Không sai, anh chỉ là thuận miệng nói một chút, tổng sẽ không thật sự biến nơi ở của cô thành quán ăn, như vậy thật sự quá mặt dày mày dạn, nhưng cô sai rồi, mười phần sai, da mặt của anh còn dày hơn da trâu!
Tề Tán Nhân rất đúng giờ, gần như mỗi ngày, cho dù tới bây giờ, cô vẫn không rõ lắm vì sao anh có thể tính thời gian chuẩn xác như vậy, nói tóm lại, thời gian vừa đến anh sẽ giống như ông chủ bình thường xuất hiện, mông dính vào trên ghế sofa, hai chân bắt chép, vừa mở TV, vừa chờ cô đưa bữa tối lên, trong đầu cô thường sẽ xuất hiện một ý nghĩ cực kỳ hoang đường —— mình là nữ giúp việc của anh.
Nói da mặt anh quá dày, đó là sự thật, nhưng mà vấn đề lớn hơn lại xuất hiện ở chính bản thân cô, thỉnh thoảng muốn lười biếng đi ăn ở ngoài, anh nói không được, thế nhưng cô cũng sờ mũi một cái rồi ngoan ngoãn rửa tay nấu cơm, rất buồn cười có đúng hay không?
Buồn cười, thế nhưng vẫn còn, cô luôn suy nghĩ vì bữa tối mỗi ngày, bởi vì Tề Tán Nhân là người rất kén chọn, không ăn hành tây, không ăn ớt xanh. . . . . . Những món anh không ăn thể liệt kê đầy một tờ giấy A4.
Cô có một loại cảm giác, anh nhất định lén lút giễu cợt cô, không cần tốn nhiều sức để quấn lấy anh, tại sao trên thế giới này có thể có người phụ nữ ngu ngốc như cô?
Không được, tuyệt không thể để mặc cho người đàn ông này dắt mũi của cô nữa, cô muốn lớn tiếng nói "Không" với anh, cô không có nghĩa vụ làm cho anh no bụng, hơn nữa từ đó cùng anh vạch rõ giới hạn, không quấy rối anh nữa, chuyên tâm xem mắt tìm người chồng tốt. . . . . .
"Tôi không thích hành tây." Tề Tán Nhân nhíu mày lấy miếng hành tây từ trong cơm thịt bò nướng ra, bỏ vào trong đĩa của cô, giống như cô là người phụ trách giúp anh giải quyết đồ ăn thừa.
Haiz! Trong lòng cô quyết tâm, nhưng nhiều lần, lời nói đến đầu lưỡi thì dừng lại, lúc đối mặt với anh, cô giống như một con chuột nhỏ bé, cho dù nói cô là con kiến hôi cũng không quá đáng, kết quả, cô cứ tiếp tục rơi vào hoàn cảnh khó khăn vì phải phục vụ anh.
Nhìn hành tây trong đĩa, mày Lý Tịnh Á nhíu lại còn chặt hơn anh, người đàn ông này xem cô là người thu hồi đồ thừa sao? Nhưng nhìn một chút cô lại cảm thấy, người đuối lý hình như là cô. "Tôi biết rõ anh không thích hành tây, nhưng hành tây có rất nhiều dinh dưỡng anh nên ăn một chút."
"Tôi chính là không thích ăn hành tây." Anh tiếp tục lựa hành tây, kết quả dĩ nhiên hành tây đều được đặt vào trong đĩa của cô.
"Anh cũng không phải là đứa bé, không thích thì vẫn phải ăn, đây là vì cơ thể." Giọng điệu của cô giống mẹ già đang lấy lòng đứa bé sao?
"Tôi —— chính —— là —— không —— muốn —— ăn —— hành —— tây." Ở trong mắt người của nhà họ Tề, anh vĩnh viễn là đứa bé không lớn. Mà anh không ngại bị người ta xem thành đứa bé, đứa bé có thể tha hồ sáng tạo, chuyện này tương đối thích hợp với STYLE của anh.
"Tại sao cái người này lại khó nuôi như vậy?" Rõ ràng chỉ muốn trách anh, tại sao lại biến thành nghi ngờ? Cô biết, mình vốn chính là một người dở hơi, ở trước mặt anh, ngay cả bản lãnh liều mạng chạy trốn của con kiến hôi cô cũng không có.
"Cái này tôi biết rõ, không bằng tôi làm một thực đơn thật tốt, cô cũng không cần vì chuyện như vậy mà hao tổn tâm trí."
Không tệ lắm, thì ra anh cũng biết mình là một người có đầu óc rất đơn giản. . . . . . Đợi chút, hình như cô bỏ quên một câu nói. "Anh nói cái gì?"
"Tôi sẽ làm một thực đơn" d đ /l/ê/ /q/u/ý/ /đ/ô/n/
Đây là ngôn ngữ nước nào? Tại sao cô nghe không hiểu?
"Cô đi cầm giấy, bút cho tôi. . . . . . Tại sao cô còn ngồi ngẩn người ở chỗ đó? Nhanh đi đi." Anh quả thực là thiếu gia đang sai bảo nữ giúp việc, mà nữ chủ nhân ngồi ở đối diện tên ngốc không biết lớn nhỏ kia vẫn lập tức đứng dậy trở về phòng lấy giấy, bút, chỉ là, đầu óc của cô hoàn toàn không hiểu tình huống hiện tại.
Cắn bút, Tề Tán Nhân vừa phấn chấn vừa thẳng thắn viết, vừa đọc, "Ngày mai thứ tư, tôi muốn ăn cơm trứng chiên, vào thứ năm, tôi muốn ăn ngao hấp rượu trắng; kế tiếp vào thứ sáu, tôi muốn ăn. . . . . . Thôi, nghỉ một ngày, tôi tự bồi bổ cơ thể; về phần chủ nhật, chúng ta ăn lẩu cũng tốt lắm."
Mặt của Lý Tịnh Á càng ngày càng xanh, mắt càng ngày càng trừng lớn, anh thật sự xem nơi này của cô là quán ăn sao?
Từ đầu xác nhận lại một lần, Tề Tán Nhân thỏa mãn gật đầu một cái, đưa giấy,bút cho cô. "Tạm thời cứ như vậy, chủ nhật trở lại quyết định thực đơn tiếp theo."
Cúi đầu nhìn, không tin được, cô chớp chớp hai mắt, nhìn lại một lần nữa, giấy trắng mực đen, quả thật giống nội dung anh vừa mới đọc, chuyện này thật buồn cười, sau khi những lời phản bác đảo quanh ở đầu lưỡi một hồi, buột miệng nói ra nhưng cũng khiến cho cô gặp khó khăn. "Chủ nhật là ngày nghỉ nên tôi không nấu bữa tối, tự anh đi ra ngoài ăn đi."
"Tại sao?"
"Cái gì tại sao?"
"Tại sao chủ nhật là ngày nghỉ nên không nấu bữa tối?"
"Tôi. . . . . . Tôi muốn về nhà bồi cha mẹ ăn cơm." Sáng sớm hôm nay nhận được thông báo của mẹ già, chuyện xem mắt vào ngày nghỉ cuối tuần này đã được an bài tốt rồi, hai ngày liên tục, gia tăng mức độ thân cận, để nhanh chóng xác định đối tượng lui tới.
Mắt hơi híp, trong nháy mắt Tề Tán Nhân nở một nụ cười rực rỡ, tuy nhiên nó lại khiến người ta thình lình rùng mình một cái, "Cô chắc chắn phải về nhà bồi cha mẹ ăn cơm?"
"Chậc, chủ nhật là ngày nghỉ mà anh không cần về nhà bồi cha mẹ ăn cơm sao?" Tại sao cô lại có cảm giác có lỗi với anh? Tìm một người đàn ông tốt rồi gả cho người đó, làm hiền thê lương mẫu, đây chính là mục tiêu sống từ nhỏ của cuộc đời cô, cô đang có trách nhiệm với cuộc sống của mình.
"Trừ lò sưởi, cả nhà tôi rất ít ngồi ăn cơm chung một chỗ." Cha mẹ rất bận, mỗi người đều có cuộc sống riêng, nhà bọn họ không thịnh hành việc diễn tiết mục Thiên Luân Chi Nhạc (cha con thân thiết).
"Tại sao lại như vậy?"
"Thói quen, cô sẽ không bỏ mặc tôi chứ?"
"Chậc, xung quanh đây có rất nhiều đồ ăn vặt, sẽ không bị đói bụng." Ánh mắt đảo qua đảo lại, không có dũng khí nhìn thẳng vào anh, mặc dù cô không cho là mình đuối lý, nhưng chỉ là không bỏ được cảm giác của tên phản bội.
"Xung quanh đây có rất nhiều đồ ăn vặt, nhưng không có một món hợp khẩu vị của tôi."
"Anh không cần quá soi mói, anh sẽ phát hiện những quán ăn nhỏ này cũng không tệ lắm."
Khép miệng lại, Tề Tán Nhân không tiếp tục thuyết phục cô thay đổi chủ ý, nhưng đối với tròng mắt đen cuồng dã trở nên vô cùng buồn bã, biểu hiện sự im lặng để tố cáo cô, anh muốn trong lòng cô lo lắng, không thể không để ý.
Thấy lạnh cả người, đột nhiên cô có một suy nghĩ rất hoang đường, nếu như cô không làm chút gì đó để bồi thường, cô sẽ chết rất khó coi. "Như vậy đi, trước tiên tôi đi ra ngoài giúp anh chuẩn bị xong bữa tối."
Lắc đầu một cái, giọng điệu của anh trở nên rất dịu dàng rất nhẹ nhàng, nhưng mà lại khiến cho người ta cảm thấy càng sợ hơn, người đàn ông này không thích hợp với STYLE dịu dàng, "Cô không phải lo lắng cho tôi, cũng như cô nói, sẽ không chết đói."
"Tôi. . . . . . Không phải. . . . . ." Tại sao cô không nhớ rõ mình đã nói lời như thế?
"Không sao, thật sự không có quan hệ!"
Thật sự không có quan hệ sao? Nhưng mà, cô cảm nhận được tin tức là —— có quan hệ, tuyệt đối có quan hệ!
Không phải cô suy nghĩ quá nhiều chứ?
Không sai, cô đã nghĩ quá nhiều, mình cũng không phải là nữ giúp việc anh mời đến, không có lý do gì cứ nhất định phải nấu cơm cho anh ăn, mất hứng, thì anh có thể làm gì?
Không sai, chắc chắn cô đã suy nghĩ quá nhiều, cùng lắm thì anh bày mặt thối cho cô nhìn, để cho cô sinh ra cảm giác áy náy.
Không sai, cô khẳng định, 100% đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng anh cũng sẽ không có kế hoạch hay âm mưu gì với cô chứ?
Nhưng mà, cô một lần lại một lần tự nói với mình, suy nghĩ quá nhiều, cơ thể của cô lại càng ngày càng lạnh, có một loại cảm giác, tai nạn sắp xảy ra!
Thấy đối tượng xem mắt là một thân sĩ ôn hòa lễ độ, hôm nay quả thật là một ngày may mắn của Lý Tịnh Á cô,hình chụp không thể đại biểu cho một người, lời này tuyệt đối không phải là tự an ủi mình, nhưng sự mong đợi trong lòng cô không đến mười phút đã kết thúc, bởi vì một cuộc điện thoại của Tề Tán Nhân, cô chỉ có thể không ngừng xin lỗi, kết thúc buổi xem mắt, vội vã rời khỏi nhà hàng Tây, xếp hàng trước cửa khách sạn đón taxi.
Nhìn quang cảnh thành phố ngoài cửa xe, cô nghĩ mãi không ra, làm sao lại trùng hợp như vậy? Lúc nào Tề Tán Nhân không bị đau bao tử, lại cố tình lựa vào lúc này, giống như cố ý gây phiền toái cho cô.
Càng nghĩ càng không có đạo lý, vào thời điểm này anh nên gọi điện thoại cho người nhà của anh, tại sao lại gọi điện thoại cầu cứu cô? Bởi vì cô là một hàng xóm rất dễ sai bảo sao?
Cô hối hận, hai ngày trước anh muốn số điện thoại di động của cô, tại sao lại cho anh? Anh nói, lo lắng cô sẽ chờ anh ăn cơm, mặc dù cô không thừa nhận, nhưng mà không tìm được lý do không cho số điện thoại di động, không ngờ, bởi vì như vậy mà đi đến đâu cũng không thoát khỏi anh.
Tuy hối hận, nhưng khi nhìn thấy kẹt xe, lại bất giác phập phồng không yên, dọc đường đi, cô không ngừng xin lỗi tài xế, xin anh lái nhanh một chút, không biết tình huống hiện tại của Tề Tán Nhân như thế nào rồi?
Cuối cùng taxi cũng dừng ở bên ngoài xã khu, thanh toán tiền xe, cô một đường đi vào, chưa bao giờ biết rằng mình có thể bước đi như bay, nếu như thời học sinh mà có tinh thần chạy trăm mét như thế này, cô cũng sẽ không phải thi lại môn thể dục.
Đến lầu chín, cô lập tức chạy tới chỗ ở của anh mà mãnh liệt nhấn chuông cửa, nhưng hồi lâu cũng không có người trả lời, cô lo lắng vừa giậm chân vừa nói thầm, có phải cái tên kia đau đến ngất đi hay không? Có muốn cô trực tiếp gọi xe cứu thương hay không?
Lúc này, âm thanh yếu ớt của Tề Tán Nhân truyền tới. "Á nhi, tôi ở trong này."
Đột nhiên quay người lại, phát hiện Tề Tán Nhân ôm bụng núp ở cửa nhà cô, saukhi thở phào nhẹ nhõm, nhất thời lửa giận lại cháy lên, cô đi đến trước mặt anh, "Dạ dày không thoải mái, tại sao không đợi ở nhà?"
"Tôi muốn chờ cô trở lại, bụng của tôi đói chết rồi."
"Hả?" dien dan ##
"Bụng quá đói, dạ dày sẽ đau, đây là bệnh cũ của tôi."
Đây là đang đùa giỡn hay sao? Không đúng, nhìn chân mày anh cũng đã nhíu lại, nhìn ra được thật sự đau bụng, nhưng mà, lại bởi vì đói bụng. . . . . . Cô thở từng hơi từng hơi, xoa dịu cảm xúc kích động đến sắp phát điên, người đàn ông này tuyệt đối có bản lĩnh làm người ta tức chết!
"Tại sao anh lại đói bụng?"
"Tôi ăn không vô đồ ăn bên ngoài, vốn là muốn nhịn đến khi cô trở lại, nhưng dạ dày thật là đau, đau chết mất, không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho cô, tôi không phải cố ý phá hỏng thời gian cô đoàn tụ cùng người thân."
Thấy anh khổ sở như vậy, cô thật sự không đành lòng trách móc nặng nề, vội vàng móc chìa khóa ra, đỡ anh vào phòng.
Cô thu xếp ổn thỏa cho anh ở phòng ăn, sau đó vào phòng bếp làm một đĩa mì Ý thanh đạm, không có nhiều rau cải, vừa dinh dưỡng lại vừa ngon.
Nhìn anh ăn như quỷ đói, giống như hận không được ăn cả đĩa vào bụng, cô chỉ có thể thỉnh thoảng bảo anh ăn chậm một chút, cẩn thận nghẹn, quên mất chính mình cũng chưa ăn bữa tối.
"Ăn thật ngon!" Cuối cùng chân mày Tề Tán Nhân cũng đã giãn ra, mắt sắp híp lại thành một đường thẳng, nhìn ra được anh rất thỏa mãn.
Mặc dù nhìn thấy anh tâng bốc thức ăn cô nấu như vậy, cô rất vui vẻ, nhưng anh thật đúng là khiến cho người ta không nhịn được lắc đầu thở dài , "Lúc trước tôi chưa chuyển đến nơi này, làm sao anh sống được?"
"Cô trước cho tôi một ly cà phê, tôi sẽ nói cho cô biết, làm sao tôi có thể còn sống ở nơi này." Tề Tán Nhân đứng dậy đi tới phòng khách, anh không có ngồi xuống ghế sofa, mà vùi ở trên thảm lông dày, đây là học được từ Lý Tịnh Á, vừa mới bắt đầu anh không hiểu, ghế sofa thoải mái hơn sàn nhà, tại sao cô không ngồi ở ghế trên sofa? Dần dần, anh hình như đã hiểu rõ ràng, bởi vì chỉ có ở nhà mới có thể tùy ý như vậy.
"Mới vừa rồi còn đau bao tử, làm sao có thể uống cà phê?" Nhìn thấy anh ngồi trên thảm lông dày, cô không nhịn được nhíu mày, nơi này cũng không phải là nhà của anh, không khỏi quá tùy tiện rồi.
"Cô đã chữa hết cơn đau dạ dày của tôi."
Cô rất hoài nghi, anh vốn không hề đau bụng, mà đơn thuần là đói bụng.
"Làm sao cô còn ngồi ở đó? Tôi đang chờ cô pha cà phê đó."
Người đàn ông này thật không bình thường! Nhưng mà, mông của cô vẫn ngoan ngoãn rời khỏi cái ghế, vào phòng bếp, rửa tay pha cà phê, bên trong nhà rất nhanh sẽ tràn ngập hương cà phê nồng nặc.
Đúng lúc sáng sớm hôm nay cô có tự tay làm một chút bánh bích quy, cà phê phối hợp với bánh bích quy tự làm, như vậy tương đối không làm hại dạ dày.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...