Sau khi Liễu tướng chết, Liễu phủ hoang tàn.
Thật ra vẫn còn vài người hầu ở nhà, nhưng số mệnh đã hết, hiển lộ vẻ hoang vu tơi tả.
Lý Miên từng đến phủ Thừa tướng, ghé lại sau nhiều ngày, chợt có cảm giác cảnh còn người mất.
Trước đây từng có chuyện ma quái xảy ra trong phủ khiến người người hoảng sợ. Có người coi thường, cũng có người tin thật sự có thứ gì đó ghê gớm ở đây.
Lý Miên đến góc Bắc căn nhà. Lầu Bắc mọc kín cỏ dại dây leo, là nơi ở trước kia của công tử Liễu Chí. Nơi này lạnh lẽo hơn chỗ khác, cũng hoang tàn hơn nơi khác.
Cứ như thể nó đã tàn tạ từ khi Liễu tướng còn sống rồi, chẳng qua vẫn lành lặn trong mắt mọi người.
Ông ta đứng ngoài nhìn bùn đất dưới góc tường. Lý Miên ngồi xuống, nắm ít đất lên rồi rũ xuống đất.
Người hầu tưởng ông ta muốn đào gì, nhưng ông ta chỉ nói: Lấy thêm đất đến vui chỗ này đi.
Ông ta về cung, rửa mặt chải đầu rồi định đi gặp Lý Dung. Đi qua hành lang, cơn chóng mặt ập đến, người hầu dìu ông ta nghỉ ngơi một lúc mới ổn định lại.
Mệt mỏi, nhưng ông ta không có thời gian. Biết rõ cứ làm thế cũng không ổn nhưng không còn cách khác. Kẻ địch rình rập, Lý Dung yếu lòng, ông ta phải gánh vác thay hắn qua thời gian này.
Lý Dung ở thư phòng, ngồi cạnh cửa sổ. Trước kia, Lý Miên nghĩ đứa trẻ này thích gió mát bên ngoài, sau này mới biết vì hắn sợ người ở ngoài nghe lén.
Tại sao lại đến nông nỗi này? Rõ ràng ông ta rất yêu những đứa trẻ này, nhưng chúng lại nghi kỵ ông. Khi sự hoài nghi ngày một đâm sâu bén rễ, những đứa trẻ chết vì nghi ngờ nhiều thêm, cuối cùng chỉ còn mỗi Dung Nhi…
Ông ta không tin ma quỷ, nhưng không khỏi nhớ đến thứ ở dưới lầu Bắc phủ Thừa tướng, nhớ đến nhân quả báo ứng.
Lý Miên cười gọi hắn, Lý Dung không phản ứng lại, giả vờ không nghe thấy.
Lý Miên đến cạnh cửa sổ: Dung Nhi, thúc phụ không tiêu thổ cũng được.
Mắt Lý Dung chuyển động, nhưng không nhìn ông ta mà cụp xuống.
Lý Miên: Bảo Lý Hàn rút lui là được.
Lý Dung: Rút lui để thành và dân cho Đào thị, kết cục cũng vậy.
Lý Miên: Nhưng chiếu chỉ của con không kịp cứu ai cả, trước khi viện binh đến Trường Xà Cốc đã thất thủ rồi. Lệnh Lý Hàn rút về, tất cả vẫn còn kịp.
Lý Dung vô cảm, nói: Nếu Tần Vương không đánh lại ắt sẽ rút.
Lý Miên sửng sốt, sau đó lắc đầu: Không đâu. Nó là đệ đệ ta, ta hiểu nó.
Lý Miên: Con để nó lại đó, nó sẽ chết.
Lý Dung: Ông ta là kẻ ngốc à?
Lý Miên: Nó đúng là kẻ ngốc!
Giọng Lý Miên dịu xuống: Coi như thúc phụ xin con, để nhị thúc con có đường sống…
Lý Dung trở tay bắt lấy tay ông ta: Nhưng các ông có cho trẫm đường sống không? Có các ông, trẫm sống như người chết vậy. Nói gì làm gì, ăn gì dùng gì đều phải nhìn mặt các ông! Trẫm chịu đựng đủ rồi! Không kịp thì thôi, chết hết đi!
Lời hắn nói điên cuồng, nhưng Lý Miên chỉ im lặng lắng nghe. Chợt, có dòng nước run run trong đôi mắt như hoa lá sau mưa kia, gần như rơi xuống thành giọt.
Ông ta kéo tay Lý Dung khỏi tay mình, im lặng rời đi. Đi hai bước, lại chậm rãi quay lại, nhìn Lý Dung lần nữa.
…
Liễu Ô ngồi trên kiệu lông thú, nhìn quan ải phía xa.
Tận mắt nhìn quan ải khác hẳn với cảm giác trên tranh vẽ. Tranh vẽ nói răng trên một ngọn tháp, chỗ nào là chòi bắn, chỗ nào là chòi canh, nhưng tận mắt trông thấy Trường Xà Cốc mới biết chẳng có chỗ nào như tưởng tượng.
Lý thuyết sách vở luôn nông cạn, phải chồng xác người lên hàng trượng mới trông rõ.
Liễu Ô nghĩ, lần trước đánh Trường Xà Cốc là nhờ thiên thời, có gió Bắc nổi lên đúng lúc, gió lớn lại thêm Lý Hàn tái phát thương tật, để phó tướng chỉ huy…
Vận may nay sẽ không xuất hiện lần nữa.
Quân phòng thủ Trường Xà Cốc có năm ngàn, đều là tinh nhuệ. Nhưng những người này có một bệnh chung là chỉ biết đánh một thế phòng thủ… dù gì cũng là lính thủ ải, kẻ địch còn là dân mọi, tất nhiên là tử thủ.
Liễu Ô chuẩn bị rất nhiều, cô muốn xem Lý Hàn có thể thử được bao nhiêu kiểu… Cô đã tưởng tượng cuộc giao đấu chính thức đầu tiên này rất nhiều lần. Khi nhỏ cô ở cạnh Lý Dung, nhìn vẻ chắc nịch của hắn, như thể hắn dám chắc mình sẽ thích hắn, chỉ có thể lấy hắn vậy… Nhưng khi cô chọn Dương Kích, phản ứng của Lý Dung rất thú vị.
Cô muốn thấy nhiều, nhiều hơn nữa.
Dương Kích ở bên cạnh, chỉ nhìn cô. Liễu Ô mỉm cười phẩy cát trên tóc của hắn đi, bảo hắn yên tâm.
Liễu Ô: Chúng ta sẽ thắng, không chỉ thắng mà còn thắng đến trước mặt hắn.
Cô nhẹ nhàng cúi sát gần Dương Kích: Huynh không chỉ trở thành tân vương mới của Đào thị mà có thể trở thành Ngự hoàng. Con của chúng ta không cần cúi đầu trước kẻ nào cả.
Nhưng Dương Kích vẫn bình tĩnh, tương lai mà cô trải ra chẳng có ý nghĩa gì với hắn, duy nhất chỉ người trước mặt là có ý nghĩa.
Hắn không thể rời mắt khỏi Liễu Ô. Thật ra hắn cũng biết Liễu Ô đã dắt mình lên con đường không thể quay đầu, nhưng đã lên rồi, con đường sau lưng sụp đổ dần theo từng bước, trở thành vực sâu vạn dặm, không thể lùi bước.
Khí phách thời niên thiếu cùng tình cảm sâu đâu thôi thúc hắn đánh cược tất cả, biết Liễu Ô chặt đứt đường lui của hai người vẫn sẵn lòng bước tiếp. Hào hứng, kích động, cảm giác thỏa mãn được báo thù lúc đầu dồn dập như những cơn sóng, đẩy hắn tiếp tục thực hiện kế hoạch này…
Nhưng cái chết của Dương Quang dập tắt ngọn lửa ấy. Mọi thứ chợt nhạt nhòa đi khiến hắn bình tĩnh trở lại, bình tĩnh đến chết lặng.
Nhưng không còn đường lui nữa rồi, đường sống duy nhất của hắn là Liễu Ô.
Dương Quan dám chết. Dương Quan là người có vẻ rất nhu nhược, là huynh trưởng bị kẹt giữa người cha cứng đầu và người mẹ hay ghen tức, ngày ngày làm người đối phó với thù trong giặc ngoài…
Chẳng thấy Dương Quan quát mắng bao giờ, trông hắn cao to là vậy nhưng rất thích hạ giọng nói chuyện với mọi người. Không thân thì thấy hắn lạnh lùng, lúc nhỏ Dương Quan mới gặp cũng rất sợ hắn, nghĩ rằng con trưởng của mẹ cả sẽ chẳng thân thiện với mình.
Nhưng thân quen rồi mới phát hiện Dương Quan là người nhiệt tình, hiền hậu. Hắn không thể hiện cảm xúc ra chỉ vì đứng giữa cha mẹ quá lâu, đã mệt rồi.
Nhưng ngươi như vậy lại dám chết.
Dương Kích vẫn nhìn Liễu Ô, nhìn đường sống của mình. Cái chết của Dương Quan giúp hắn hiểu ra, hắn không dám chết.
Mà điều Liễu Ô giỏi nhất là nhận ra kẻ nào dám chết, kẻ nào không dám.
Thiên tướng xuất hiện, Đào thị tiến công. Trên kiệu cao, Liễu Ô kích động nhoài người ra trước, đôi mắt phát sáng.
Đây là cuộc tấn công Đào thị chuẩn bị trọn vẹn nhất, cũng là trận thủ thành được chuẩn bị đầy đủ nhất của Trường Xà Cốc. Cuộc giao chiến hệt như trong sách, cũng tức là lúc cô chính thức so cờ với kẻ khổng lồ dưới cái bóng của vương triều.
Lý Hàn thủ thành trên tường thành, nhưng cô không nhìn hắn ta, kẻ này chỉ là một quân cờ của người kia… Thật ra trước đó, Liễu Ô đã nghĩ Lý Miên sẽ rút quân cờ này về thủ ải núi phía sau.
Bất ngờ là Lý Miên không làm vậy, không biết là ông ta có chiêu gì lạ hay có con mèo không biết điều nào nhảy vào bảy cờ.
Nhưng không sao, không ảnh hưởng gì hết.
Tâm nguyện của cô sắp hoàn thành rồi.
…
Lý Hàn nhìn bóng tối ập đến, đã biết trước kết quả.
Không phải những kỵ binh rời rạc như trước mà chúng được huấn luyện bàn bải, có đội hình nghiêm ngặt. Có người dạy binh pháp cho chúng, dạy những kỵ binh man rợ chỉ biết ỷ vào sức mạnh này trở thành tinh nhuệ.
Vậy thì liệu người này có dạy chúng làm thủ công, dạy đám man di này đào hầm, lừa gạt đôi bên để vào thành không?
Binh lực của Trường Xà Cốc chỉ đủ đánh trực hiện, nếu có thêm đường hầm…
Lúc này, phó quan báo cáo, mặt đất góc phía Nam xốp lỏng.
Toán “móng sắt” đầu tiên đã bay lên tường thành, lối ra của đường hầm phía Nam cũng sập xuống; quân Đào thị chưa kịp bò lên đã bị dầu sôi dội xuống.
Tức khắc, đường hầm biến thành biển lửa, nhưng người phía sau vẫn ủn xác chết cháy để xông lên, chẳng mấy đã vào trong thành. Ải Trường Xà Cốc tứ bề thọ địch, nguy cơ ập đến.
Lý Hàn quan sát cuộc chiến, cục diện lúc này vẫn chưa phải tất bại. Đến khi hắn nghe thấy tiếng hét lên, nói có người nhảy xuống.
Trương Xà Cốc là khe núi hiểm với vực cao kẹp hai bên, vách núi cheo leo, khó hành quân qua lại nên chưa từng ai nghĩ đó là con đường có thể đi được. Nhưng lúc này có người của Đào thị leo lên vách núi, sau đó nhảy xuống.
Muốn chết ư? Nhảy từ trên cao tới vậy…
Sau đó, họ trông thấy con diều trên lưng những người kia… con diều khổng lồ làm từ vải và tre nhẹ, đưa những người kia vào trong thành.
Không vượt qua được thì sao? Mục tiêu của Liễu Ô chỉ là để những người kia trèo lên vách núi rồi nhảy vào trong.
Nhưng mấy chục người vào thành thì làm được gì?! Lý Hàn thấy buồn cười, hắn lệnh cung thủ hắn những người kia. Song sau khi những thi thể này rơi xuống, thuốc nổ trên người họ lập tức nổ tung.
Cô dạy cả cách chế tạo thuốc nổ cho Đào thị.
Hàng phòng thủ đường hầm trong thành thất thủ, Đào thị ập vào. Chẳng ai ngờ tình hình cuộc chiến xoay chuyển nhanh đến vậy, cũng như không ai ngờ một nữ tử khuê các có thể học hết những chiến thuộc và dạy lại cho tộc người man rợ bên ngoài.
Lý Hàn tử thủ trên thành, mình đầy thương tích. Vô số quân địch đang trèo lên tường thành, từ đường hầm, trên trời, chúng ập đến vô tận…
Tất cả đã kết thúc.
Lần này Lý Miên không thể cứu hắn nữa. Hoặc nếu muốn cứu cũng chỉ dùng cách mà hắn không thích…
Cũng tốt. Cũng tốt.
Lý Hàn đứng chống kiếm, chợt cảm thấy mơ hồ và buồn bã… Cả cuộc đời chỉ toàn vinh quang huynh trưởng ban cho, hắn cũng không biết có bao phần là của mình, bao phần là của Lý Miên.
Cảm giác đến lúc chết vẫn không biết mình có phải kẻ vô dụng hay không chẳng thích thú chút nào.
Ít ra vẫn được ra đi dứt khoát, không còn ấm ức.
Lý Hàn và thân vệ quyết chí tử thủ. Lưỡi đao tới gần, nhưng, một tiếng động kỳ lạ chợt vang lên.
Họ không thể hình dung đó là tiếng gì, vừa giống tiếng khóc vừa giống tiếng cười, hoặc là tiếng gió…
Trầm đục, trầm đục khủng khiếp. Giống như có bàn tay khổng lồ bóp vỡ đường hầm, tiếng động như những bọc thịt ép nhau nổ bục vang lên dưới đường hầm, không cả kịp kêu gào. Những tên lính diều trên trời cũng không còn nữa, một nguồn sức mạnh quét qua tường thành, nhẹ nhàng như phủi con côn trùng trên bàn đi…
Trên nóc một căn nhà trong thành có ba bóng người kỳ lạ… Sức mạnh quái gở kia là từ đây ra mà.
Xuân Y: Nhanh lên… Ta không giữ được thân thể cho nó nữa rồi!
Trương Dẫn Tố: Được rồi, huynh thả ra đi, kết thúc rồi!
Xuân Y: Nó sẽ tan xác đấy!
Hai người bảo vệ cơ thể tàn tạ này bằng sức mạnh thánh khiết. Vô vàn những chi mảnh đen sì vọt ra từ cơ thể kia, ngọ nguậy điên cuồng. Sức mạnh ô uế gần như hao hết, cơ thể của Liễu Chí chằng chịt vệt máu như vết nứt trên sứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...