữ làm anh nhớ tới vùng biển mà anh yêu quí.” Anh nâng cô lên áp sát vào cơ thể mình cho tới khi miệng cô ở sát miệng anh, nhẹ nhàng siết lấy cô khi anh âu yếm hôn cô.

Cảm giác quen thuộc, sự mong mỏi, niềm đam mê tràn qua khắp thân thể cô, cánh tay cô vòng qua cổ anh, hai tay lùa vào mái tóc đen dày, vẻ mềm mượt càng của nó làm cho cử chỉ vuốt ve của cô như trở nên sống động hơn. Mọi thứ về người đàn ông này đều tuyệt vời, sức mạnh từ cánh tay và khuôn ngực, phần nam tính đang khuấy động, chân anh thô ráp, để trần quyện vào đôi chân trần của cô, nhưng trên hết, là đôi môi ướt của anh đang ngấu nghiến môi cô như thể anh không bao giờ muốn ngừng lại.

“Anh nhớ em quá, Keilly,” ánh mắt anh bám lấy cô khi anh thở rời rạc. “Em làm anh thấy sợ khi tỏ ra lạnh lùng như vậy.” Anh lắc đầu. “Không lúc nào anh thôi nghĩ tới em, cảm giác đó thật kinh khủng.”

“Vậy lẽ ra anh nên quay lại đây sớm hơn.” Lý trí đang dần quay trở lại, và cô nỗ lực để đứng trở xuống, cảm thấy như một con rối khi bị anh trêu đùa. Rick miễn cưỡng thả cô xuống, vẫn giữ nguyên tư thế, chân họ vẫn còn áp vào nhau. Keilly bước lùi lại. “Phải thế không?” giọng cô vỡ ra.

Ánh mắt anh dịu dàng lướt trên khuôn mặt đỏ bừng của cô. “Anh phải làm việc, Keilly.”

“Vậy hả?” Cô dịch hẳn khỏi anh, cầm chiếc khăn tắm lên, dù điều đó chỉ để giúp tay chân cô bớt rảnh rang và thật sự không cần thiết. “Anh đã ở đâu vậy?” cô chế giễu. “Một khu rừng nhiệt đới ẩm ướt? Bắc cực? Hay sâu trong rừng rậm châu Phi?” giọng cô thâm trầm mỉa mai. “Nơi nào đó xa rời thế giới văn minh, không có cả điện thoại?” Cô chì chiết khi anh quên không gọi cho cô như đã hứa.

“Không,” anh lặng lẽ đáp.

“Tôi biết,” cô cay đắng đáp, quay mặt đi. “Vậy anh còn quay lại Selchurch làm gì vậy, anh Richards? Viết tiếp câu chuyện còn đang ở dang sao?” cô nhạo báng.

“Em biết tại sao anh quay lại mà, Keilly.”

Cô giả bộ ngạc nhiên. “Tôi không nghĩ là mình biết cơ đấy,” cô lạnh lùng chế giễu.

Một sự đau khổ loé lên trong mắt anh. “Anh đã làm em tổn thương,” anh thì thầm hối lỗi.

“Tổn thương tôi?” Mắt cô long lên, sẫm lại như cơn giông của biển. “Đừng lố bịch như vậy, anh Richards. Tôi gần như là không biết anh,” miệng cô mím lại mỉa mai.

Anh đứng lặng. “Anh đã không gọi cho em bởi anh nghĩ nó chỉ làm mọi việc tồi tệ hơn, cho cả anh và em.”

“Tôi không biết cái gì-”

“Keilly!” anh ôm lấy khuôn mặt cô khi thấy cô quay đi không thèm đoái hoài gì. “Đừng giận nữa, em yêu,” ánh mắt anh van vỉ.

“Tôi thực sự không biết - ” sự phản đối của cô lần này cũng chẳng tiến xa hơn vì miệng anh đã ngăn cô, di chuyển chậm chạp, dò dẫm khắp miệng cô, điều khiển cô khi anh đưa lưỡi vào miệng cô, vuốt ve, mơn trớn khi cô bắt đầu rên lên đầu hàng và rướn người chìm vào nụ hôn anh.

Keilly ngắm nhìn nét dịu dàng trên gương mặt anh cho đến cái cổ rắn rỏi của anh. Cô phải lòng người đàn ông này mất rồi và cô biết rõ điều đó như biết rõ mặt trời mọc ở đằng đông vậy. “Cảm giác thoát khỏi công việc bất cứ khi nào anh muốn chắc là rất thích thú,” cô chòng ghẹo, dấu đi vẻ ngỡ ngàng về những điều anh mới nói.

Anh quay lại cười toe toét. “nhưng túi thì cạn kiệt,” anh mỉm cười.

“Thế giờ chúng ta tiếp tục bơi hay không?” anh nhíu mày khi thấy ánh mặt trời cuối cùng đang biến mất rất nhanh.

“Có chứ,” cô dè dặt cười, hình dung anh sốc thế nào khi bước vào làn nước lạnh băng. “Em hy vọng là anh đã chuẩn bị sẵn tiền bảo hiểm phòng khi nhiệt độ giảm xuống,” cô cười ranh mãnh, cởi chiếc áo choàng bên ngoài và chạy tới sát mép nước của bờ biển. “Nếu không anh sẽ không thấy dễ chịu đâu.” Cô chạy ngay xuống nước mà không chờ anh, đùa ngịch với những cơn sóng.

Rick cũng xuống theo cô ngay sau đó, nước biển không lạnh lắm, anh nhẹ nhàng bơi bên cạnh cô. Trước đây, Keilly chưa bao giờ có bạn bơi cùng vào buổi tối; cô thích thú với thách thức trong việc cố gắng duy trì tốc độ của mình bên cạnh cái cơ thể cường tráng của anh, họ trêu đùa nhau như hai con sư tử biển, mái tóc đen của anh rối bù vì ướt nước.

“Đủ rồi,” anh đột nhiên nói. “Nếu không tiền bảo hiểm của anh sẽ tăng lên mất.”

Cô cười vui vẻ, theo anh rời khỏi nước, nuốt mạnh khi nhìn thấy cơ thể trần của anh đẹp như thế nào trong chiếc quần bơi, lớp vải đen ôm vừa khít hông anh, thân hình anh chắc khỏe, một lớp lông mịn phủ rậm trên ngực và chạy dọc xuống bụng anh. Anh thật đẹp, trông như một tác phẩm điêu khắc của một vị thần Hy Lạp. Keilly đỏ mặt khi anh quay lại và bắt gặp ánh mắt cô, cô vội nói. “Em cuộc là anh không thể có làn da rám nắng như vậy ở Anh.” Cô nhặt chiếc khăn tắm lên, nhanh chóng lau khô người trước khi tròng chiếc áo khoác vào.

Anh lắc đầu. “California. Đó là nơi anh đã tới 9 tuần trước đây.”

“Anh thật may mắn,” mặt cô giãn ra. “Anh có viết được bài nào không?”

“Có,” anh đáp ngay, giờ cũng đã mặc xong đồ. “Chúng ta nên quay lại thôi, anh đang cảm thấy lạnh sau khi bước ra khỏi nước đấy. Ăn tối nhé?” anh hỏi khi họ bước đi, tay anh quàng qua vai cô.

“Em không thể,” cô nhăn mặt từ chối, nhớ tới lời hứa giúp Kathy tổ chức gian hàng từ thiện ở sảnh lớn của nhà thờ tối nay. Đó là điều mà cô đã hứa với chị ấy cách đây cả tuần rồi. “Tối nay thì không được,” cô thở dài, nói nhanh. “Nhưng em chắc là dì Sylvie sẽ không phiền nếu em nghỉ vào ngày mai thay vì là thứ sáu đâu,” cô háo hức đề nghị. “Chúng em chỉ có hai khách còn nghỉ lại từ Giáng sinh tới giờ. Đó là - nếu anh muốn dành cả ngày đi với em?” cô ngập ngừng thêm vào, tự hỏi có phải là cô đã đòi hỏi quá nhiều hay không.

“Đó là cái mà anh mong chờ ở đây,” anh ôm cô sát lại mình. “Ai là kẻ may mắn tối nay thế?” giọng anh có vẻ vô tình, hết sức vô tình.

Keilly cảm thấy một luồng ấm áp chạy qua khi cảm nhận sự ghen tị ngấm ngầm của anh. “Một người bạn mà em đã hứa sẽ giúp đỡ,” cô trêu anh.

“Thật à?”

Mắt cô loé lên ranh mãnh. “Một người bạn gái.”

“Đồ Phù thuỷ!” Rick cúi xuống và hôn mạnh lên môi cô. “Ngày mai em sẽ biết tay anh,” anh cảnh báo. “Nhưng thật ra mà nói, vệc đi ngủ sớm tối nay sẽ không phải là một ý tưởng tệ lắm,” anh cố nén một cái ngáp dài mệt mỏi. “Anh chỉ mới vừa quay lại từ California vào sáng nay, và anh đã phải lái xe cả ngày để tới đây.”

“Anh hẳn phải rất mệt rồi! Anh không nên-”

“Sự quan tâm của em đang khuyến khích anh đấy.” Anh nhướn mày liếc nhìn cô.

Keilly tránh cái nhìn của anh, đủ tỉnh táo để nhận ra những khuyến khích của cô đã tạo cơ hội cho trong lần gặp gỡ trước. Giờ thì họ có nhiều thời gian hơn để tìm hiểu nhau, khám phá nhau thay vì chỉ cuốn vào những hấp lực thể xác của nhau. “Em thực sự phải đi bây giờ, Rick, nếu không em sẽ muộn mất.”

Anh gật đầu. “Vậy chín giờ sáng ngày mai được không?”

“Quá sớm đối với anh?” cô trêu.

Anh quay lại mỉm cười với cô vì họ đã vào tới khách sạn. “Không quá sớm đâu. Giờ em nên đi lên lầu và thay ngay đống đồ ướt này đi, dì em nói với anh lần trước, em đã bị cúm ngay sau khi anh rời đi,” anh nói vẻ láu lỉnh.

Keilly ném cho anh một cái nhìn ấm ức. “Đó không phải là do em bơi.”

“Hẳn là không rồi,” anh khàn giọng đáp trả. “Cả với anh cũng vậy,” anh nhăn nhở đế vào.


“Rick?” Cô cười rạng rỡ với cái gật đầu xác nhận của anh.

“Anh yêu biết bao khi nhìn thấy nụ cười của em,” anh ôm cô sát vào mình đến nỗi Keilly cảm thấy mình vỡ vụn. “Xin lỗi,” anh buồn bã nói khi nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của cô. “Nhưng chúng ta phải tìm một nơi nào đó khá khẩm hơn để yêu vào lần tới đấy.” Anh cố nén tiếng cười khi thấy mặt cô đỏ ửng lên. “Em thật là đáng yêu!”

“Còn anh chả lịch sự tí nào cả,” cô vờ giận dỗi đáp trả, ngượng ngùng khi thấy hai người khách khác của khách sạn đi ngang qua họ ở khu lễ tân để vào phòng ăn. “Em thật sự phải đi rồi, Rick,” cô chạm nhẹ vào ngực anh. “Em sẽ gặp anh vào sáng mai.”

Mắt anh xanh thăm thẳm. “Nghe tuyệt thật đấy,” anh thì thầm.

“Rất tuyệt.”

Cô rời khỏi anh với khuôn mặt đỏ bừng, cô không biết phải làm sao để chế ngự tình cảm giữa hai người, nhất là khi Rick nói những điều như thế, thậm chí giờ đây cô cũng không chắc là mình có muốn mọi việc diễn ra chậm lại hay không.

Anh đang ở phòng ăn khi cô hấp tấp rời khỏi khách sạn chừng 20 phút sau đó, không còn thời gian để làm gì khác, cô chỉ vẫy tay chào anh trước khi lấy xe; Kathy chắc phải cáu lắm vì lẽ ra cô đã phải có mặt ở đó cách đây một giờ rồi.

Kathy nhăn mặt nhìn cô khi cô đi vào đại sảnh mát lạnh vài phút sau đó, cả hai đều mặc quần jean và áo len dài tay.

“Trước khi chị nói bất kì điều gì, em muốn xin lỗi đã,” Keilly nói một hơi trong khi cởi áo khoác và găng tay.

“Chị không thấy phiền,” chị họ cô rít lên. “Nhưng lần nào cũng vậy, mọi người đều hứa là sẽ tới giúp nhưng rồi lại chẳng thấy đâu. Những người trong hội thì chị có thể hiểu được, nhưng riêng em, Keilly, em đã xung phong nhận mà.”

“Vâng, em biết. Nhưng-”

“Hãy nhìn cái đống lộn xộn này đi,” Kathy rên lên chỉ những túi đồ xếp xung quanh họ. “Chúng nằm đây cả ngày hôm nay rồi, còn chị thậm chí còn không biết phải làm gì trước.”

“Đừng lo lắng,” cô động viên. “Lúc nào mà chả vậy, chị biết mà. Sẽ không mất thời gian lắm đâu để sắp xếp lại.” Cô bắt đầu phân loại đồ đạc và bày biện chúng trên những chiếc bàn trưng bày dành cho những dịp như thế này. “Không có ai khác tới nữa sao?”

“Không,” Kathy thở dài. “Họ bầu chị làm chủ tịch của hội từ thiện, và sau đó bỏ mặc chị với tất cả mọi thứ. Lúc nào cũng thế,” cô rên lên. “Chị không hiểu tại sao chị lại đồng ý chứ.”

“Bởi vì chị thích mà,” cô rầy, và nhận lại được một nụ cười cầu hoà.

Đúng như Keilly nói, chỉ vài phút sau mọi thứ đã được xếp đặt gọn gàng trên chiếc bàn, Kathy cũng không còn căng thẳng nữa khi họ gần như đã hoàn thành hết các công việc, khi họ kết thúc thì đã là sau 11h, cả hai ngồi xuống nghỉ ngơi và uống trà.

“Mm, cám ơn em,” Kathy nhận tách trà với vẻ biết ơn. “Tạ ơn chúa, cuối cùng thì cũng xong, chị cá là càng lúc việc này càng tệ hại. Em còn chưa nói với chị tại sao em đến muộn đấy,” cô nhìn Keilly thắc mắc.

Keilly cảm thấy mặt mình còn hơn cả ửng đỏ, chỉ mới nghĩ về Rick thôi cũng để khiến má cô nóng bừng lên. “Rick đã trở lại,” cô không quanh co, và biết rằng mọi cảm xúc đều thể hiện hết lên mặt.

“Thật sao?” Kathy thốt lên, đặt ly trà xuống.

Cô mỉm cười vui vẻ. “Vâng.”

“Và?”

Keilly bối rối. “Và gì nữa?” Kathy lặp lại.

Chị họ cô thở dài hết kiên nhẫn. “Anh ta đã lâu khônhg quay lại, Keilly, thực tế là cả hơn hai tháng,” giọng cáu kỉnh của cô là bằng chứng cho một cơn căng thẳng mới tái xuất hiện. “và chị cuộc là thậm chí em còn chưa hỏi Rick xem anh ta có nghe ngóng thêm được điều gì về các kế hoạch của Rod.”

Keilly há hốc, mặt đỏ bừng lên hối lỗi.

“Chị biết mà,” Kathy lại thở dài, mệt mỏi đứng lên. “Chị lo phát ốm lên suốt hai tháng qua còn em thậm chí còn chả hề đếm xỉa tới Rod Bartlett nữa thì phải?” cô cáu tiết nói.

Không hẳn là cô không nghĩ về anh chàng diễn viên đó trong mấy tuần qua, cô có nghĩ, nhưng ngay gặp lại Rick cô lại hoàn toàn quên mất sự tồn tại của anh ta. “Em xin lỗi, Kathy,” cô nhăn mặt.

“Em có thể hỏi anh ấy vào sáng mai. Anh ấy nói vẫn còn ở lại đây một thời gian nữa,” cô tiết lộ.

Kathy mãi chìm trong những lo lắng của mình nên không hề chú ý tới vẻ hạnh phúc của Keilly với ý nghĩ về một cuộc viếng thăm kéo dài của Rick.”Tốt thôi, chị hy vọng là em sẽ hỏi anh ta,” Kathy nói một cách mỉa mai cay độc. “Có khi chị sẽ hứng thú với những điều anh ta nói,” cô nói một cách kiềm chế.

“Em thật sự xin lỗi mà,” cô rên lên thống khổ. “Em chỉ chưa từng nghĩ là... Rick không đề cập bất cứ điều gì về Rod Bartlett cả, ” cô bào chữa, nhận ra một chị cô đang đánh giá cô thấp hơn cả nhiều bậc. “Em sẽ gọi cho chị ngay khi em nói chuyện với anh ấy.”

“Cám ơn em,” Kathy lơ đãng đáp, mang chiếc ly của họ vào khu bếp để rửa. “Chị nghĩ bây giờ chúng kết thúc ở đây được rồi, em không phiền nếu đưa chị về nhà chứ? Tối nay Peter lấy xe.”

“Kathy-”

“Chúng ta đi chứ?” Kathy lạnh lùng hỏi. “Chị chắc là cả hai ta đều thấy mệt mỏi rồi”.

Cô ước mình có thể làm được, hay nói được gì đó để sửa chữa cái lỗi lầm của mình, nhưng chỉ có cách hỏi chuyện Rick mới có thể giải quyết được thôi, và phải chờ cho đến sáng mai. Cô thật vô tâm khi đã không nghĩ đến những lo lắng của Kathy, chị họ cô hiển nhiên là đã bị khủng hoảng trong hai tháng qua, thậm chí thỉnh thoảng chị còn hay nổi cáu với Heather, điều mà trước nay chưa hề xảy ra. Kể từ lúc gặp lại Rick, cô đã không còn nhớ gì đến chuyện giữa Kathy và Rod Bartlett mà cả hai chỉ mải mê chìm trong nỗi nhớ của mình. Cô sẽ phải chữa lỗi lầm đó và gọi cho Kathy trước khi cô và Rick đi ra ngoài với nhau vào sáng mai.

Cô sắp xếp lại thư từ khi đợi anh xuống vào sáng hôm sau, dì cô đã đồng ý làm thay công việc của cô khi cô ra ngoài.

“Chào buổi sáng, em yêu,” Rick ấp mặt hôn vào cổ cô trong khi cánh tay anh vòng ra phía trước, cả cơ thể anh tựa sát vào cô khi anh cúi xuống ôm cô.

“Rick!” cô lúng túng nói, nửa ham thích, nửa lo sợ ai đó đi tới và bắt gặp họ. “Không phải ở đây!” cô phản đối khi anh không có ý định buông cô ra. “Ai đó có thể bắt gặp chúng ta - Có cái gì khang khác ở anh!” cô đưa tay lên vuốt má anh. “Râu của anh!” cô thốt lên. “Nó đã được cạo rồi!”

“Có thể là nó không gây nhột,” anh thì thầm vào tai cô. “Nhưng thật không dễ chịu gì. Anh rất vui khi cuối cùng tống khứ được nó sau khi đã phải chịu đựng suốt 6 tháng trời.”

“Nhưng sao lại phải để râu thế?” cô vẫn còn vuốt ve quai hàm mềm mại của anh, tựa hẳn lưng vào anh.

“Bởi vì anh không thích hoá trang bằng râu.”

“Hoá trang ư -?” Cô kéo cánh tay của anh ra, quay lại nhìn anh ngạc nhiên, mắt cô mở lớn khi người mà cô nhìn thấy không phải Rick mà là một người hoàn toàn xa lạ, một người lạ mà cô biết và mà cũng như chưa từng được biết.

“Anh rất vui khi anh có thể giới thiệu với em ‘bất kì phần thân thể nào’ của anh vào những khi em thích thú,” Rod Bartlett nháy mắt với cô đầy ngụ ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui