UAAG - Đội Điều Tra Tai Nạn Hàng Không
8.8/10
43.790

Tác giả:

Thể loại: Trinh Thám, Đô Thị, Đam Mỹ

Nguồn: Internet

Trạng thái: Đang ra

Số chương: 99

Tần suất cập nhật: 1 ngày/chương

Ngày đăng: 4 năm trước

Cập nhật: 4 năm trước

-- Mở đầu:
-- Làn sóng nhiệt quay cuồng, không khí đặc quánh và sền sệt, tiếng gầm rú inh tai của động cơ như tiếng thú gầm gừ xé tan màn trời xanh thẳm phẳng lặng và đầy ánh sáng. Một chiếc máy bay hòa quyện giữa màu xanh da trời màu trắng đáp xuống từ bầu trời, trượt hai nghìn mét về phía trước rồi mới dần dần ổn định. Nhân viên khai thác mặt đất của sân bay* lái từng hàng xe một, ai nấy đều mướt rượt mồ hôi dẫn chiếc máy bay vừa hạ cánh này về ga sân bay.

(*Nhân viên khai thác mặt đất phục vụ chuyến bay thực hiện nhiệm vụ giám sát dịch vụ chuyến bay; kiểm tra và làm thủ tục vận chuyển hành khách, hành lý, hàng hóa tại cảng hàng không, sân bay; cân bằng trọng tải tàu bay; kiểm tra hàng nguy hiểm trước khi đưa lên tàu bay; vệ sinh tàu bay; hướng dẫn chất xếp; xếp, dỡ hành lý, hàng hóa lên, xuống tàu bay và các nhiệm vụ khác theo quy định tại các văn bản quy phạm pháp luật chuyên ngành liên quan.)

Trong nhà ga cách một cây số so với đường băng, có mười mấy đứa trẻ nằm bò bên khung cửa sổ sát đất trong suốt và đồ sộ. Nơi đôi mắt đen láy và lóng lánh của chúng toát lên thứ ánh sáng nồng cháy, đường nhìn đầy sốt sắng dừng trên chiếc máy bay gần ga sân bay nhất, miệng líu ra líu ríu không ngừng.

"Lúc tớ đến là ngồi trên cái máy bay đó đó..."

"To quá đi mất!"

"Mẹ ơi, chúng mình sẽ lên chiếc máy bay to ơi là to kia hả mẹ!"

Phục Thành kéo vali đi xuyên qua tiếng hò reo hưng phấn của bọn trẻ.

Hôm nay là ngày Độc lập, nơi đâu cũng là khách du lịch đến New York chơi nên hiển nhiên số người trong sân bay đông hơn ngày thường nhiều.

Gần đến thời gian lên máy bay, anh vội rảo bước, đi đến cổng ra số 67.

"Evan!"

Tiếng gọi tức thì chìm nghỉm trong tiếng người ồn ã trong sân bay.

"Evan Fu!"

Giày da giẫm lên đá cẩm thạch tạo ra tiếng ma sát gần như chẳng thể nghe thấy. Phục Thành ngoái đầu lại bèn bắt gặp một người đàn ông tóc vàng đang đi về phía mình.

Mái tóc vàng dài vừa phải vuốt keo xịt tóc dày cộm vén về phía sau sát rạt với da đầu làm lộ đường mép tóc không hoàn hảo cho lắm. Gã bước đến trước mặt Phục Thành, đang định giới thiệu bản thân thì thấy người thanh niên trẻ tuổi trước mặt nhếch môi, một làn gió xuân thổi vào mặt, đoạn vươn tay ra với gã.

"Richard, chúng ta đã từng gặp nhau ở Neward rồi."

"Hóa ra cậu còn nhớ ra tôi." Richard cười để lộ hàm răng trắng bóc, gã vươn tay bắt tay Phục Thành. "Đã mấy tháng không gặp, sao cậu lại ở đây? LaGuardia có rất ít chuyến bay quốc tế, cậu muốn đi thành phố nào à?"

Đa số nước da của người Trung Quốc không trắng bằng người phương Tây, nhưng trên khuôn mặt được ánh sáng hắt vào lại trắng như đồ sứ, chúng khắc họa đường viền hàm sắc nét và suôn gọn khiến Richard phải trầm trồ trong lòng.

sstruyen mời các bạn xem tiếp..

8.8/10
43.790
UAAG - Đội Điều Tra Tai Nạn Hàng Không

Tác giả :

Thể loại: Trinh Thám, Đô Thị, Đam Mỹ

Nguồn: Internet

Trạng thái: Đang ra

Số chương: 99

Tần suất cập nhật: 1 ngày/chương

Ngày đăng: 4 năm trước

Cập nhật: 4 năm trước

-- Mở đầu:
-- Làn sóng nhiệt quay cuồng, không khí đặc quánh và sền sệt, tiếng gầm rú inh tai của động cơ như tiếng thú gầm gừ xé tan màn trời xanh thẳm phẳng lặng và đầy ánh sáng. Một chiếc máy bay hòa quyện giữa màu xanh da trời... và màu trắng đáp xuống từ bầu trời, trượt hai nghìn mét về phía trước rồi mới dần dần ổn định. Nhân viên khai thác mặt đất của sân bay* lái từng hàng xe một, ai nấy đều mướt rượt mồ hôi dẫn chiếc máy bay vừa hạ cánh này về ga sân bay.

(*Nhân viên khai thác mặt đất phục vụ chuyến bay thực hiện nhiệm vụ giám sát dịch vụ chuyến bay; kiểm tra và làm thủ tục vận chuyển hành khách, hành lý, hàng hóa tại cảng hàng không, sân bay; cân bằng trọng tải tàu bay; kiểm tra hàng nguy hiểm trước khi đưa lên tàu bay; vệ sinh tàu bay; hướng dẫn chất xếp; xếp, dỡ hành lý, hàng hóa lên, xuống tàu bay và các nhiệm vụ khác theo quy định tại các văn bản quy phạm pháp luật chuyên ngành liên quan.)

Trong nhà ga cách một cây số so với đường băng, có mười mấy đứa trẻ nằm bò bên khung cửa sổ sát đất trong suốt và đồ sộ. Nơi đôi mắt đen láy và lóng lánh của chúng toát lên thứ ánh sáng nồng cháy, đường nhìn đầy sốt sắng dừng trên chiếc máy bay gần ga sân bay nhất, miệng líu ra líu ríu không ngừng.

"Lúc tớ đến là ngồi trên cái máy bay đó đó..."

"To quá đi mất!"

"Mẹ ơi, chúng mình sẽ lên chiếc máy bay to ơi là to kia hả mẹ!"

Phục Thành kéo vali đi xuyên qua tiếng hò reo hưng phấn của bọn trẻ.

Hôm nay là ngày Độc lập, nơi đâu cũng là khách du lịch đến New York chơi nên hiển nhiên số người trong sân bay đông hơn ngày thường nhiều.

Gần đến thời gian lên máy bay, anh vội rảo bước, đi đến cổng ra số 67.

"Evan!"

Tiếng gọi tức thì chìm nghỉm trong tiếng người ồn ã trong sân bay.

"Evan Fu!"

Giày da giẫm lên đá cẩm thạch tạo ra tiếng ma sát gần như chẳng thể nghe thấy. Phục Thành ngoái đầu lại bèn bắt gặp một người đàn ông tóc vàng đang đi về phía mình.

Mái tóc vàng dài vừa phải vuốt keo xịt tóc dày cộm vén về phía sau sát rạt với da đầu làm lộ đường mép tóc không hoàn hảo cho lắm. Gã bước đến trước mặt Phục Thành, đang định giới thiệu bản thân thì thấy người thanh niên trẻ tuổi trước mặt nhếch môi, một làn gió xuân thổi vào mặt, đoạn vươn tay ra với gã.

"Richard, chúng ta đã từng gặp nhau ở Neward rồi."

"Hóa ra cậu còn nhớ ra tôi." Richard cười để lộ hàm răng trắng bóc, gã vươn tay bắt tay Phục Thành. "Đã mấy tháng không gặp, sao cậu lại ở đây? LaGuardia có rất ít chuyến bay quốc tế, cậu muốn đi thành phố nào à?"

Đa số nước da của người Trung Quốc không trắng bằng người phương Tây, nhưng trên khuôn mặt được ánh sáng hắt vào lại trắng như đồ sứ, chúng khắc họa đường viền hàm sắc nét và suôn gọn khiến Richard phải trầm trồ trong lòng.

sstruyen mời các bạn xem tiếp..

Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Mở Bình luận truyện