UAAG - Đội Điều Tra Tai Nạn Hàng Không

Bài phân tích của một độc giả Tấn Giang về 79 chương UAAG.

A. VỀ LÍ DO TẠI SAO PHỤC THÀNH THÍCH TRÁC HOÀN.

Trác Hoàn vốn là người Phục Thành sùng bái và bảo vệ.

Chương đầu tiên có nhắc tới "bao nỗi si dại và khát vọng từng sở hữu" của Phục Thành dành cho Trác Hoàn, sau này còn khen "trong đôi mắt hắn chứa muôn vàn vì tinh tú", và từ đầu đến cuối toàn nói đỡ thay Trác Hoàn trước người ngoài.

Ban đầu khi vẫn chưa yêu nhau, thậm chí cả khi Trác Hoàn còn nghĩ anh ghét hắn, mỗi lần người khác bàn tán về Trác Hoàn sau lưng, nghi ngờ Trác Hoàn không làm được, Phục Thành sẽ nói "Anh ấy là Trác Hoàn".

Trác Hoàn là thiên tài trong mắt anh, cũng là người "không gì không làm được" trong mắt anh.

Ngay cả lúc phản kích bằng ngôn từ cũng sẽ khóa miệng vì không đành lòng, yêu quá đậm sâu và quá sâu kín.

Dĩ nhiên, ý tôi không phải là anh đã thích thầy từ cái hồi còn sùng bái nhé.

Trác Hoàn chỉ trích Lina võ đoán lung tung (Chương 18 – Đó cũng là lí do tôi lọt hố).

Chương cập nhật hôm nay nhắc tới chuyện Phục Thành từng hoài nghi chính thầy mình. Trước đó tôi cứ tưởng anh có niềm tin vững vàng đối với chuyện cơ trưởng không tự sát, giờ mới vỡ lẽ hóa ra anh đã xoắn xuýt và đau khổ vì chuyện đó đến mức này.

So sánh ra thì lúc đó, ngay cả Lina cũng buột miệng thốt lên lời nghi ngờ cơ trưởng, nhưng Trác Hoàn đã cắt ngang lời cô ngay lập tức. Sự nghiêm túc và đanh thép của hắn có lẽ đã tác động rất sâu đến Phục Thành khi ấy. Tác giả đã miêu tả Phục Thành thời khắc đó là "tiếng tim đập nồng nhiệt từ trái tim trong ngực mình", trong khi ở chương 1, tác giả lại viết bao nỗi si dại và khát vọng của anh đã hóa thành băng, vậy có lẽ lúc này là lúc bắt đầu triệt để phá vỡ tảng băng (Và tôi đoán đó cũng là khởi nguồn của bao rung động mà anh chẳng hay biết).


Ý nghĩa sự tồn tại của Trác Hoàn.

Cái này thì chẳng cần nhiều lời làm chi. Tuy tính Trác Hoàn hay khó ở và cục súc, nhưng vẫn rất có trách nhiệm với việc điều tra tai nạn hàng không, rất nhiều chi tiết thể hiện điểm này.

Sau khi kết thúc điều tra, Phục Thành từng thốt một câu như đang tự hỏi "Đây là ý nghĩa cho sự tồn tại của anh ư?" (Chương 15).

Lúc đó tôi tưởng anh cảm thấy công việc của Trác Hoàn rất ý nghĩa, và anh cảm nhận được điều gì đó. Hiện giờ ngẫm lại, anh vẫn luôn ôm lòng mong đợi với Trác Hoàn, hi vọng "ý nghĩa" của hắn có thể đủ để bộc lộ ở vụ tai nạn mà lòng anh canh cánh.

Khi một niềm hi vọng đặt ngay trước mắt bạn, chưa kể bạn lại vô cùng vô cùng khát khao bắt lấy nó, vậy thì việc Phục Thành "đổ" chủ nhân của hi vọng được trao ấy thực sự chẳng bất ngờ tẹo nào.

Biết Trác Hoàn vẫn luôn tự chi trả để trục vớt máy bay + áp chế bản báo cáo điều tra (Hai điều này làm tôi không thoát khỏi hố được nữa).

Thật ra sự thay đổi ở thời điểm này là rất rõ ràng, bởi vì khởi nguồn cho nỗi đau khổ của Phục Thành là ở việc vẫn chưa tìm thấy máy bay, trong khi Trác Hoàn lại bán hết bao của cải sang tiền mặt để lùng tìm.

Tương tự như điều thứ 2, nếu bản báo cáo này được công bố, đại chúng sẽ nghĩ thế nào, sẽ đổ oan cho cơ trưởng ra sao, thì có thể nghĩ được.

Bởi thế, sự kiên trì của Trác Hoàn trông cực kì cuốn hút trong mắt tôi, lại càng đừng nói đến Phục Thành.

Về sự kiên trì của Trác Hoàn.


Hai lần vuột mất cơ hội, đến lần thứ ba, Phục Thành cũng tham dự, thức bao đêm trắng với Trác Hoàn, tận mắt chứng kiến bao mồ hôi, công sức của Trác Hoàn. Thiết nghĩ sự rung động này chỉ có ai thực sự trải nghiệm mới có thể cảm nhận được, chí ít thì tôi, thông qua những con chữ, có thể cảm nhận được cái tài ba của Trác Hoàn.

Thật ra, tổng kết cả 2, 3, 4, 5 sẽ thành một câu: Trác Hoàn có điểm tỏa sáng ngời ngời thế, tại sao Phục Thành không thể "đổ" hắn chứ.

B. VỀ "KHÔNG THÍCH", "KHÔNG CÓ GÌ ĐẶC BIỆT" MÀ TRÁC HOÀN DÀNH CHO PHỤC THÀNH.

Tôi (chủ bài phân tích) nghĩ là không đúng.

Trác Hoàn tán thưởng Phục Thành.

Trác Hoàn đã từng hỏi anh, thiên tài đều là những kẻ cô độc, cậu không thấy cô đơn sao.

Suy ra, ở trong mắt hắn, Phục Thành = thiên tài.

Có việc gì hắn cũng giao cho Phục Thành làm, không phải đày đọa anh, mà là tin anh có thể hoàn thành nhiệm vụ hắn giao cho.

Thật ra họ có lòng tin tuyệt đối với nhau trên lĩnh vực của riêng mỗi người, cho nên điều mà Phục Thành tự tin ấy là, hắn không đánh lại anh, và hắn cũng chẳng biết lái máy bay tiêm kích.

Trác Hoàn thực sự đã từng nói lời thích.


Hắn đã nói rồi, nói rồi, nói rồi! Tôi nhũn hết cả người luôn á (Chương 58).

Thực chất tình cảm của Trác Hoàn dành cho Phục Thành vẫn luôn có bước tiến, không phải đến chương này mới đột ngột nói lời yêu với anh ấy.

Ví dụ như cái lần Lina phân tích ý của câu "Anh không còn cơ hội nào nữa" tức là trước khi thốt ra câu này, "Anh có cơ hội".

Tuy ban đầu Trác Hoàn atsm cho là Phục Thành crush mình, nhưng nếu một người hắn không có thiện cảm crush hắn thì Trác Hoàn sẽ chẳng phản ứng kiểu đó đâu. Đương nhiên, nếu bạn nghĩ rằng ý hắn là muốn tìm một người bạn giường thì tôi cũng hết biết nói gì hơn, chỉ muốn nói cho rõ là ở giai đoạn này, mặc dù hắn ham muốn thể xác là phần đa, nhưng không chỉ ham muốn dạng đó thôi đâu. Nhấn mạnh nhiều mệt lắm.

Lượt bớt mấy cái chemistry giữa cả hai thì gần đây có hai đoạn tương tác rõ rệt nhất.

Ở chương 69, cái đoạn Trác Hoàn hôn Phục Thành, cảm giác vô danh trong lòng hắn đã biến mất sau lời nói lạnh nhạt của Phục Thành.

Đã rõ quá rồi.

Ở chương 70, Trác Hoàn nhìn Phục Thành, tưởng như có thể nhìn rất lâu, nhìn một ngày, nhìn một tháng, nhìn một năm.

Hắn bắt đầu nghĩ đến cái thích tử tế về lâu về dài.

Vì lẽ đó mà tôi thấy có nhiều bước tiến tình cảm lắm.

Hơn nữa, chương này chỉ đề cập rằng hắn không hiểu chuyện tình cảm cho lắm, song không có nghĩa là hắn không yêu mà vẫn nói là yêu. Đây là sự khác nhau về bản chất.

C. VỀ THÁI ĐỘ CỦA PHỤC THÀNH ĐỐI VỚI TRÁC HOÀN.


Không-phải-tiện-thụ, xincamon!

Ngay từ đầu, Phục Thành đã cảm thấy Trác Hoàn không phải nghiêm túc, song anh vẫn cầm lòng không đậu mà tiến lại gần Trác Hoàn hơn, có thể nói là cái kiểu không cần sự đáp lại.

Hơn nữa, mỗi lần đọc lại, tôi lại phát hiện ra Phục Thành cực kì chiều chuộng Trác Hoàn, cực kì phối hợp với Trác Hoàn, nhưng đồng thời cũng xem như bản thân anh là người chẳng mấy quan trọng. Có một chương Trác Hoàn hôn anh, phản ứng đầu tiên của anh lại là bao cao su không ở đây, chứ không hề nghĩ đến hướng người ta có thích mình hay không (Chương 69).

Thích một người, đinh ninh rằng người đó chỉ xem mình là bạn giường, và vẫn luôn tự nghi ngờ bản thân, tự ghê tởm bản thân, vậy thì khi người mình thích đối xử dịu dàng hơn, anh sẽ không chịu nổi, không thể như bình thường được nữa.

Bổ sung riêng của người chuyển ngữ.

Tôi chỉ bổ sung đúng một chi tiết mà tôi nghĩ là thầy Trác không phải tra công chơi đùa tình cảm của anh Thành như một số ít các chị em bạn dì trách móc.

Xin được trích cảnh hôn đầu tiên ở chương 46.

"Phục Thành ngước đầu nhìn vào đôi mắt Trác Hoàn. Tầm mắt hắn đã từ từ rơi xuống phía dưới, đóng đinh trên đôi môi hơi hé của chàng trai nọ. Chốc sau, hắn hơi cúi đầu kề sát vào. Chỉ vỏn vẹn khoảng cách mỏng manh đó thôi là Phục Thành đã hiểu ý hắn rồi.

Em nên tránh ra, em nên mở cánh cửa đằng sau và đi tìm Lina.

Song, chẳng hiểu sao mà anh không làm vậy, anh cũng hơi đổ người về phía trước, rút ngắn khoảng cách ngắn chẳng tày gang kia.

Ngay sau đó, đôi môi khẽ chạm lên nhau. Trác Hoàn nhắm mắt lại, một tay ấn lên ván cửa để nụ hôn bí mật và lặng thinh thành thêm sâu."

Tôi nghĩ, kể cả lúc đó thầy có thực sự chỉ muốn tạo dựng mối quan hệ thể xác với anh Thành thôi, thì thầy cũng đã quân tử đến nỗi chừa cho anh Thành một đường lui trước khi hôn rồi. Rõ ràng nụ hôn này là sự tự nguyện đến từ cả hai, thầy không ép anh, nói cho đúng ra là đang thăm dò phản ứng cũng như câu trả lời của anh trước khi bắt đầu mối quan hệ này. Và theo quan điểm của tôi, như thế chẳng đủ để chửi thầy cặn bã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui