Lẽ ra đã sớm tuyệt chủng từ mấy ngàn vạn năm trước nhưng ở nơi này bọn họ lại nhìn thấy, Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên quả thực không biết nên khóc hay là nên cười, cảm giác có thể sai nhưng mắt nhìn thấy thì không thể giả được, nói như vậy thì mạng của bọn họ cũng không tốt.
So với Thú tộc hung tàn, Xà tộc kịch độc, Hồ giảo hoạt, còn Ưng tộc thiện chiến thì bộ tộc Nhân Ngư đã có từ thời thượng cổ không phải là hoàn toàn tập trung, ngoài những đặc điểm đặc thù của tộc đàn giống các tộc khác thì ngay từ khi thiên địa chưa thực sự hình thành, bộ tộc Nhân Ngư trong truyền thuyết này đã tồn tại, thống trị tất cả các sinh vật khác.
Truyền thuyết khi Nữ Oa nương nương tạo người thì khi tạo bộ dáng cho nhân loại đã lấy hình mẫu từ hình dáng của bộ tộc Nhân Ngư, sau đó thiên địa trong thời kì sơ khai, vạn vật sinh sôi, mà thiên đình lúc đó cũng trong thời kì sơ khai hỗn độn, thường xuyên đánh nhau cùng yêu ma, thành ra khắp nơi đều có những quả cầu năng lượng thật lớn lơ lửng, cho đến một ngày, có một quả cầu chứa năng lượng lớn nhất ở gần nơi bộ tộc Nhân Ngư tập trung sinh sống, làm cho phần lớn bộ tộc này rơi vào thảm cảnh diệt vong.
Từ sau đó, bộ tộc Nhân Ngư liền kết thù cùng thiên đình và ma giới, cũng từ lúc đó, bộ tộc Nhân Ngư vốn hung tàn bạo ngược liền trở thành một cỗ máy hủy diệt.
Phàm là là sinh vật cùng linh thể, bọn họ đều xem là thức ăn, người cũng được, thú cũng thế, cho dù là có độc hay không, là giáp xác hay có móng vuốt, chỉ cần bị người của bộ tộc Nhân Ngư nhìn thấy thì sẽ trốn không thoát vận mệnh bị biến làm thức ăn, ngay cả ma giới một khi rơi vào tay bộ tộc Nhân Ngư thì cũng tiêu tan.
Từ thời thượng cổ, bộ tộc Nhân Ngư thậm chí còn có được năng lực hóa rồng, cho nên khi thiên đình còn chưa củng cố được quyền lực, Tứ Phương thần còn phải tập trung trấn áp yêu ma, Ngọc Đế còn rất trẻ tuổi, bộ tộc Nhân Ngư đã là khủng bố nhất thiên hạ.
Không ai biết nhược điểm của bọn họ là gì, càng không biết tiềm lực của bọn họ lớn đến mức nào, tuy rằng bọn họ sinh sản rất khó khăn nhưng sinh mệnh gần như vĩnh hằng làm cho bọn họ cũng không quá mức lo lắng vấn đề này, bởi vì bọn họ có đủ tự tin, năng lực và thời gian, cho dù toàn bộ sinh linh vạn vật đều bị tiêu diệt thì bộ tộc Nhân Ngư của họ vẫn tồn tại trong trời đất.
Bao nhiêu năm rồi, không ai từng hoài nghi quá điểm này, cho nên khi bộ tộc Nhân Ngư đột nhiên biến mất trong tam giới, bán tín bán nghi cũng vài vạn năm vẫn chưa từng thấy có một Nhân Ngư xuất hiện nên tất cả mới bắt đầu thở dài nhẹ nhõm, dần dần an tâm.
Khi thiên địa chính thức thống nhất quan hệ, hình thành nên sự ổn định, hòa bình, chia làm tứ đại pháp hệ, mười tám đạo luân hồi cùng với thiên, địa, ma yêu, người, hư vô, bảy huyền cực đại giới thì nay thống nhất thành tam giới bên trong hồng trần: minh giới, yêu giới, nhân giới, hai giới bên ngoài là hư vô và huyền cực, cuối cùng đến nay thì còn hai giới là thiên giới và ma giới.
Bao nhiêu năm rồi, bọn họ tranh đoạt quyền lực, thiên đình thì cổ vũ cho các yêu tinh tu luyện chính đạo để có thể thành tiên, ma giới thì dùng hưởng lạc cùng an nhàn để chiêu dụ, cổ động phần đông các yêu tinh không muốn trải qua tu luyện khổ ải mà chỉ muốn hưởng lạc. Cho đến nay cũng chưa phân cao thấp.
Một bên ở trên trời, một bên ở dưới đất, phân chia lãnh thổ, mạnh ai nấy quản lại kiềm chế lẫn nhau, những năm gần đây cũng không xảy ra chuyện nghiêm trọng gì.
Nhưng sự cân bằng này được thành lập với điều kiện tiên quyết là không có sự tồn tại của bộ tộc Nhân Ngư, nếu bây giờ bọn họ lai xuất hiện thì thế cục hòa bình hiện tại có thể sẽ thay đổi.
Mà lúc này xuất hiện trước mặt Ảnh Nhiên và Tuyết Ưng chính là một Nhân Ngư hàng thật giá thật, làm cho bọn họ sao có thể bình tĩnh được.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy người của bộ tộc Nhân Ngư, bọn họ thật hi vọng là do bọn họ nghĩ nhiều hay nhìn lầm, tuyệt đối không có khả năng Nhân Ngư lại xuất hiện nhưng mà gương mặt giống nhân loại nhưng xinh đẹp hơn, thông minh hơn, mỹ lệ hơn lại giống như không phải là một khuôn mặt chân thật, quả thực đó không phải là gương mặt của một yêu tinh bình thường cũng không phải thuộc về nhân loại.
Quan trọng nhất, chứng cứ xác thực nhất chính là nước mắt của nàng, nếu không nhìn thấy nước mắt của nàng thì bọn họ không ai nguyện ý tin rằng một cô gái tuyệt mỹ thanh thuần như vậy lại có liên hệ với bộ tộc Nhân Ngư tàn bạo nổi tiếng. Nhưng từng giọt nước mắt ngưng kết thành trân châu làm cho Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên không thể không tin, càng không thể vì khuôn mặt điềm đạm tràn đầy nước mắt đó mà mềm lòng, ngược lại còn sợ hãi vô cùng.
Bởi vì trong thiên địa, chỉ có bộ tộc Nhân Ngư của thời thượng cổ mới có thể ngưng kết nước mắt thành trân châu, mọi tinh linh khác dù tu luyện thế nào cũng không làm được.
Nếu biết sớm như vậy thì chẳng thà táng thân dưới đáy nước, ít ra cũng có thể được luân hồi chuyển thế còn hơn là chết trong tay Nhân Ngư, chẳng khác gì là bị hủy diệt trong thiên la, thậm chí áp lực của thiên la cũng không bằng.
Bởi vì truyền thuyến nói rằng khi Nhân Ngư ở trước mặt người nào đó mà rơi nước mắt thì đó là lúc nó đang muốn ăn thịt người đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...