Đến lúc này, cuộc chiến ở Trường Xà Cốc mới hòa hoãn, Lý Hàn chỉ cần đối phó với đám lính tấn công từ đối diện.
Trương Dẫn Tố đẩy lùi quân địch xung quanh, ôm Liễu Chí lên. Cơ thể tan tác này đã chạm giới hạn, sức mạnh ô uế bên trong bay ra theo gió.
Liễu Chí lẩm bẩm câu gì đó, nhưng tiếng rất khẽ. Trương Dẫn Tố muốn ôm nó chặt hơn, nhưng hơi siết tay là cơ thể tan ra càng nhiều.
Liễu Chí: Ta mệt quá…
Trương Dẫn Tố quấn chặt phần cơ thể còn lại vào áo choàng, cõng trên lưng như tã quấn trẻ con. Y cướp một con chiến mã không biết của ai, giục ngựa chạy về phía cổng thành.
Xuân Y ở phía sau gọi lại: Hai người đi đâu?! Vẫn chưa xong mà!
Trương Dẫn Tố không quay đầu: Đưa nó về nhà.
Ải Trường Xà Cốc vẫn lâm nguy, nhưng họ đã làm hết những gì có thể rồi.
Lý Hàn nhìn họ giục ngựa đi, hai bên ngoảnh nhìn, không cần lời thừa thãi nào cả. Hắn có thể bảo vệ ải cốc với toán binh tàn khuyết này không? Khó mà biết được. Liễu Chí đã không làm gì thêm được nữa, dù thành bị phá cũng chỉ có thêm hai người bị chôn vùi.
Cổng thành phía về kinh đang đóng, Lý Hàn ra lệnh lính canh mở cửa.
Trên tường thành, hai quân chém giết thành biển lửa, Lý Hàn cược hết toán binh còn lại, không chừa đường lui. Quân thủ thành ngày một ít, không biết máu của ai bắn lên người hắn…
Không rõ vì sao, hắn chợt nhớ lại cảnh tượng từ rất nhiều năm trước. Đó là một buổi trưa, nắng vàng rực rỡ, mấy huynh đệ uống rượu chuyện trò trong phủ. Lý Miên vẫn ngựa trên chiếc sạp mềm, ôm cây đàn tỳ bà kia cười khúc khích, không biết đang nhìn cái gì.
Khi đó bệnh của hoàng huynh chưa nặng lắm, chỉ thỉnh thoảng đau đầu, khi tái phát thì giao việc lớn trong triều cho Lý Miên quyết định. Mấy huynh đệ họ rất thân thiết, dường như mọi người có chung một sự ăn ý, đó là muốn điều gì đều tìm đến Lý Miên.
Nhị ca có thể giành lấy tất cả cho họ, mà không tư lợi phần mình.
Hôm ấy, không rõ tại sao, Lý Hàn lại muốn có thứ gì đó. Ngày nhỏ hắn muốn cầm quân, muốn có chiến công, muốn đứng trên cao chỉ huy, muốn được mọi người sùng bái. Nhưng hôm đó, hắn uống rượu, nằm cạnh Lý Miên trên chiếc sạp, giọng thấm men say.
Muốn sau này chôn cùng một chỗ.
Người kia tủm tỉm nhìn sang: Sao tự dưng nói những lời chán nản tuyệt vọng thế?
Lý Hàn: Ta chỉ nghĩ, người nhà vua chúa chẳng mấy ai chết già.
Lý Miên: Đệ muốn chết già?
Lý Hàn: Ta muốn mọi người đều ra đi thanh thản, không cần phải ruột thịt tương tàn.
Có lẽ tuổi trẻ nào cũng có những lúc đa sầu đa cảm, nhớ lại hoàng tộc tiền triều huynh đệ tương tàn, chư vương làm loạn… hắn mới biết mình quá bé nhỏ, không chống lại nổi số trời.
Nhưng lại nghĩ rằng nếu xin Lý Miên, có lẽ nhà mình sẽ tránh được kiếp số tương tàn này.
Chẳng qua hắn đã quên câu trả lời của Lý Miên khi đó. Đến tận lúc này mới nhớ ra.
Dễ có thiên hạ, khó được chết lành.
Lý Hàn kiệt sức, tung hành sa trường bao năm, lần đầu tiên hắn ngã vào bụi bặm, giáp bạc tối tăm.
Khó được chết lành, khó được…
Kinh thành phồn hoa, một giấc mộng dài.
Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng kèn hiệu.
Trương Dẫn Tố ôm Liễu Chí đợi mở cổng thành. Khi cổng sắt mở ra, phía sau cánh cổng là một toán quân tinh nhuệ.
Là binh mã chiếu đai áo của Lý Dung truyền đến cứu viện, viện quân đã đến ngay khi thành sắp thất thủ.
Binh sĩ tràn vào trong thành, mình y giục ngựa chạy ra. Liễu Chí trong lòng y vẫn đang lẩm bẩm gì đó.
Có lẽ là than mệt. Giống như tiếng ỉ ôi đòi ngủ của trẻ con, chẳng qua nó mệt lắm rồi, chỉ có thể nói mấy lời mê man trong giấc mơ.
Liễu Chí: Trương Dẫn Tố, sao ồn ào thế?
Liễu Chí: Ta sắp chết rồi đúng không?
Trương Dẫn Tố: Ngươi đã sống bao giờ đâu, lấy đâu ra chết.
Liễu Chí khẽ cười: Lúc ta mới quen ngươi, ta còn nghĩ mình sẽ dọa được ngươi cơ.
Liễu Chí: Nhưng người sống đáng sợ hơn ta nhiều. Hèn gì ngươi không sợ ta…
Trương Dẫn Tố thúc ngựa, tiếng nói bị gió thổi tan: Nhưng những lời ngươi đang nói làm ta sợ thật đấy.
Liễu Chí im lặng.
Trương Dẫn Tố giật mình siết chặt dây cương: Liễu Chí?
Giọng nói âm u kia lại vang lên: Hê hê, dọa ngươi đó…
Trương Dẫn Tố: Đừng nghịch. Ta đưa ngươi về, cố gắng thêm mấy ngày nữa. Không biết trong triều ra sao rồi, ngươi mất tích nhiều ngày, phụ thân ngươi sẽ sốt ruột lắm.
Liễu Chí im lặng. Một lúc sau vẫn không lên tiếng.
Trương Dẫn Tố cúi đầu nhìn nó. Thi thể trong lòng đã không còn sức mạnh để dựa vào, đang thối rữa nhanh chóng. Vô số màu đen chảy ra từ trong cơ thể vỡ nứt, sau đó tan đi.
Trên đời nào có gì là vĩnh cửu, dù vô sinh vô tử vẫn sẽ có lúc phải trở về đất trời.
Y siết chặt cánh tay, cơ thể kia tan ra như cát vụn, bay đi như côn trùng hay đom đóm.
Nó sống bao lâu rồi? Từ đâu tới? Có tiếc nuối gì chăng?… Không ai biết được.
Có lúc y rất hâm mộ thứ ô uế này. Không ai dạy nó nên làm gì, phải giành được thứ gì, phải từ bỏ điều gì… Mà Trương Dẫn Tố đã vứt bỏ quá nhiều, vứt bỏ việc mình thích làm, vứt bỏ người mình, bỏ hết đi những “điều Trương Dẫn Tố muốn”.
Nhưng lúc này, y không muốn vứt bỏ nó.
Chỉ riêng Liễu Chí, Trương Dẫn Tố không muốn bỏ.
Chỉ mình Trương Dẫn Tố không muốn Liễu Chí biến mất.
Cơ thể trong lòng tan biến rất nhanh.
Y thúc ngựa, dây cương bay phần phật, không ai nắm giữ. Sau một lúc mất kiểm soát, đột nhiên một bàn tay nắm lấy dây cương, ghìm ngựa lại.
Trương Dẫn Tố ngẩng đầu. Đôi mắt của y đen kịt, sau đó, màu đen phủ kín lòng trắng thu dần vào trong đồng tử. Một làn khói đen tan biến từ khóe môi y…
Y mở miệng, nhưng là giọng của Liễu Chí: Ngươi làm gì đấy?
Không ai trả lời nó. Nó tìm kiếm tiếng nói của Trương Dẫn Tố trong não của cơ thể này, nhưng không tìm thấy nữa.
Liễu Chí ngồi trên ngựa gọi tên Trương Dẫn Tố rất lâu, gọi như điên dại… Nhưng không còn Trương Dẫn Tố nào nữa, bây giờ cơ thể này là của nó. Chủ nhân ban đầu của cơ thể nhường nó cho Liễu Chí, không làm gì khác để bảo vệ ý thức của mình.
Ô uế chiếm cơ thể sống, ý thức của Trương Dẫn Tố đã không còn.
Con ngựa từ từ dừng lại. Liễu Chí ngồi trên ngựa, ngơ ngác gọi Trương Dẫn Tố rất lâu. Dân chúng xung quanh đi qua đều người nó.
Nó ngây dại tìm kiếm, từ sáng đến tối, mới biết người kia bỏ nó đi thật rồi.
…
Cuộc chiến Trường Xà Cốc kết thúc, bảo vệ được quan ải.
Quân lính Đào thị rút lui, chưa tổ chức tấn công tiếp. Lý Hàn bị thương nặng, thuộc hạ dìu hắn ra đầu tường nhìn, xác nhận quân địch rút lui.
Không phát hiện Liễu Ô và Dương Kích, họ ở phía sau sao? Liễu Ô thì thôi, nhưng nếu Dương Kích muốn xưng vương ở Đào thị thì phải tuân thủ quy tắc của họ, kẻ làm vua xung phong đi trước. Nếu ở hậu phương thì quả không hợp lý.
Hắn kéo lê cơ thể đầy thương tích, dẫn quân đi kiểm tra các đường hầm. Đường hầm của Đào thị hoàn chỉnh tới mức đáng kinh ngạc, giá gỗ chống sập còn được đục rỗng để sức nặng của gỗ không phá hoại sự ổn định của nền cát.
Không biết Liễu Ô đã dùng bao nhiêu thời gian, dùng cách nào để dạy tộc người man di này cách xây dựng. Chỉ nghĩ thôi đã đủ kinh ngạc, thậm chí bội phục sự kiên nhẫn ẩn mình của người này.
Lý Hàn đứng ngoài đường hầm đổ nát, lẩm bẩm: Cô ta muốn gì?
Con gái Thừa tướng, cuộc sống không lo nghĩ, tại sao phải hao hết tâm tư bày ra bàn cờ này?
Khi mọi người còn ngạc nhiên bỗng có người bẩm báo, phát hiện một đường hầm ở phía Nam, nhưng vì đường hầm này khá xa, gần như vòng qua Trường Xà Cốc nên không bị Liễu Chí phá hoại.
Không biết đã có bao nhiêu lính tinh nhuệ của Đào thị vào ải bằng lối này và chia nhỏ hành động, ẩn nấp trong đám đông, khó đoán được chúng sẽ đi đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...