Ưng Vương Liệt Tình

Lại nói Ảnh Nhiên ở nơi vùng hoang vu kia, sau khi ngủ dậy thì cảm giác thật trống vắng, thiên địa rộng lớn lại không có chỗ nào nàng muốn đi, rời khỏi Tuyết Ưng còn chưa đến một ngày, nàng đã thấy nhớ hắn.

Nhưng mang theo đứa nhỏ quay lại bên hắn sẽ làm hắn chán ghét, nàng không muốn nhận lấy nỗi đau này, cho nên bây giờ nàng không biết phải đi đâu.

Nhìn không gian bao la trước mắt đột nhiên Ảnh Nhiên có cảm giác hư vô, bốn phía cô tịch hoang vắng làm nàng không tự chủ mà nhớ đến dòng sông mênh mông cùng mỹ nhân ngư cô độc kia

Từ nay về sau các nàng sẽ cùng chờ đợi và trải qua cuộc sống tịch mịch, Tuyết Kiều thì chờ ca ca không biết khi nào quay trở lại, còn nàng thì chờ đợi một sự hư vô mịt mờ, đột nhiên trong lòng nàng nảy lên ý nghĩ chi bằng nàng đến đó, làm bạn với Tuyết Kiều.

Ngay lúc đó, nàng cuối cùng cũng tìm được một nơi mà mình muốn đến.

Xà sơn. Dao Quang tiểu trúc

Từ lúc Như Mặc định cư ở Xà sơn tới nay thì đây là lần tập trung nhiều người như vậy, ngoài trừ vợ chồng Như Mặc còn có Tước vương Vân Thư và Bắc Dao Mặc Mặc, Hồ vương Thanh Liên cùng Bắc Dao Bảo Bảo, còn có Báo vương Thú tộc Ngọc Linh Lung cùng Thanh Nhi, thậm chí cả Điệp vương Địch Tu Tư đang trong giai đoạn thoái hóa thứ hai cũng có mặt.

Ngoại trừ Bắc Dao Bảo Bảo và Bắc Dao Mặc Mặc thì mọi người đều dùng ánh mắt đồng tình và thương hại nhìn nam nhân ở giữa đang cúi đầu ủ rũ: Tuyết Ưng.

Thân hình thon dài trong bộ trường bào màu lục dài sát đất, Như Mặc nhìn Tuyết Ưng như nhìn đứa nhỏ, trong mắt tràn đày sự bao dung và mềm mại hiếm thấy “ Tuyết Ưng, ngươi đừng quá nản lòng, nếu tất cả mọi người đã đến đây thì nhất định sẽ tìm thấy Ảnh Nhiên, vấn đề quan trọng là sau khi tìm được nàng, ngươi tính thế nào?”

“Ta chỉ muốn tìm được nàng, chỉ cần có thể tìm được nàng về thì nàng muốn cái gì, ta cũng đều thuận theo ý nàng” Tuyết Ưng vẫn cúi đầu như trước, đã ba ngày rồi, hắn hầu như đã đi hết những nơi Ảnh Nhiên có thể đến, thậm chí ngay cả nhà của cha con Đồng Thanh, nhưng không hề tìm thấy một chút tung tích của nàng.

Hôn lễ hủy bỏ, khiến cho nhiều người bàn tán xôn xao và chê cười sau lưng hắn nhưng hắn không để ý tới, trong lòng hắn chỉ muốn mau chóng tìm thấy tiểu nữ nhân quật cường kia trở về, chỉ cần nàng hoàn hảo không việc gì là tốt rồi, cho dù nàng muốn sinh tám hay mười đứa nhỏ, hắn cũng không một chút nhíu mày.

” Tuyết Ưng, chúng ta thực xinh lỗi ngươi, không biết hai kẻ dở hơi kia trước đây đã khi dễ người khác như thế, khiến cho ngươi sinh ra hoảng sợ và chán ghét đứa nhỏ, phu thê chúng ta cũng phải có trách nhiệm, cho nên ngươi yên tâm, lần này nếu tìm được Ảnh Nhiên trở về, ta sẽ thay ngươi giải thích với nàng”

Bắc Dao Quang tuy rằng từng có một lần rất hận Tuyết Ưng, nếu không do hắn bắt cóc con trai của nàng thì nàng sẽ không thương tâm muốn chết, Như Mặc sẽ không vì đi tìm con mà không ở bên cạnh nàng, cho nên nàng đành trơ mắt nhìn bằng hữu tốt nhất Phong Vô Ảnh chết trước mặt mình, chuyện này đã xảy ra hơn một trăm mười năm trước nhưng nỗi đau không dễ phai nhòa.

Nhưng sau lại biết tất cả đều do thiên mệnh, Phong Vô Ảnh chết là vì tuân theo thiên mệnh, quay về vị trí cũ của hắn, chẳng thể trách được ai, hơn nữa con nàng cũng quan hệ rất tốt với Tuyết Ưng, vẫn hay gọi hắn đến Xà tộc chơi đùa cho nên thời gian qua lâu thì cũng không còn oán hận hắn nữa. Hơn nữa trong trận chiến ở Tước Hoàng sơn năm đó, hắn đã không để ý đến bản thân mà cùng Thanh Liên lên thiên đình đại náo, còn vì cứu bọn họ mà kiệt sức ngã xuống tầng mây, tất cả làm cho Tuyết Ưng trong mắt nàng từ kẻ thù chuyển thành bằng hữu sinh tử chi giao.

Mà bây giờ bạn tốt lại vì hai đứa con nghịch ngợm quá phận của mình làm cho bị áp lực tâm lý, sinh ra chán ghét đứa nhỏ, ngay cả đứa nhỏ thân sinh của hắn cũng không muốn, Bắc Dao Quang nàng là mẫu thân sao có thể không tự trách mình.

Nếu Ảnh Nhiên và Tuyết Ưng không thể sống hạnh phúc bên nhau thì nàng là người có tội lớn nhất, cho nên dù thế nào nàng cũng muốn cho Tuyết Ưng một cái công đạo.

Bắc Dao Quang nói xong câu nói kia, hai tròng mắt sáng ngời liền quay sang nhìn hai đứa con, ngữ khí trầm xuống “ Bảo Bảo, Mặc Mặc, các ngươi lại đây cho ta”


Hai người theo phản xạ tính nép vào bên cạnh bạn đời của mình mà tránh né, nhưng vào lúc sinh tử này thì Thanh Liên và Vân Thư làm sao dám che chở cho bọn họ, chỉ có thể dùng ánh mắt để an ủi và cổ vũ bọn họ mà thôi.

” Nương!”

” Nương!”

Hai người dài giọng, mang theo cảm giác lo sợ và bất an đứng trước mặt Bắc Dao Quang, tuy rằng bộ dáng của bọn họ cao hơn nàng nhiều nhưng bọn họ vẫn luôn cố kỵ và sợ hãi mẫu thân nhân loại này.

” Các ngươi từ nhỏ đến lớn luôn làm cho ta và phụ thân các ngươi lo lắng, gây ra tai họa như thế nào thì chính các ngươi trong lòng biết rõ, Như Mặc đã sớm muốn hung hăng giáo huấn các ngươi một phen nhưng đều do ta yêu thương cho nên bao che khuyết điểm của các ngươi cho nên mới gây ra nông nỗi này, các ngươi biết chưa?”

Năm tháng qua đi cũng không làm ảnh hưởng gì đến dung nhan của Bắc Dao Quang nhưng ánh mắt trở nên thành thục và sắc bén hơn, nếu năm đó Bắc Dao Quang là một nữ nhân chưa hiểu chuyện thì giờ nàng đã là một phụ nữ thành thục lại cơ trí, cao quý.

“Dạ, mẫu thân” hai người đồng thanh nhu thuận đáp, giống như trẻ con ba tuổi, tiếc rằng hiểu con không ai bằng mẹ, Bắc Dao Quang không bị hình tượng ngoan hiền của bọn họ đánh lừa

” Biết là tốt rồi, trước kia làm nhiều chuyện sai nhưng cũng không phải là chuyện ác gì, nên ta cũng không so đo, nhưng các ngươi làm cho Tuyết Ưng ra bộ dáng như vậy, nếu ta không trừng phạt các ngươi thì sẽ bị người khác chê cười Bắc Dao gia không có gia giáo, các ngươi cũng đã là người lớn, cũng đừng nói là mẫu thân không có dân chủ, cho nên ta cho các ngươi chọn một trong hai: quy tắc cũ hay là phương pháp mới?”

Hai người nghe từ quy tắc cũ thì sắc mặt càng khó coi hơn, đồng loạt lắc đầu như trống bỏi, miệng cũng cùng hô lên “ nương, không cần quy tắc cũ a”

” Vậy các ngươi chọn phương pháp mới?” Bắc Dao Quang đột nhiên tươi cười như gió xuân ấm áp, tâm của hai người kia lại lộp bộp một cái, cùng liếc nhìn nhau, hoài nghi có phải bọn họ đã lọt vào bẫy của mẫu thân rồi hay không?

” Mẫu thân,phương pháp mới là thế nào?” Bắc Dao Bảo Bảo đánh bạo lên tiếng hỏi.

” Đừng nóng vội, không bao lâu nữa các ngươi sẽ biết” Bắc Dao Quang mỉm cười nhìn bọn họ “ từ giờ trở đi, các ngươi lập tức gia nhập đội ngũ tìm kiếm Ảnh Nhiên, nếu không tìm thấy nàng thì các ngươi đừng quay về, còn Thanh Liên và Vân Thư thì đi cùng ta, chơi bài với ta vài ngày đi”

Bắc Dao Bảo Bảo sắc mặt lại khó coi nữa, tuy rằng bọn họ sợ trừng phạt nhưng càng sợ bị tách khỏi người mình yêu hơn, mẫu thân muốn đem phu quân giữ bên người thì có khác nào bóp cổ bọn họ, làm bọn họ khó chịu vô cùng, lập tức tiến lên muốn Bắc Dao Quang thay đổi quyết định “ nương, chúng ta thề nhất định sẽ tìm được Ảnh Nhiên trở về nhưng không phải nhiều người thì sẽ tìm nhanh hơn sao? Ngươi để Thanh Liên đi tìm cùng ta sẽ tốt hơn mà”

” Nương, ngươi cũng biết Vân Thư thân mình rất suy yếu, chẳng khác nào một thư sinh, ngươi giữ hắn ở lại, ta rất lo lắng, nếu khi nóng, lạnh không có người ở bên cạnh chiếu cố, ta sợ…” Mặc Mặc vừa nói, vừa lo lắng nhìn Vân Thư.

Bắc Dao Quang nghe nói thì tránh đổ mồi hôi, mỉm cười nói “ ý của các ngươi là ta sẽ ngược đãi bọn hắn phải không? không thương lượng gì cả, Vân Thư và Thanh Liên phải ở lại, muốn mau gặp lại người thì tay chân nhanh một chút cho ta, tìm được Ảnh Nhiên đem hoàn hảo, không việc gì về cho Tuyết Ưng thì ta sẽ trả các bảo bối lại cho các ngươi, nếu càng chậm thì cũng đừng trách ta chia cắt các ngươi lâu, các ngươi cũng cần phải nếm thử một chút cái gọi là chia ly”

” Nương, ngươi là phát xít!”


” Nương, ngươi độc tài!”

Bắc Dao Bảo Bảo và Bắc Dao Mặc Mặc đồng thanh lên tiếng phản đối, tuy rằng bọn họ không hiểu phát xinh là gì nhưng mỗi lần phụ thân đại nhân vĩ đại muốn mẫu thân làm chuyện mà nàng không muốn làm thì nàng sẽ nói hai từ này, thời gian lâu bọn họ cũng ghi nhớ hai từ này, cho nên lúc này lại đem ra sử dụng để biểu hiện sự kháng nghị và oán giận.

“Ta phát xít, ta độc tài thế đó, có thời gian ở đây khua môi múa mép với ta chi bằng nhanh chân đi tìm đi, đừng có lãng phó” Bắc Dao Quang mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Thanh Liên và Vân Thư đang muốn cười mà không dám cười “ Vân Thư, Thanh Liên, ta an bài như vậy, các ngươi có ý kiến gì không?”

“Tất cả đều theo sự an bài của nhạc mẫu đại nhân” Vân Thư và Thanh Liên cùng khom người thi lễ, đồng thanh đáp, làm cho Bắc Dao Quang tức mà chẳng nói được gì, quả nhiên là cáo già, rất giỏi trở mặt, bình thường chỉ nghe bọn họ gọi nàng là Bắc Dao, thời điểm nàng làm người xấu thì bọn họ lại đồng lòng kêu nàng là nhạc mẫu.

“Được, nếu Thanh Liên và Vân Thư cũng không có ý kiến gì thì quyết định vậy đi, các ngươi còn không đi?” Bắc Dao Quang quay lại nhìn hai đứa con.

Hai người ngúng ngẩy hồi lâu mới tâm không cam, lòng không nguyện mà cắn răng rời đi, trong lòng thầm oán mẫu thân không biết bao nhiêu lần.

Ra đến cửa thì hai người lại quay sang đổ lỗi cho nhau. Bảo Bảo thì nói Mặc Mặc không nên trêu cợt Tuyết Ưng quá mức, làm cho hắn bị áp lực tâm lý đến mức ngay cả đứa con của mình cũng không muốn, Mặc Mặc cãi lại, nói khi dễ Tuyết Ưng cũng không chỉ có một mình hắn, Bảo Bảo cũng làm không ít, cho nên không phải chỉ có một mình hắn có lỗi với Tuyết Ưng.

Hai người cứ vậy mà đổ trách nhiệm cho nhau cũng bắt đầu hành trình tìm người không mục đích, Bảo Bảo thì thông linh với Ảnh Nhiên nhưng không nhận được sự hồi đáp của nàng, không biết là Ảnh Nhiên cố tình không đáp lời hay là nàng đi đến nơi không nhận được tín hiệu, làm cho Bảo Bảo lo lắng nàng đã gặp chuyện không may, lại thêm nỗi nhớ Thanh Liên nên đúng là bị dày vò cả hai mặt.

Mặc Mặc cũng rất lo lắng cho tình trạng của Ảnh Nhiên, cho nên hai người đành tạm gác cãi vã, bắt đầu liều mạng tìm kiếm Ảnh Nhiên.

Sau khi Bắc Dao Quang đã đuổi hai tiểu quỷ hay gây sự đi, Thanh Liên lúc này mới lên tiếng “ Tuyết Ưng, ngươi đừng quá lo lắng, ngươi xác định ngươi đã đi đến tất cả những nơi trước kia hai ngươi đã từng đi qua sao?”

Tuyết Ưng gật gật đầu, vẻ mặt suy sụp tinh thần,” ngoại trừ Hư Vô Giới và Huyền Cực Giới thì nơi Ảnh Nhiên có thể đi ta đều đã tìm tới nhưng không thấy bóng dáng của nàng, nàng còn có thể đi nơi nào?”

Câu cuối giống như không phải trả lời Thanh Liên mà hắn tự hỏi chính mình.

” Như vậy đi, ta sẽ nhờ tộc nhân hỗ trợ tìm kiếm, mặc dù trên không trung Tuyết Ưng tộc các ngươi có hình thể to lớn nhất, lực tấn công cũng mạnh nhất nhưng nếu nói về truy tìm dấu vết thì Huyễn Điệp tộc của ta vẫn là đứng thứ nhất” Huyễn Điệp vương tử Địch Tu Tư còn chưa thoát khỏi thời kì tiến hóa, vẫn trong hình dạng một con bướm xinh đẹp vừa bay lượn vừa nói.

” Địch Tu Tư, vậy làm phiền ngươi!” Như Mặc gật đầu, đối với khả năng truy tìm dấu vết của Huyễn Điệp tộc hắn rất tin tưởng, có Địch Tu Tư hỗ trợ thì khẳng định mọi việc sẽ thuận lợi hơn.

” Các ngươi cũng thật là, bất quá chỉ hơn một trăm năm không gặp mà lần lượt từng người một bị rơi vào lưới tình, đã vậy chuyện ở Tước Hoàng sơn lớn như thế cũng không ai nói cho ta biết, hoàn toàn không xem ta là người nhà a” Địch Tu Tư đối với việc năm đó không thể giúp đỡ cho Vân Thư và hỗ trợ mọi người đến giờ vẫn canh cánh trong lòng.


“Ngươi không phải đang trong thời kì thoái hóa sao? Hơn nữa pháp bảo hộ thân của ngươi cũng đã sớm tặng cho chúng ta, khi chúng ta bị nhốt trong thiên la thì cũng phát huy tác dụng rất lớn, cũng xem như là người đã trợ giúp chúng ta rồi, nào có chuyện không xem ngươi là người một nhà chứ? Nếu thực sự là như thế thì chuyện Tuyết Ưng kết hôn đã không nói cho ngươi biết”

Như Mặc lập tức lên tiếng giải thích, năm đó, sau khi hắn và Tuyết Ưng giải tỏa khúc mắc không bao lâu thì tình cờ gặp được Địch Tu Tư, liền đem việc hiểu lầm nói cho hắn biết, cho nên trong Ngũ Vương thì người đầu tiên biết Như Mặc và Tuyết Ưng khôi phục quan hệ chính là hắn. Mà khi Tuyết Ưng đại hôn, Như Mặc liền cùng Tuyết Ưng đến Huyễn Điệp tộc gởi thiệp mời cho Địch Tu Tư, bởi vì trong Ngũ Vương cũng chỉ có Địch Tu Tư chưa từng gặp mặt Tuyết Ưng.

” Đúng vậy, không xem ngươi là người một nhà mà mời ngươi tới dự hôn lễ của ta sao?” Thanh Liên mỉm cười.

Địch Tu Tư vừa nghe lời này, lập tức quay người lại, hướng Vân Thư và Thanh Liên nguýt một cái “ nhưng mà nói thật, lúc trước nghe tin các ngươi thành thân với đứa nhỏ của Như Mặc, ta còn tưởng tai của ta có vấn đề, không ngờ được các ngươi lại cùng Như Mặc kết làm thân gia, tính ra năm đó các ngươi tặng bảo vật thật không lỗ nha, có được hai đứa con của Như Mặc, xem ra người chịu thiệt thòi duy nhất là ta, Như Mặc cũng không còn nữ nhi nào để gả cho ta nữa”

” Địch Tu Tư điện hạ nếu thực sự thích nữ nhi của ta và Như Mặc thì ta có thể sinh thêm một đứa, sau đó bảo nó lấy thân báo đáp, gả cho điện hạ làm vương phi được không?” Bắc Dao Quang đương nhiên biết Địch Tu Tư nói giỡn nên cũng hùa theo hắn, vẻ mặt còn biểu lộ như thật.

Hai cánh của Địch Tu Tư lập tức gần như bất động, xém chút nữa là rơi xuống đất, thật vất vả ổn định thân hình, thanh âm cũng hoảng loạn hơn “ không, không cần, đa tạ hảo ý của Bắc Dao ngươi, ta nghĩ, ta không cần”

Nói đùa sao, hai đứa con của Như Mặc ai dám đụng vào chứ? Thực bội phục Thanh Liên và Vân Thư thế nhưng có thể gắn kết cả đời cùng bọn họ, hắn chỉ nghĩ thôi cũng đã sợ đến rùng mình, hắn vẫn thích những nữ nhân đơn thuần, luôn đi theo hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt sùng bái, cần gì phải vì một cành cây mà bỏ cả khu rừng chứ? Điều này không phải là nguyên tắc của Huyễn Điệp vương tử hắn, làm như vậy là lãng phí mỹ mạo vô địch của hắn, một tuyệt thế mỹ nam tử như hắn đương nhiên là phải tạo phúc cho tất cả các nữ nhân xinh đẹp khác, cùng Như Mặc kết thân gia? Hắn vẫn là nên từ bỏ thì hơn.

“Nhưng mà như vậy không phải sẽ khiến ngươi chịu thiệt sao?” Bắc Dao Quang vẫn làm ra vẻ áy náy vì hắn

“Không thiệt, không thiệt” Địch Tu Tư lúc này đã quên những lời hắn nói cũng chỉ là đùa vui mà thôi, bây giờ lại sợ Bắc Dao Quang thực sự sẽ sinh ra một xà tử mà gả cho hắn, như vậy chẳng phải là hắn tự lấy cục đá đập vào chân mình sao?

Vân Thư cùng Thanh Liên thấy hắn như thế rất muốn cười, ngay cả Như Mặc cũng vậy, chỉ có Tuyết Ưng là ngươi duy nhất không cười nổi, nhìn bọn họ thoải mái tám chuyện, trong lòng hắn lại thấy cô đơn và ảm đạm.

Mọi người cũng phát hiện ra tâm tình của hắn nên không tiếp tục cười đùa nữa, Địch Tu Tư đậu xuống vai Tuyết Ưng nói “ ngươi đừng lo lắng, ta đã nói rồi, sẽ cho tộc nhân truyền đi tin tức tìm người, nếu còn ở nhân gian thì chúng ta sẽ có năng lực tìm ra nàng, trừ phi nàng đi đến nơi mà pháp lực của chúng ta không thể xâm nhập được nhưng mà trong nhân gian này thì không có chỗ nào như vậy a”

Địch Tu Tư vừa dứt lời, sắc mặt Như Mặc có chút thay đổi, tựa hồ như nghĩ ra chuyện gì, Vân Thư vẫn chú ý tới biểu tình của hắn liền lên tiếng hỏi “ Như Mặc, ngươi nghĩ ra cái gì sao?”

” Không có gì!” Như Mặc lập tức lắc đầu, Ảnh Nhiên hẳn là sẽ không đi đến nơi đó.

Vân Thư cũng không hỏi thêm, lúc này Ngọc Linh Lung mới lên tiếng “ Ưng vương đại nhân, thực ra thì không cần quá lo lắng, dù sao tinh nghịch như Bảo Bảo tiểu chủ và Mặc Mặc tiểu chủ rất ít, mà phần lớn đứa nhỏ đều yên lặng, đáng yêu, hoàn toàn không nên vì vậy mà sợ hãi và chán ghét đứa nhỏ, chỉ cần nghĩ đứa nhỏ trong bụng vương phi người chính là kết tinh tình yêu của hai người thì cảm giác chán ghét sẽ không còn nữa”

Tuyết Ưng kinh ngạc nhìn nữ nhân hắc y, bụng hơi nổi lên ở trước mặt, vẻ mặt xinh đẹp động lòng người đang mỉm cười, tựa hồ như không phải đang nói chuyện với hắn mà nói với cái bụng của mình.

Không cần hỏi Tuyết Ưng cũng nhìn ra là nàng đang mang thai, thân là vua của Thú tộc, thống lĩnh bách thú hung tàn, Ngọc Linh Lung đang ngồi trên vương vị khiến bao giống đực khác đỏ mắt thèm thuồng, thế nhưng nàng lại dám can đảm mang thai trong bối cảnh mẫn cảm như vậy? Tuyết Ưng không biết nên nói vì nàng quá yêu Thanh nhi hay là quá tự tin vào năng lực của mình.

“Đúng vậy, Ưng vương đại nhân, nếu vì bị hai vị tiểu chủ làm cho ám ảnh tâm lý thì Thanh nhi cũng không thua kém gì người, người nói phải không?” Thanh Nhi lúc này cũng bước lên, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Ngọc Linh Lung, vẻ mặt chờ mong, ánh mắt cũng rất mềm mại.

Tuyết Ưng rầu rĩ gật gật đầu, nếu nói hắn bị tiểu ác ma đùa giỡn nhiều thì Thanh nhi nhìn bọn họ từ nhỏ tới lớn, số lần bị đùa cợt chắc chắn nhiều hơn hắn gấp trăm lần, lẽ ra áp lực tâm lý phải nặng nề hơn hắn nhưng vì sao lúc này Thanh nhi còn có vẻ mặt chờ mong nhìn vào bụng của Ngọc Linh Lung như thế?


Chẳng lẽ hắn không bị ảnh hưởng chút nào không? hắn không sợ sẽ có một tiểu ác ma khác đến quấy rối cuộc sống của hắn sao?

Trong mắt Tuyết Ưng tràn ngập nghi hoặc, Thanh nhi mỉm cười “ Ưng vương đại nhân, ta biết lúc này trong lòng ngươi đang rất mâu thuẫn, nhưng xin hãy tin tưởng ta, lúc trước ta cũng có cảm giác sợ hãi đứa nhỏ giống như ngươi, ta cũng công nhận năng lực chọc phá người khác của Mặc Mặc tiểu chủ và Bảo Bảo tiểu chủ thực sự là rất kinh người, làm cho ta xém chút nữa cũng nghĩ tất cả những đứa nhỏ khác cũng như vậy, nhưng chúng ta không thể vì vậy mà cự tuyệt cơ hội kéo dài huyết mạch của mình, đứa nhỏ này cũng xuất hiện khi ta chưa chuẩn bị tâm lý, ta cũng thực khủng hoảng, nhiều đêm không ngủ được nhưng ta may mắn cưới được một thê tử vừa kiên cường lại rất bao dung, chính nàng là nữ nhân yếu đuối, cần được quan tâm nhưng hết lần này đến lần khác lại chính là nàng an ủi ta, làm cho ta biết đứa nhỏ này chứng minh tình yêu của chúng ta, cho dù sau nói có làm ta đau đầu nhức óc thì nó vẫn là đứa nhỏ của chúng ta, nó sẽ lớn dần lên dưới mắt chút ta, ta có thể nắm tay nó, chỉ dạy cho nó mọi thứ, chẳng lẽ ngươi không có chút chờ mong tình cảnh như vậy sao?”

Tuyết Ưng biểu tình có chút thay đổi, tựa hồ như đang nghĩ tới tương lai, tuy rằng vẫn có cảm giác khó chịu nhưng sự bài xích cũng không còn mãnh liệt như trước, Tuyết Ưng ôm đầu ngồi chồm hổm dưới đất, tự hỏi bản thân rốt cuộc hắn e ngại chuyện gì? Là sợ đứa nhỏ sau này sẽ tinh nghịch như Mặc Mặc, quậy phá bọn họ hắn là sợ hắn không đủ nhẫn nại và bao dung?

Bắc Dao Quang biết bắt một người đột nhiên phải đối mặt với nỗi sợ hãi nhiều năm như vậy thì không phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng tình hình trước mắt cũng không thể để Tuyết Ưng có nhiều thời gian suy nghĩ, bởi vì Ảnh Nhiên và Ngọc Linh Lung tính cách hoàn toàn khác nhau.Ngọc Linh Lung tính cách kiên cường, mà Ảnh Nhiên lại rất tự ti, cần được bảo hộ, nếu Tuyết Ưng tìm được Ảnh Nhiên thì việc đầu tiên phải cho nàng một lý do để nàng tin tưởng vững chắc, một người vô tâm, một người nhạy cảm, Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên nếu muốn tiếp tục sống hạnh phúc với nhau thì cần phải cho nhau nhiều hứa hẹn và hành động.

” Tuyết Ưng, ngươi có yêu Ảnh Nhiên không? ngươi yêu nàng, tất nhiên sẽ không muốn nàng khóc, nàng khổ sở, muốn cho nàng những gì tốt nhất, đây là chuyện mà nam nhân luôn muốn làm cho nữ nhân mình yêu nhưng ngươi có biết nữ nhân đối với nam nhân mình yêu thì mong muốn điều gì nhất không?” Bắc Dao Quang cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi.

Tuyết Ưng ngẩng đầu, vẻ mặt mê võng,” Là cái gì?”

“Vì nam nhân nàng yêu mà sinh con. Nhìn thân thể của mình vì mang thai mà trở nên xấu xí, có thể ngày nào đó bị vứt bỏ, đó là sự tự ti mà hầu như nữ nhân nào cũng có, nhưng ta may mắn là Như Mặc đủ kiên định, hắn biết hắn nên làm cái gì, khi hắn phát hiện hắn yêu ta liền dứt khoát từ bỏ biệc tu tiên, cũng muốn giữ đứa nhỏ và ta ở bên cạnh, mặc dù ta là nhân loại, lại mang thai xà tử, còn Tuyết Ưng ngươi thì sao? Sự kiên định của ngươi là ở đâu? Ngươi có từng hứa hẹ sẽ ở bên cạnh nàng cả đời không? ngươi có từng nói sẽ vĩnh viễn yêu nàng không? ngươi có từng nói vĩnh viễn luôn cần nàng không? nếu ngươi có từng nói qua nhưng chỉ vì sự xuất hiện của một đứa nhỏ mà liền quên đi những gì ngươi đã từng hứa hẹn, nếu ta là Ảnh Nhiên, ta cũng không thể tin tưởng ngươi được nữa, cho nên tìm Ảnh Nhiên về không khó, cái khó là tìm về rồi thì sao? Ngươi muốn dùng thái độ gì để đối mặt với nàng?”

Mỗi một lời của Bắc Dao Quang như từng mũi dao khoét sâu vào tâm của Tuyết Ưng.

Hắn từng hứa hẹn với Ảnh Nhiên như vậy, nhưng khi một đứa nhỏ còn chưa xuất hiện, thậm chí khi nàng té ngã trên đất hắn cũng không đỡ nàng dậy, mà hắn còn trách nàng không đủ kiên định, không đủ tin tưởng hắn, hắn đã từng làm gì cho nàng tín nhiệm hắn chứ?

“Bảo Bảo là Bảo Bảo, Mặc Mặc là Mặc Mặc có liên quan gì tới đứa nhỏ của ngươi đâu? Mỗi một sinh mệnh đều là một cá thể độc lập, có thể hình dáng và tính cách sẽ có di truyền nhưng không phải giống nhau hoàn toàn, huống chi ta và Như Mặc hoàn toàn khác biệt với ngươi và Ảnh Nhiên, như vậy hài tử của ngươi có thể không giống tính cách của hai đứa con ta, bởi vì Bảo Bảo và Mặc Mặc mà sợ hãi tất cả những đứa nhỏ khác, Tuyết Ưng, ngươi không nghĩ là ngươi đang chuyện bé xé ra to sao? Suy nghĩ kỹ một chút xem có phải hay không?”

Bắc Dao Quang muốn từng bước, từng bước giải tỏa khúc mắc trong lòng Tuyết Ưng “ hiện tại Ảnh Nhiên một thân một mình không biết đang lưu lạc chỗ nào, có ăn cơm đúng bữa, có ngủ ngon giấc hay không, hơn nữa điều ta lo lắng nhất là trong lòng nàng, ngươi chính là ông trời, là tất cả của nàng, ngươi lại đột nhiên đối xử với nàng như thế, chỉ vì nàng muốn sinh cho ngươi một đứa nhỏ mà nói những lời đả kích nàng, một nữ nhân hai tay dâng hết tất cả cho ngươi nhưng kết quả ngươi lại phũ phàng hất tay nàng ra, đem tất cảm tình cảm của nàng vất bỏ đi, Tuyết Ưng, nếu ngươi là Ảnh Nhiên, ngươi còn có dũng khí ở lại bên cạnh nam nhân đã làm thương tổn ngươi không?”

Không có! Tuyết Ưng ở trong lòng nói ra đáp án, trên mặt là biểu tình hối hận không thôi, gắt gao nắm tay áo của Bắc Dao Quang giống như là một người chết đuối vớ phải một cái phao “ mau giúp ta, ta muốn Ảnh Nhiên, ta sai lầm rồi, ta chỉ muốn nàng trở về, hãy giúp ta”

Chưa bao giờ thấy Tuyết Ưng cao ngạo lại lộ ra bộ dáng cầu xin, vẻ mặt đáng thương như vậy, đôi mắt tràn đầy hối hận làm chho những nam tử có mặt từ đau khổ vì tình cũng không đành lòng, Như Mặc và Vân Thư cùng tiến tới, nâng hắn dậy “ Tuyết Ưng, trấn tĩnh lại đi, chờ tộc nhân Huyễn Điệp tộc mang tin tức về, chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm Ảnh Nhiên, ngươi đem tâm của ngươi, nỗi sợ hãi của ngươi, tất cả đều nói cho nàng biết, nàng sẽ tha thứ cho ngươi, cũng sẽ trở về bên cạnh ngươi”

” Thật vậy chăng? Như Mặc, Ảnh Nhiên sẽ tha thứ cho ta sao?” Tuyết Ưng ngước mắt, chờ mong nhìn Như Mặc.

” Đương nhiên là thật, tuy ta chỉ gặp Ảnh Nhiên một lần nhưng tính cách nàng rất ôn nhu, chỉ cần ngươi đem những gì ngươi nghĩ trong lòng nói cho nàng biết, nàng nhất định sẽ tha thứ cho ngươi”

“Trước tiên ngồi xuống đã, mấy ngày nay ngươi cũng không để ý tới bản thân, ngươi nhìn xem ngươi còn bộ dáng của Ưng vương sao? Mau sửa soạng lại một chút, chờ khi Ảnh Nhiên trở lại thì không thấy bộ dáng chật vật của ngươi” Vân Thư có chút trách móc bộ dáng lôi thôi của Tuyết Ưng.

Ngọc Linh Lung lúc này mới tiến lên nói “ nếu không chê thì giao cho Linh Lung đi”

” Đa tạ!” Tuyết Ưng nhẹ giọng cúi đầu, tiếng đa tạ này không phải vì Ngọc Linh Lung giúp hắn sửa soạn lại bộ dáng mà còn vì các hảo bằng hữu đã an ủi, khuyên nhủ hắn.

Mọi người bị tiếng đa tạ nghẹn ngào này của hắn làm cho giật mình, hồi lâu Thanh Liên mới vỗ nhẹ tay Tuyết Ưng nói “ đều là người một nhà, nói gì mà tạ ơn, thực sự là, coi như ngươi thiếu chúng ta một cái nhân tình là được”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui