Vẻ mặt đỏ lên trong nháy mắt!
Đường Dĩ Phi sững sờ ở trong ngực anh, hoàn toàn mất đi khả năng phản ứng, cho đến khi trên trán truyền đến cảm giác chà lau nhẹ nhàng, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói dễ nghe của anh, lúc này cô mới phục hồi lại tinh thần.
“Cả người chạy đầy mồ hôi như vậy coi chừng bị cảm lạnh.”
Coi chừng cảm lạnh.
Tháng đầu của mùa thu, thời tiết vừa ấm áp cũng có chút lạnh, thời tiết hơi thất thường nên có khả năng sẽ bị bệnh.
Cô không ngờ một người con trai trẻ tuổi lại có thể chu đáo tới như vậy, gò má vẫn ửng hồng giống như trước, đôi mắt trong suốt mang theo xấu hỗ cùng sợ hãi.
Lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên có người lấy tay lau mồ hôi cho cô.
Đường Dĩ Phi để cho anh tùy ý dùng khăn tay lau khô mồ hôi cho cô, gần giống như lời dụng khoảng thời gian này để tham lam ngửi mùi hương dễ chịu trên người của anh.
Mùi hương của trái chanh, thực sự rất dễ chịu!
“Được rồi, đi thôi.”
Long Thiểu Tôn bỏ khăn tay vào túi áo của đồng phục, bay tay to lớn nắm lấy tay nhỏ bé của bạn gái mới một cách tự nhiên.
Lòng bàn tay ôn nhu nắm lấy mu bàn ta của của cô, lặng lẽ hiện ra một dáng vẻ ưu buồn, ở thời khắc này mũi tên của Cupid (thần tình yêu) giống như đã bắn trúng vào Đường Dĩ Phi, khiến cho dọc đường đi cô vẫn luôn đỏ mắt mà không dám nói một câu nào.
Tất cả chuyện này giống như mộng cảnh( cảnh ở trong mơ), điều chân thật duy nhất là nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay truyền tới.
Hiệu Thảo, khó có thể với tới nhân vật truyền kỳ, nhưng bây giờ lại có thể hạ thân phận cao quý của mình xuống, nói yêu đương với loại tôm tép không đáng một đồng như cô?
“Em muốn ăn gì?”
Giọng nói của Long Thiểu Tôn rất giống như dáng người của hắn, một người hoàn mỹ như vậy khiến cho Đường Dĩ Phi luôn nghĩ đến một câu nói.
Mạch thượng nhân như ngọc, cộng tử thế vô song.
Hắn giống như là vương tử quý tộc của Châu Á, mà cô thì giống như cô bé lọ lem mang đôi giày thủy tinh rực rỡ, trước khi tiếng chuông giữa mười hai đêm giờ vang lên, sẽ được tận hưởng tình yêu trong chốc lát.
Đường Dĩ Phi không thể không thừa nhận, dường như bản thân có chút rung động với người học trưởng này.
“Chúng ta đến chợ đềm đi, em chưa bao giờ tới chợ đêm Khứ Ngọc đấy!”
Tới nơi này gần nửa tháng rồi, Đường Dĩ Phi lúc nào cũng làm bạn với phòng ngủ, cho nên chưa từng đi xem chợ đêm Khứ Ngọc.
Tuy là Mạc Duẫn Sậm thường xuyên mặt dày mày dạn tới mời cô, chỉ là luôn bị cô viện cớ lấy lý do này nọ để cho qua.
“Được, làm theo ý em vậy.”
Long Thiểu Tôn mỉn cười, chân mày không tự chủ đucợ nhăn lại.
Chợ đêm có nhiều người như vậy, tiểu nha đầu này không sợ trở thành kẻ thù chung của toàn trường sao?
Có lẽ là, cô ấy căn bản chính là muốn lọi dụng anh để gây sự chú ý với người khác?
Sâu thẳm trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, Long Thiểu Tôn nắm tay cô, dẫn cô đi về phía chợ đêm.
Vì là đầu thu, nên trời tối đến rất sớm, lúc này đèn nê ông của chợ đêm đã sáng lên, một con phố nhỏ bị các quầy hàng cùng đoàn người chen lấn đến nổi con kiến cũng không chui qua được.
Đường Dĩ Phi đứng trước lối vào, nhìn chợ đêm mênh mông bát ngát, đáy mắt không thể che dấu được sự hưng phấn.
“Thơm quá!”
Giống như là phát hiện được châu lục mới, Đường Dĩ Phi đi tới chỗ quầy hàng bán Chương Ngư Tiểu Hoàn Tử( Tiếng Nhật là Tokoyaki: một loại bánh nướng ăn nhẹ làm từ bột mì và bạch tuộc, ai thắc mắc thì có thể lên gg để tìm hiểu kỹ hơn ^^), muốn ăn đến nổi hận không thể chảy nước miếng.
“Ông chủ, cái này bán thế nào?”
“Một phần nhỏ là ba đồng, một phần lớn là năm đồng.”
“Học trưởng, anh ăn không?” Vẻ mặt kích động của Đường Dĩ Phi chuyển sang nhìn Long Thiểu Tôn, người ở phía sau lắc đầu: “Tôi không thích ăn Cá Mực.”
“À?” Khuôn mặt nhỏ nhắc suy sụp giống như đang ảo thuật : “Mua phần nhỏ thì không có lời, mua phần lớn thì ăn không hết, phải làm sao đây?”
“….”
Lòng yêu mến chính là coi anh như rác rưởi đứng chờ ở trạm thu hồi sao?
Long Thiểu Tôn dở khóc dở cười, lấy bóp đưa cho ông chủ năm đồng: “ Lấy tôi một phần lớn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...