Ứng Trường Lạc

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Khoảng thời gian từ một tuần trước khi thi xong rồi bắt đầu kỳ nghỉ vô tận lúc nào cũng vui vẻ nhất. Giờ tự học buổi sáng và tối bị hủy, các giáo viên bận chấm bài thi, giáo viên giám thị cũng không đứng ở cổng trường, mặc kệ đám nhóc học sinh, chỉ cần bạn không đột nhiên phá cách ăn vận theo phong cách rock, hay đầu tóc kiểu Mohawk [1] thì sẽ không bị truy cứu.

[1] Kiểu tóc Mohawk là một kiểu tóc nam nổi tiếng, có đặc điểm là trên đỉnh đầu cắt ngắn hoặc gỡ bỏ tóc, và để lại một dải tóc dài ở giữa đỉnh đầu, từ trán đến gáy. Dải tóc dài này thường được tạo thành bằng cách cạo hoặc tạo hình các mẫu răng cưa, bấm hoặc dùng keo tạo kiểu.

undefined

Ứng Trường Lạc dậy muộn đến trễ, cô mặc một chiếc váy dày phối màu đỏ trắng để giả làm đồng phục.

Bầu không khí trong phòng học tràn ngập niềm vui, muôn màu muôn vẻ.

Từ xếp hàng chia nhóm chơi cờ tỷ phú đánh bài cửu [2], cho đến hai bạn ngồi cùng bàn chơi bài câu cá, oẳn tù tì búng trán.

[2] Bài cửu (牌九) là một trò chơi đánh bạc của Trung Quốc, được chơi với một bộ gồm 32 quân domino Trung Quốc.

Kiều Khanh Cửu đang ngậm bài chơi đánh bài poker với Tiêu Thư, đánh xong một lá thì quay đầu lại, kéo sợi dây đan trong tay Lạc Kim.

Cô ấy mặc váy lolita, không mang dù, màu vàng nhạt làm chủ đạo, có chút ngọt ngào, mọi người đều thấy đáng yêu, kết hợp với mùi nước hoa hương sữa trên người, y hệt một viên kẹo sữa hình con thỏ.

“Ứng Ứng ơi.” Kiều Khanh Cửu ngẩng đầu, lấy lá bài ngậm trong miệng ra, rạng rỡ hô: “Ôm nào.”

“...” Ứng Trường Lạc đứng đó, ôm Kiều Khanh Cửu đang ngồi vào lòng, cụp mắt sờ đầu cô ấy, lạnh lùng liếc về phía Tiêu Thư đang lén đổi bài, cô nhắc nhở: “Bé Cửu, Tiêu Thư đổi bài của cậu kìa.”

Kiều Khanh Cửu mềm mại trả lời: “Kệ cậu ấy, dù sao tớ cũng thắng thôi.”

Ánh nắng mờ nhạt bị phiến lá ngô đồng phân tán, chiếu vào khóe mắt đuôi mày của các cô gái, xinh đẹp lộng lẫy.

Tiêu Thư kẹp bài bằng hai ngón tay để trước mặt, Ứng Trường Lạc mới phát hiện ra, cậu đã lấy quân K đổi lấy quân A của Kiều Khanh Cửu.

Lúc nào cũng nhường người ta.

Trần Nghị hô dừng ván bài cửu, giơ điện thoại chụp hình hai người, chuẩn bị cập nhật bài viết thì đã thấy ánh mắt của Tiêu Thư “tấn công” qua không trung, cậu ta run run tay, lập tức cất đi.

Trì Thần khom lưng, bưng một thùng giấy nom rất quen mắt.

Vẫn là lời nói ấy: “Nào bạn yêu, cả lớp chỉ có mỗi cậu chưa rút thôi, số mệnh của cậu là do cậu chứ nào phải do trời, rút thăm cải mệnh tìm hiểu một tí.”

“...” Trong đôi mắt đào hoa của Ứng Trường Lạc chứa đầy băng tuyết, cô vẫn nhớ vào tuần trước, cũng chính cái thùng này, cô và Kiều Khanh Cửu đã rút được thăm đôi đuôi ngựa.

Nội dung rút thăm lần trước bao gồm hít đất một tay, gập bụng, lên sân khấu hát, v.v., toàn là những lựa chọn dù không khác người mấy, nhưng phải tùy vào nhân phẩm, mọi người đều hưởng ứng.

Ứng Trường Lạc và Kiều Khanh Cửu cũng không ngoại lệ, ngày hôm sau đều buộc tóc đuôi ngựa hai bên đi học, chỉ vì một điều duy nhất, ai nấy đều đã mười mấy tuổi, thể diện lớn hơn trời.

Quân tử rút thăm, tứ mã nan truy.

Không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông, Ứng Trường Lạc mặc kệ, cô ngồi xuống, giẫm lên thang ngang của bàn học.


Vừa định đeo tai nghe không dây, cô đã bị Trì Thần gõ bàn cắt ngang.

Thần tiên Trì nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Rút đi mà Ứng Ứng, bé Cửu nhà cậu đã rút rồi, cậu không rút thì thấy thích hợp không?”

“Thích hợp chứ.” Ứng Trường Lạc hờ hững, lạnh lùng đáp.

Vốn dĩ đến đây sẽ kết thúc, chuyện đến nước này, đã không có ai ép cô làm chuyện mình không thích nữa.

Thế nhưng Kiều Khanh Cửu được tính là ngoại lệ thứ hai, cô ấy chắp tay trước ngực, tỏ vẻ cầu xin: “Ứng Ứng, cậu rút một cái đi mà.”

Trong đôi mắt hạnh to tròn trơn bóng lấp lánh ánh sáng, Ứng Trường Lạc thở dài, đưa tay tùy ý lấy ra một viên giấy.

Tờ giấy không hề qua loa dùng lại từ lần trước, mà đã được chuẩn bị khác, còn gấp đôi nữa, rất hợp với thời điểm, nội dung của tờ giấy được đổi thành lời chúc cho kết quả thi cuối kỳ.

[Nhìn thấy tờ giấy này, thành tích môn thi cuối kỳ +5]

Ứng Trường Lạc lật mở tờ giấy ra, sau đấy ném lên bàn.

Vận mệnh cứ như biết nói đùa, trong chuyện rút thăm này, cô không chỉ tắm cùng một dòng sông, ngay cả nước chảy trong dòng sông cũng chẳng thèm thay đổi.

“Rút được gì vậy?” Trì Thần và Kiều Khanh Cửu cùng hỏi.

Khuôn mặt Ứng Trường Lạc không cảm xúc: “Tự xem đi.”

Tờ giấy trên bàn bị lật ra mặt chính, trên đó viết:

Một, hít đất mười cái trước mặt mọi người, tư thế tiêu chuẩn. (Giới hạn cho nam)

Hai, buộc đuôi ngựa hai bên một ngày. (Không giới hạn nam nữ)

P.S: Đã tham dự rút thăm thì phải chơi nha.

Kiều Khanh Cửu yên lặng lấy ra lá thăm của mình từ trong hộc bàn, nội dung giống y chóc, cũng phải buộc đuôi ngựa hai bên.

Ứng Trường Lạc ngước mắt, trở tay gõ bàn: “Cái thùng.”

Trì Thần nhún vai, lộn ngược cái thùng rút “thưởng”, những viên giấy được đổ hết lên bàn, đồng thời gọi Trần Nghị hóng “drama” không chê lớn chuyện đến quay video toàn bộ quá trình để xác nhận.

Ứng Trường Lạc và Kiều Khanh Cửu cộng thêm Tiêu Thư, ba người mở giấy ra, chưa mở hết một tờ, trái tim đã chìm xuống nửa tấc.

Về cơ bản mỗi một tờ đều khác nhau, lên bục giảng tấu nói, hát một bài ở hành lang… Cây xanh bị tưới nhiều nước ỉu xìu rũ đầu, hai chiếc quạt xoay phần phật.

Luôn có bạn học dạo quanh phát đồ ăn vặt, trên chiếc bàn trống của Ứng Trường Lạc để hai hộp socola lớn và hai túi kẹo chanh to của Kiều Khanh Cửu, trên sách giấy trắng viết hai chữ lớn “Tự lấy”.

Cuối cùng ba người bọn họ đã mở hết giấy, bàn học đầy ắp.

Rốt cuộc cũng chịu thừa nhận, chàng trai trẻ chơi game rất thẳng thắn, làm thật chứ không đùa, là vấn đề của duyên phận và may mắn.


“Tớ xin lỗi.” Ứng Trường Lạc sắp xếp lại từng tờ giấy, gom chúng lại trả cho Trì Thần.

Trì Thần ngượng ngùng gãi đầu, cười bảo: “Không sao đâu, thật sự trùng hợp quá mà, nếu xảy ra với tớ, tớ cũng sẽ nghi ngờ là bị giở trò bịp bợm thôi.”

Tiêu Thư cầm một nắm kẹo lớn nhét vào tay Trì Thần: “Quay về đánh bài cửu của cậu đi, người ta chơi bốn tay mà thiếu hai tay đến sắp khóc rồi.”

Ứng Trường Lạc không đuổi người, cô liếc mắt xác nhận nói: “Vẫn như cũ sao?”

Kiều Khanh Cửu tự giác bổ sung phần lớn lời cô không nói, trả lời: “Ừa, vẫn là buộc đuôi ngựa hai bên, tớ sẽ không buộc thấp đâu.”

Xem như là lời hứa, cũng là lời xin lỗi.

“Yên lặng, yên lặng một chút nào, màn tấu nói của anh Lộ và anh Vương đã được sắp xếp xong xuôi rồi, mọi người bên dưới hãy cho một tràng pháo tay, nhiệt liệt chào đón màn tấu nói đôi “Náo tân xuân” của Lộ Trầm Miên và Vương Nhạc.” Trần Nghị cầm chai nước làm micro giới thiệu chương trình.

Lộ Trầm Miên lên tiếng, giọng nói to rõ: “Trước tiên bái chào năm mới mọi người.”

Cả lớp 10/2 chọn khối tự nhiên, không ai đổi lớp hết.

Vui vẻ huyên náo, tạo nên một đoàn kịch.

Ứng Trường Lạc tùy tiện quay video nửa phút gửi cho Khúc Sở.

Cô chủ: [Anh có đó không? Xem chúa hề không?]

Cô không được hồi âm nhanh chóng, chắc Khúc Sở vẫn đang ngủ. Anh là Thạc sĩ học thuật, học lâm sàng xuyên suốt năm thứ hai nghiên cứu sinh, vừa mới thông qua kỳ biện luận bảo vệ và chuyển sang học kết hợp Thạc sĩ và Tiến sĩ.

Tốt nghiệp xong, bạn sẽ đạt được học vị nghiên cứu sinh học thuật và trình độ Tiến sĩ của Y học lâm sàng, rồi khi đã trải qua các cuộc kiểm tra đánh giá, cuối cùng, bạn có thể cầm trong tay chứng chỉ hành nghề của bác sĩ. Ưu điểm là nhảy qua năm thứ ba của Thạc sĩ, tốt nghiệp Thạc sĩ và Tiến sĩ trong năm năm, khuyết điểm nằm ở việc, nếu không thể tốt nghiệp đúng thời hạn thì không lấy được bằng Thạc sĩ.

Tất nhiên khuyết điểm này chắc chắn sẽ không ứng nghiệm với Khúc Sở, anh chỉ quá mệt mỏi mà thôi, cần mấy tiếng để nạp lại năng lượng.

Giáo viên Toán Lâm Nhung cầm quyển sách bước vào, kết thúc bầu không khí hân hoan trong phòng học, lớp trưởng Giang Tẫn Nguyệt và cán sự lớp Lạc Kim phụ trách phát bảng điểm.

Trong tiếng kêu rên, Lâm Nhung gõ bảng đen nói: “Đừng kêu nữa, cô Lý của các em không đành lòng nhìn các em khóc sướt mướt, nhờ cô đến thông báo cho các em biết tin tốt, hoặc tin xấu…”

Tiêu Thư và Ứng Trường Lạc đã nhận được bảng điểm từ lâu, Trường Trung học Số Một thiên về khối tự nhiên, tuy thi cùng lúc chín môn, nhưng tổng thành tích cuối cùng vẫn dựa theo tổng điểm môn tự nhiên để xếp hạng.

Ngữ văn của Ứng Trường Lạc được 125 điểm, con điểm đấy đã giúp cô thắng Giang Tẫn Nguyệt, chiếm hạng nhất của khối. Tiêu Thư xếp thứ tư, Ngữ văn được 96 điểm, một kết quả đáng ngạc nhiên, thấp đến mức khiến người giận sôi lên.

“Lần này điểm trung bình môn Toán của lớp chúng ta cao hơn lớp 10/1 hai phẩy một điểm, chứng tỏ trong giai đoạn này, các em đã dồn hết sức vào môn Toán, cô mừng lắm.” Lâm Nhung ngay thẳng đau lòng nói, đứng trên bục giảng vẫy bài thi của Ứng Trường Lạc và Tiêu Thư: “Nhưng cũng có vài bạn một năm hơn ba trăm ngày ngồi trong phòng học, khoan nói đến cách học nhé, đến bây giờ vẫn để bị trừ điểm do không viết rõ chữ, mỗi ngày em đến trường ngồi mộng du à.”

Có hai kiểu học sinh sẽ được hưởng đặc quyền, một là học trò mà giáo viên tự hào, một là tuyển thủ đạt điểm tối đa, vì vậy Ứng Trường Lạc rất đường hoàng đặt điện thoại lên bàn, nhắn tin cho Lý Niệm.

Hiếm khi nào chủ động liên hệ giáo viên, cô do dự hồi lâu rồi mới nhấn gửi.

Ứng Trường Lạc: [125, cô sẽ luôn làm giáo viên chủ nhiệm của em đúng không?]


Lý Niệm trả lời cô: [Không đâu.]

Ứng Trường Lạc nhíu mày: [?]

Lý Niệm: [Tỉnh táo lại đi, cô hy vọng chỉ có thể dạy đến khi em kết thúc lớp 11, Ứng Trường Lạc, em phải học vượt cấp cho cô.]

Con đường tốt nhất của học sinh thi đua chính là được cử đi học vượt cấp, kết thúc kỳ thi cuối cùng của lớp 11 thì sẽ lên kỳ thi cấp tỉnh, mùa đông tham gia trại tập huấn, thi đấu cấp quốc gia, đến lúc đó có thể được cử đi học, mục tiêu xa hơn nữa là giải thưởng quốc tế.

Học sinh thi đua thuận lợi hoàn toàn không học lớp 12.

Lý Niệm: [Hai ngày nay cô phải xử lý chút việc riêng, ngày mốt về sẽ lên lớp tặng em kẹo, muốn ăn gì thì nói cho cô biết là được, lần sau không cần thi cao hơn 120 điểm nữa, em vất vả rồi.]

“...” Ứng Trường Lạc cảm thấy buồn cười, nhiều lần cô cố gắng an ủi Lý Niệm, nhưng luôn được vỗ về ngược lại, còn nhận được lời chúc tốt đẹp nhất, thật sự là một người dịu dàng không thể dịu dàng hơn.

Thành tích tốt hay xấu cũng không ảnh hưởng đến việc ăn trưa, hôm nay Tiêu Thư mở hầu bao, mời cả toàn bộ trường học, chi mạnh tay, đầy đủ loại.

Cậu chăm sóc cho bé cưng Kiều Khanh Cửu nhà mình xong, chợt nhớ ra một việc, lấy ra một quyển sổ từ trong hộc bàn, đứng dậy đặt lên bàn của Ứng Trường Lạc.

Quyển sổ được bao bìa da, nhìn qua bề ngoài thì không thấy được gì.

Ứng Trường Lạc cười nhạt trêu chọc: “Có ổn không đấy?”

“Điều không nên lược bớt, sẽ không lược bớt.” Tiêu Thư mỉm cười: “Không phải tớ tặng cậu đâu, tình cờ thấy vào lúc dọn đồ hồi cuối tuần, quà sinh nhật chị tớ chuẩn bị cho cậu đó.”

Ứng Trường Lạc thất thần, ngón tay vuốt ve bìa ngoài hồi lâu, rồi mới lấy can đảm lật ra.

Trên trang bìa trong là chữ viết của Tiêu Như Tâm.

[Chúc nhóc Trường Lạc của chúng ta sinh nhật mười sáu tuổi vui vẻ.]

Trong sổ liệt kê ra từng điểm khó trong môn Toán, viết được gần nửa quyển, cô nín thở lật thẳng đến tờ cuối cùng có chữ.

[Vốn dĩ chị muốn hoàn thành hết đương lúc rảnh, thế nhưng, tâm trạng thực sự không cho phép, chị không giỏi tạm biệt người khác.

Sau này chị em thân thiết của chị là Lý Niệm sẽ dạy em, cô ấy rất tốt, em hẳn sẽ thích.

Tóm lại, chúc nhóc Trường Lạc của chúng ta tháng nào cũng vui vẻ, đạt được ước muốn.]

Đứng trước mặt quyển sổ phân tích dày nặng này, tiếng cười nói huyên náo xung quanh bỗng chốc trở nên mờ nhòe.

“Tớ ra ngoài gọi điện thoại.” Ứng Trường Lạc cầm điện thoại, nhắn nhủ với Kiều Khanh Cửu.

Cô chạy chậm lên tầng cao nhất, đứng trong bóng râm của cầu thang gọi điện thoại cho Khúc Sở.

“Ăn cơm trưa xong rồi à?” Khúc Sở khàn giọng hỏi.

“Ăn xong rồi…” Ứng Trường Lạc do dự: “Hôm nay Niệm Niệm xin nghỉ, em lo lắm.”

Trách nhiệm được giao phó từ một phía của cố nhân, giờ phút này lại trở thành hai phía.

Khúc Sở khẽ ho khan, anh hắng giọng trả lời: “Đừng lo, Nhược Nhược nói buổi chiều Lý Niệm đến cục dân chính ký tên ly hôn, để anh xem lát nữa mình có thể đi đón cô ấy không. Anh sẽ nghĩ cách nhắn tin, nếu nhóc Trường Lạc nói chuyện với anh thì anh trai không thể phân tâm được.”

Ứng Trường Lạc nhanh chóng tắt cuộc gọi.


Ở Thính Vũ Hiên.

Khúc Sở dùng một tay vò tóc, tắt thời gian và địa điểm mà Lâm Cố Nhược đã gửi, nhấn mở khung chat của Lý Niệm.

Buổi tối hôm trước đã kết bạn, nhưng chưa từng trò chuyện lần nào.

Anh suy nghĩ một lúc, ngón tay thon dài nhảy múa trên màn hình.

Khúc Sở: [Tôi cần xác nhận một việc, buổi chiều cô Lý rảnh không? Cô tiện gặp mặt ở đâu, tôi đến tìm cô.]

Thời gian, địa điểm, công việc đều đã được nhắn nhủ rõ ràng rồi, còn về nơi hẹn gặp, anh để cho Lý Niệm lựa chọn thoải mái.

Ngành Ngôn ngữ Tâm lý học này ít nhiều gì cũng đã khiến Khúc Sở có thể nhận được điểm xuất sắc.

Ba phút sau anh nhận được câu trả lời của Lý Niệm: [Một lúc nữa tôi hẹn chồng cũ ly hôn, ở cục dân chính, nếu anh tiện thì tôi chọn quán cà phê ở gần đây, anh thấy ổn không?]

Để dẫn dắt trọng tâm câu chuyện, Khúc Sở vẫn hỏi thẳng dù đã biết rõ: [Người chồng cũ ngoại tình đó đúng không?]

Lý Niệm: [Tôi tạm thời có và chỉ có một người chồng cũ thôi, cũng hy vọng sẽ xuất hiện người thứ hai, đáng tiếc bản thân mình không còn khả năng đó rồi.]

Khúc Sở: [Nếu cô Lý không để ý đến việc để lại ấn tượng xấu trước mặt chồng cũ, liệu có thể thưởng xíu tình mọn, cho phép tôi đến cổng cục dân chính chờ cô không?]

Hai câu trên cơ bản được gửi đi cùng lúc, không hề xê xích chút nào.

Ngay sau đấy, anh nhận được thông báo chuyển khoản: [1000 tệ.]

Lý Niệm: [Thật ra, tôi có việc muốn nhờ bác sĩ Khúc, lúc anh lái ngang qua tiệm hoa, không ngại giúp tôi mua một bó hoa giữ thể diện chứ?]

Khúc Sở không lấy tiền, chỉ trả lời mấy chữ: [Tự nguyện cống hiến sức lực.]

Đúng hợp ý anh, hai người lại nói chuyện qua lại hai ba câu, xác nhận thời gian.

Cuối cùng Lý Niệm lịch sự nhắn: [Cảm ơn anh.]

Khúc Sở nhìn chăm chú, gửi một câu không rõ ý tứ: [Không cần cảm ơn, nên làm mà.]

Cho đến tận bây giờ đối với Lý Niệm, quan hệ bọn họ chỉ dừng lại ở mức “phụ huynh học sinh” từng gặp một lần thôi, không bao giờ đến bước làm tùy tùng theo sau cả.

Anh đang dùng cách thức lấy lòng nào đấy, chỉ để Lý Niệm biết rằng, trên thế giới có rất nhiều người yêu mến cô, xin cô hãy sống tốt.

Thời gian hẹn gặp là vào hai giờ rưỡi chiều, vẫn còn thời gian.

Khúc Sở chọn hai bộ trang phục rồi chụp cho Ứng Trường Lạc hỏi ý kiến.

Khúc Sở: [Lát nữa anh tới gặp Lý Niệm, nhóc Trường Lạc cảm thấy bộ nào đẹp?]

Cô chủ: [Bộ đen, Niệm Niệm có thể ngồi ghế phụ.]

Khúc Sở: [Có lẽ anh sẽ chở Lý Niệm một đoạn đường, cô ấy có thể ngồi ghế phụ không?]

Ứng Trường Lạc đã đoán trước dự tính của anh, nhắn nhanh hơn anh nửa giây.

Trước kia rất lâu, Khúc Sở đã từng hứa, vị trí ghế phụ của anh chỉ dành cho Ứng Trường Lạc, mấy năm qua vẫn như thế.

Hai người luôn nhớ về thỏa thuận đấy, Ứng Trường Lạc bằng lòng nhường cho Lý Niệm vị trí ghế phụ của cô trong thời gian ngắn, chẳng cần Khúc Sở mở miệng hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui