"Tiểu thư, trang chủ mời người đến đại sảnh."
Một tiểu nha hoàn đến bẩm báo, khiến nỗi sợ hãi bị chôn vùi vào ký ức ba năm kia của Bạch Nhị lại lần nữa thức tỉnh.
"Ta mệt mỏi, không muốn đi." Nàng muốn nằm nghĩ, vừa mới đến bên giường, tiểu nha hoàn lại lên tiếng.
"Trang chủ nói là người thân tiểu thư đến tìm người."
"Người thân ta?" Bạch Nhị suy nghĩ một chút, bỗng giật mình, "Ta qua ngay lập tức!"
Trong đại sảnh nghênh đón nàng trừ nam nhân làm nàng vừa yêu lại vừa hận, còn có một người.
Du phu!
"Tiểu Nhụy!" Thư sinh diện mạo tuấn tú vui mừng gọi tên nàng.
"Tướng công!" Bạch Nhị muốn đi qua chỗ Du phu, lại bị Ưng Kiệt kéo đến bên cạnh.
"Thấy vợ chồng đoàn viên, thật khiến nàng vui vẻ, có phải không?"
Trên khuôn mặt Ưng Kiệt mang theo nụ cười vui vẻ nhìn Bạch Nhị, nhưng từ trong ánh mắt lạnh lẽo ấy có thể thấy được nụ cười không chân thành của hắn.
"Lai Nhân! Đóng cửa lại, không cho phép bất luận kẻ nào quấy nhiễu." Hắn ra lệnh, ánh mắt vẫn rơi vào trên người Du phu, ánh mắt mang theo cảnh giác mãnh liệt và uy hiếp.
"Dạ!"
Đóng cửa lại, Du phu lộ ra khuôn mặt tái nhợt làm Bạch Nhị hết sức lo lắng.
"Chàng không sao chứ?"
"Ta không có việc gì! Nàng không sao chứ? Vài ngày nay không có tin tức của nàng, ta rất lo lắng." Hắn muốn đến gần nàng, lại bị nam nhân đáng ghét đứng chắn giữa hai người.
"Nàng sao lại có chuyện gì, bên cạnh ta, nàng giống như một công chúa!" Ưng Kiệt nói đúng, hắn quả thật chăm sóc nàng rất tốt, không cần những người khác lo lắng, coi như đối phương trên danh nghĩa là tướng công của nàng.
Bạch Nhị biết Du phu nhất định không thoải mái khi nghe ra ý tứ của Ưng Kiệt, nhưng nàng lựa chọn không mở miệng. Liệu hắn có đem chuyện tình của hai người bọn họ cho biết Du phu không?
Nhưng mà, nàng lại nghĩ đây là không có khả năng, bởi vì nam nhân này nhất định sẽ dùng bí mật này để uy hiếp nàng.
Trầm mặc bao quanh bốn phía, Bạch Nhị lại bởi vì ánh mắt bức người làm người ta không cách nào trốn tránh của Ưng Kiệt mà cảm thấy hít thở không thông.
"Ta nghĩ, đại khái trang chủ Kim Thắng tiền trang khó mà nói rõ với nàng, không bằng để ta nói ra, dù sao giao tình hai người chúng ta không ít!" Ưng kiệt ý vị sâu xa nhìn Bạch Nhị, làm nàng thật muốn mắng hắn.
Nhưng mà nàng nhịn xuống xúc động này, ngẩng đầu nhìn hắn "Nói đi! Ta không biết từ trong miệng ngươi có thể nghe ra bất kỳ tin tức tốt đẹp nào!"
Hắn đột nhiên cười to một tiếng "Nữ nhân thông minh! Đúng vậy, hắn hôm nay đến không phải bởi vì muốn cứu nàng, mà là muốn đến cầu xin ta, bởi vì ta đã ngăn chặn cả hàng hóa cùng khách hàng của Kim thắng tiền trang, cho nên Kim thắng tiền trang nếu như không muốn bị phá sản, nên biết vận mệnh tương lai bị người nào thao túng trong tay!"
Trong mắt Ưng Kiệt phát ra ánh sáng khiến người khác phải run sợ, giống như một con Hắc Báo đang chăm chú nhìn vào con mồi của mình, làm người ta thấy lo lắng trong lòng.
"Không! Cho ta biết! Đây không phải sự thật?" Nàng không tin quay đầu nhìn qua Du phu, chỉ thấy hắn cúi đầu xuống.
"Bạch Nhị, ta xin lỗi nàng, Kim thắng nếu như không có nguồn vốn để lưu động, sẽ bị rơi vào tay người đàn ông này."
Bạch Nhị tức giận nhìn chằm chằm Ưng Kiệt lãnh khốc vô tình, hai tay nắm chặt đến trước mặt hắn. "Ngươi không thể làm như thế! Kim thắng tiền trang là tâm huyết cả đời của tổ tiên Du gia ngươi không thể đoạt đi!"
"Ta không thể? Nàng cho là nàng có thể ngăn cản được ta?" Nét mặt hắn vô cảm nhìn nàng, giọng điệu lạnh nhạt, hờ hững.
Nàng càng thay Du phu nói chuyện, hắn lại càng không bỏ qua cho Du phu.
Đúng vậy! Nàng không có năng lực! Trên thương trường, Bạch Nhị hiểu rõ thắng là vua thua là giặc, cạnh tranh tàn khốc. Nhưng nàng lại càng hiểu rõ hơn, Ưng Kiệt là vì báo thù nàng, nếu không hắn cũng sẽ không chiếm lấy buôn bán của tiền trang, càng không cần phải tốn nhiều tiền cùng tâm huyết đến cường đoạt như vậy.
Nhìn nàng tái nhợt lại vô lực, đây là lần đầu tiên sau ba năm Ưng Kiệt cảm thấy hài lòng như vậy.
Hắn muốn để nàng mất tất cả, sau đó hèn mọn quỳ trước mặt hắn cầu xin hắn bỏ qua cho bọn họ, thế nhưng đó cũng không phải là mục đích cuối cùng của hắn, hắn muốn lấy được nàng!
"Nhưng mà, nếu ngươi có thể đồng ý với ta một điều kiện, ta chẳng những có thể cung ứng tiền, còn có thể giúp ngươi chấn hưng lại uy phong Kim Thắng tiền trang!"
Du phu cùng Bạch Nhị ngẩng đầu nhìn về phía Ưng Kiệt, không tin hắn sẽ tốt bụng như thế.
"Điều kiện gì?" Nàng hỏi.
"Chỉ cần nàng theo ta!" Hắn một hơi nói ra điều kiện đã nghĩ từ lâu.
Điều này nằm trong suy nghĩ và dự doán của Bạch Nhị, nhưng lại là lần đầu Du phu nghe được, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý.
"Không được!" Du phu dường như phát cuồng vỗ mặt bàn một cái "Nghe rõ đây! Ta hôm nay dù là tên ăn xin trên đường, cũng sẽ không để ngươi ăn hiếp nàng! Ba năm trước đây, ngươi hại nàng thiếu chút nữa chết đi còn không đủ sao? Ngươi còn có lương tâm không?"
"Du phu, không cần nói!" Bạch Nhị lớn tiếng ngăn cản hắn nói ra.
Du phu đã định nói ra lại thấy đau đớn trong mắt Bạch Nhị, hắn hiểu được không thể để chuyện cũ làm nàng tan nát cõi lòng.
Ưng Kiệt lại nghe ra điều không hợp lý, hắn im lặng nhìn vẻ mặt hai người.
"Chết? Nàng có phải hay không có chuyện lừa dối ta?" Ánh mắt Ưng kiệt rơi vào trên người của Bạch Nhị, phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt.
Nàng lạnh lùng ngẩng đầu "Mặt lạnh Danh Đao sơn trang Ưng vương không phải rất lợi hại sao? Ta lại có chuyện gì có thể lừa dối được ngươi, nếu như ngươi không tin tưởng, đi điều tra đi!"
Ưng Kiệt nhịn xuống lửa giận, chỉ là dùng ánh mắt giết người bắn về phía nàng, nhưng lại lần nữa bị cách ăn mặc cao nhã, ưu mỹ của nàng hấp dẫn, một thân y phục hồng diễm bày ra hết tư thái mỹ lệ hoàn mỹ của nàng, làm hắn nhớ tới lúc hai người triền miên ôm hôn kích tình. Nghĩ đến chỗ này, thân thể của hắn lại bởi vì khát vọng nàng mà trở nên nóng bỏng.
Ánh mắt của hắn bắn về phía Du phu, hắn chỉ trầm mặc nhìn nam tử đáng sợ được xưng "Ưng Vương mặt lạnh" trước mắt này.
Ưng kiệt nhìn nàng một cái mới thong thả đứng lên "Ta chờ nàng!" Bỏ lại một câu như vậy, hắn cười nhẹ rời khỏi hiện trường.
Bạch Nhị lập tức mất đi hơi sức ngồi bịch ở trên ghế, nàng vô lực ngẩng đầu nhìn Du phu "Xin thứ lỗi! Là ta làm liên lụy chàng."
"Không! Dù sao ta đối với buôn bán tiền trang vốn không tốt, mấy năm nay nếu như không phải do nàng cố gắng, chỉ sợ Kim Thắng đã sớm không còn."
"Nhưng...”
"Tiểu Nhụy, ta lo lắng chính là nàng, nàng biết nàng chọc phải chính là một nam nhân thế nào sao?" Du phu lo lắng nói.
"Ta hiểu rõ, cũng không có hơn so với ta hiểu hắn."
"Hắn chính là phụ thân đứa bé?"
Nàng khổ sở nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, "Ta không muốn nhắc lại việc này, bây giờ chỉ muốn suy nghĩ biện pháp cứu vãn Kim Thắng, ít nhất phải trả được nợ, như thế mới có thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn."
“Thoát khỏi lòng bàn tay hắn? Trong mắt hắn phát ra ý nghĩ không muốn thả nàng, nhưng mà nàng yên tâm, ta sẽ không để nàng cùng hắn!"
"Du phu...” Nàng khổ sở nuốt một ngụm nước bọt, không hy vọng Du phu bị nàng liên lụy mà mệt mỏi.
"Coi như ở trong lòng của nàng chỉ coi ta như một người bạn tốt, nhưng ta lại đối với nàng rất cảm kích, lúc đó nếu như không phải là nàng thành toàn, nữ nhân trong lòng ta yêu đã sớm nhảy sông tự vận chết vì tình rồi."
"Kỳ thật chúng ta cũng là giúp đỡ lẫn nhau, nhưng mà chàng yên tâm, ta ứng phó hắn được."
"Nàng xác định?"
"Dù sao hắn từng là nam nhân của ta, trên đời này có ai so với ta hiểu hắn?"
Nhưng mà Ưng Kiệt lấy được không chỉ là người của nàng, còn có linh hồn nàng...
"Nàng vừa mới trước mặt mọi người đánh ngươi, ngươi không tức giận sao?"
Vệ sĩ thân tín Dẫn Phong đi theo bên cạnh Ưng Kiệt nhìn khuôn mặt cao thâm khó đoán của Ưng Kiệt, hắn biết Ưng Kiệt đối với những người không lễ phép cùng bất tôn người của hắn đều không khách khí hay dễ dàng tha thứ, chỉ đối với mỗi Bạch Nhị là không có bất kỳ tức giận nào, ngược lại tương đối quan tâm nàng có nguyện không nguyện ý nhảy xuống cái bẫy hắn đã tỉ mỉ thiết lập.
"Ta nói ra điều kiện này đối với các ngươi là tốt nhất, nếu như các ngươi không đáp ứng, chẳng những sẽ phá sản, còn thiếu nợ, này hậu quả các ngươi gánh chịu không nổi?"
Nàng im lặng đi đến trước mặt hắn, "Ưng Kiệt."
Nàng hô to làm hắn thong thả ngẩng đầu, lại không nghĩ đến nhận được là một cái tát hung hăng của nàng!
Hành vi của nàng khiến tất cả mọi người choáng váng, Ưng Kiệt lại không có bất kỳ phản ứng, chỉ là khuôn mặt tuấn mỹ có dấu năm dấu tay màu hồng.
"Ta có chết cũng sẽ trả nợ ngươi, nhưng tuyệt không cho phép ngươi vũ nhục, lừa gạt ta lần nữa!"
Ưng Kiệt đối mặt với giọng điệu của nàng, trên mặt đoán không ra bất kỳ vẻ gì,cũng không hiểu trong tim của hắn bây giờ đang suy nghĩ cái gì.
"Cho nàng thời gian một buổi tối cân nhắc, nếu nguyện ý liền đến tìm ta, nếu không nguyện ý" Hắn ngừng một chút, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chòng chọc nàng "Tính tình ta nàng cũng biết."
"Tính tình ta ngươi cũng biết, bây giờ mời ngươi đi ra ngoài, ta muốn cùng tướng công ta hảo hảo nói chuyện.”
Khóe miệng của hắn giơ lên một nụ cười lạnh, "Tử tế cân nhắc, có lúc thân thể nữ nhân là một món hàng rất tốt ngươi không nên lãng phí, nếu không ngươi có được tự trọng, lại liên lụy đến người khác."
Ưng Kiệt lạnh lùng cười, "Nàng là nữ nhân của ta, nên có khí phách như vậy." Hắn vui vẻ chính là vì cái dũng khí không sợ gì của Bạch Nhị.
"Ngươi xác định nàng sẽ đồng ý loại yêu cầu kinh đời hãi tục kia của người?" Hi sinh trinh tiết trân quý nhất của nữ nhân, lấy thân phận có chồng lại qua lại với một nam nhân khác?
"Nàng sẽ!" Ưng Kiệt hiểu nữ nhân mình yêu cùng những người khác là bất đồng.
"Nhớ phải ăn cơm... Đúng! Ngày mai nàng phải nghỉ ngơi một ngày, ta thấy nàng giống như vài ngày không được ngủ ngon, biết không?" Du phu dịu dàng sờ sờ đầu Bạch Nhị, giống như loại thương yêu của đại ca đối với một tiểu muội.
"Ta biết rõ." Nàng mỉm cười nói.
"Nàng xác định không cùng ta trở về?"
Nàng lắc lắc đầu, "Không cần sẽ tốt hơn."
Thời khắc bây giờ nàng có thể thế nào rời khỏi nam nhân này sao, nếu nàng vừa đi, không biết sẽ chọc giận ra sao lão Ưng bá đạo này.
"Đúng, Du phu, ngươi phải nhớ kỹ hưu thư...”
"Nói lại sau!" Hắn quan tâm nói, "Về chuyện này ta rất quan tâm đến cảm nhận của nàng, cho nên để ta cân nhắc kỹ."
Nàng cười một cái mới chặt chẽ ôm lấy hắn, giờ phút này nàng cần một cái ôm chặt ấm áp đến an ủi lòng của nàng.
"Chàng là người tốt, Thủy Tú gả cho chàng nhất định sẽ rất hạnh phúc." Nàng cười nói.
Tiếp theo, Du phu in lại một nụ hôn thiện ý trên trán nàng."Vậy...”
"Ngươi nên đi rồi!"
Thanh âm lạnh lẽo vô tình cắt đứt hai người, lập tức một bóng dáng cao lớn ngăn cản ở trước mặt nàng, làm nàng sợ hãi giật mình.
"Là ngươi!"
"Đúng, chính là ta."
Ưng Kiệt vẻ mặt lạnh lẽo, tỏ vẻ hắn đối với ôm ấp mơn trớn của hai người trước mắt không hề có cảm giác.
"Du trang chủ, ngươi có thể đi, ta sẽ chờ tin tức tốt của ngươi, không tiễn!" Một lời nói xong, cũng không để ý Du phu có lời muốn nói, liền kéo lấy Bạch Nhị hướng bên trong đi, sai người đóng cửa, đem Du phu xuất môn, tuyệt không lưu mặt mũi.
"Ngươi này người thế nào không phong độ như vậy?" Bạch Nhị kháng nghị, cả người đều đi không kịp, căn bản là bị hắn kéo đi."Ta với chàng vẫn chưa nói xong...”
"Nói xong rồi!"
"Không có!"
"Ta nói nàng đã nói xong rồi, hơn nữa ta còn có thể với nàng, sau này nàng cũng không có cơ hội có thể cùng hắn nói chuyện rồi."
Sắc mặt của nàng trắng bệch. "Ngươi không phải nghĩ giết hắn chứ?"
"Nếu như có thể...” Hắn đột nhiên dừng lại bước chân, hai bàn tay chặt chẽ chiếm lấy bả vai của nàng hung hăng nói: "Nếu như có thể, hắn đã sớm không còn mệnh!"
"Ngươi thế nào có thể bá đạo không nói lý như vậy?"
"Là ta bá đạo không nói lý sao? Nếu như không phải là ta kịp thời ngăn cản, ta nhớ nàng với hắn có thể cùng nhau chạy trốn chứ?"
"Ta không có."
"Ta lại tin tưởng hai mắt của mình, ta thấy được chính là nàng cùng nam nhân khác ôm ôm ấp ấp!" Thanh âm tức tối toát lên ý nghĩ xúc động muốn giết người trong lòng hắn.
"Hắn không phải nam nhân khác, hắn là trượng phu của ta!" Nàng cũng không vui to giọng phản bác. "Ta nhớ ngươi không có quyền can thiệp chuyện giữa ta và tướng công? Ta với ngươi giữa không có bất kỳ quan hệ!"
"Nàng biết rõ lòng ta đối với nàng...”
Nàng cười lạnh cắt đứt lời hắn nói, "Ta cũng không muốn biết lòng của ngươi!"
Nàng lạnh nhạt làm lửa ghen trong lòng hắn càng thêm cháy mạnh. "Nàng...”
Hắn hối hận rồi, hắn đã bất tri bất giác quá mức sủng ái nàng.
Nhưng hắn chết vẫn mạnh miệng. "Ta không cho phép trong lòng của nàng có nam nhân khác tồn tại!"
"Không cho phép ta? Ngươi dựa vào cái gì không cho phép? Ngươi cho là ta còn giống như năm ấy là cô gái nhỏ bị ngươi lừa gạt sao? Không! Ta đã chán ghét ngươi, cho nên mới tránh ngươi, không hy vọng có bất kỳ dính dáng với ngươi!" Nàng giận không kềm chế được mà thốt ra, "Ta không thể nào cùng một hung thủ giết người đi chung với nhau!"
"Nàng...” Hắn tức giận không nói được gì, tròng mắt xanh đen lấp lánh sát khí lạnh lẽo.
"Nếu như ngươi không vui vẻ, ngươi có thể giết ta!" Hắn vì sao muốn đối với nàng hung dữ? Bạch Nhị đột nhiên cảm thấy mỗi lần như vậy mình sẽ kích thích hắn, tất cả đều bởi vì mỗi lần hắn nhìn thấy nàng đều thật hung dữ.
"Nàng cho là ta không dám?"
Nàng ngẩng đầu ngậm lấy nước mắt phẫn hận nhìn hắn, "Ta không hề yêu ngươi nữa, quá khứ liền để nó quá khứ đi! Ta không thể nào trở lại bên cạnh ngươi, tựa như chúng ta cũng không cách nào trở lại quá khứ giống nhau."
Hắn im lặng ngắm nhìn thân thể yêu kiều ở trong bóng tối của nàng, hàn phong thổi nhẹ lay động ống tay áo khiến cho nàng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất ngay trước mắt hắn.
"Không thể nào." Hắn lại lắc lắc đầu nói: "Không thể nào!"
Sắc mặt nàng tái nhợt tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu, nhìn hắn nghiêm nghị lãnh khốc. Nam nhân trước mắt này tựa như người xa lạ khiến nàng không thể nhận ra, nàng không hiểu hắn, nàng chỉ có thể xác định hắn đối với nàng tàn khốc, vô tình.
Nàng căn bản không đấu lại hắn!
Nàng không có nói chuyện, hắn lại không bỏ qua nàng, đưa tay bắt được tay của nàng, "Nàng quên ta đã nói gì? Nếu như nàng muốn đầu ôm tay ấp với Du phu, vậy thì nàng sai lầm lớn rồi!"
"Ta muốn hướng hắn cầu cứu thì như thế nào? Hắn yêu ta, hắn sẽ giúp ta, hắn sẽ bảo vệ ta!" Nàng cũng không chịu được nữa, đối diện nam nhân đáng giận trước mắt này la to nói lớn.
Mặt của hắn sắc trầm xuống, đem nàng kéo lại gần hơn, hơi thở nóng ấm phảng phất trên mặt nàng.
"Bởi vì hắn yêu nàng, cho nên hắn mới phải cùng chôn theo với nàng, nàng cũng không có để ý?"
Trong mắt nàng hiện lên ánh sáng đau đớn vô cùng, trừng mắt hắn không tha, bị hắn hiểu lầm cảm giác thật không dễ chịu, nhưng nàng vẫn miễn cưỡng duy trì tự ái.
"Ta sẽ không, vì ta đã không còn bất kỳ hy vọng gì nữa rồi." Nàng tuyệt vọng rồi.
"Đừng cho là nàng dùng ánh mắt oán đỗi như vậy nhìn ta sẽ bỏ qua, đừng quên Du phu là bởi vì nàng mà bị hủy, nếu như nàng không hi vọng sự việc xấu đi, nàng nên biết điều một chút, tin tưởng ta, ta nói là làm được!" Lời nói của hắn tràn đầy lòng đố kị. Lúc thấy nàng ở trong lòng nam nhân khác, hắn cảm thấy mình sắp nổi điên rồi! Nàng là của hắn, bất luận kẻ nào cũng không thể đụng nàng, chỉ có hắn có thể ôm nàng, hôn nàng!
Nàng đột nhiên vùng vẫy nói: "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"
"Ta muốn trong lòng nàng chỉ có một người là ta!" Hắn rống giận một tiếng làm nàng vùng vẫy dừng lại. "Này đời nàng có thể đầu ôm tay ấp nam nhân cũng chỉ có ta nàng có biết hay không?"
"Ta không biết! Cũng không muốn biết!" Nước mắt của nàng cũng nhịn không được nữa mà rơi xuống. "Có phải hay không chỉ cần nam nhân cùng ta có quan hệ, ngươi sẽ không tiếc tất cả phá hủy hắn?"
"Đúng vậy!" Hắn lớn giọng khẳng định.
"Ngươi quá đáng sợ!" Nàng không tin trong tim của hắn lại chấp nhất đối với nàng như vậy.
"Ta đã nói, ta sẽ đuổi theo nàng không phải sao!"
"Rời khỏi ta!"
"Không thả!"
"Ngươi...”
Nàng cũng không chịu được nữa khóc rống lên, hắn chỉ là im lặng nhìn nàng một hồi, sau đó hung hăng đem nàng kéo vào ôm trong lòng, để nàng có thể khóc lớn trong lòng hắn.
"Ta không muốn cãi nhau với ngươi...”
"Ta cũng không muốn vậy, nhưng nàng là của ta, ta sẽ không thả nàng đi."
"Ngươi không thể chuyên chế, bá đạo như vậy!" Nàng dùng hết hơi sức toàn thân cũng không cách nào tránh thoát cánh tay y hệt như thép của hắn, cuối cùng không có cách khác bị hắn ôm ở trong lòng.
"Ta liền muốn! Ta rất muốn! Ta đối với nàng luôn luôn chính là như vậy, này gọi là chấp nhất!"
Hắn chặt chẽ ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, ngửi thấy hương thơm mê người lại quen thuộc, trong lòng thề đời này sẽ không để nàng rời khỏi hắn lần nữa.
Không biết qua bao lâu, nàng mới nghẹn ngào lên tiếng, "Thả Du phu đi! Thả hắn, ta liền đồng ý đi theo bên cạnh ngươi."
Hắn không có lên tiếng, chỉ là im lặng nhìn nàng.
"Bỏ qua cho hắn đi! Ta đầu hàng, ngươi có thể muốn ta, muốn thế nào cũng được, ta sẽ không phản kháng nữa." Nàng bất lực cúi đầu nói. Lòng của nàng đã chết rồi, nên cũng không quan tâm thân thể này nữa.
Hắn đáng vui mừng, hắn có thể lấy được nàng, đời này nàng đều là của hắn! Nhưng trong lòng hắn lại không rõ tư vị gì, bởi vì nàng là vì một cái khác nam nhân mà nguyện ý hi sinh lớn như thế
Lửa giận trong lòng Ưng kiệt lần nữa dấy lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...