Dịch: Y Na
Hành động quen thuộc này bất giác khiến hai mắt Nam Trạch đỏ hoe, mặc dù tỷ tỷ bị bệnh quên mất mình, nhưng nàng vẫn là tỷ tỷ, chỉ có tỷ ấy mới vỗ thêm hai cái khi xoa đầu hắn.
Chút cảm giác xa lạ trong lòng hắn lập tức biến mất, Nam Trạch hít mũi kể lại tất cả chuyện trong nhà cho nàng.
Như là đất đai trong nhà, tiền bạc, lương thực, vân vân…
Nam Khê vừa nghe đệ đệ nói vừa xuống giường tìm ra mọi thứ trong nhà.
Hai tờ khế đất một lớn một nhỏ, ngoài ra còn một túi có một trăm lượng bạc, đây là tất cả tài sản của hai tỷ đệ.
Đáng giá nhất là hai tờ khế đất kia, Nam Khê từ nhỏ đã theo mỗ mỗ cha mẹ học chữ, viết chữ trên cát học rất nhanh mà còn có thể xóa đi viết lại, cho nên nàng là người biết chữ.
Cũng may văn tự của triều đại vô danh này không khác những gì nàng học là bao.
“Đảo Quỳnh Hoa…”
Tay Nam Khê run lên, nhìn kỹ lại thực sự là ba chữ Đảo Quỳnh Hoa!
“Tiểu Trạch, chỗ chúng ta là đảo Quỳnh Hoa?!”
Nam Trạch gật gật đầu.
“Nhà chúng ta ở thôn Đông Hưng, huyện Sơn Bình, đảo Quỳnh Hoa, a tỷ, tỷ cũng không nhận ra chữ sao?”
“Không có, vẫn nhận ra.”
Chỉ là quá kinh ngạc.
Địa danh này nàng sớm đã nghe mỗ mỗ nói qua, mặc dù chưa đi nhưng mỗ mỗ vẫn luôn muốn tới.
Bà ấy nói quỳnh Hoa Đảo là nơi bốn mùa đều như mùa xuân, không hề có tuyết, cũng không có mùa đông, còn có vô số trái cây và hải sản để ăn.
Điều khiến người ta cực kỳ ngưỡng mộ chính là đảo Quỳnh Hoa có bờ biển mênh mông vô tận, nước sạch đếm không hết.
Tim Nam Khê đập thình thịch, đặt đồ trên tay xuống lao ra cạnh cửa.
“Tiểu Trạch ta ra ngoài xem một chút!”
Nàng quá kích động, lúc qua cửa suýt nữa bị trượt chân.
“A tỷ, tỷ cẩn thận một chút!”
“Không sao, không sao!”
Nam Khê vịn cửa, trong lòng hết sức hưng phấn.
Nàng nhìn sơ qua cái sân, rồi mau chóng đi tới phía bếp lò.
Đây là nơi nấu cơm, vậy nhất định có nước!
Trong nồi không có, trong chậu cũng không có, ừm… cái vại nhỏ bên cạnh cũng không có luôn…
Không có nước.
.
.
Cảm giác mất mát xông lên đầu, Nam Khê hậm hực ra khỏi bếp.
Chẳng lẽ đảo Quỳnh Hoa này không phải đảo Quỳnh Hoa mỗ mỗ nhắc tới?
“Tiểu trạch, không phải đệ nói nhà ta có nước sao, sao ta không thấy?”
“Có mà…”
Nam Trạch vừa định mở miệng nói thì sực nhớ ra dạo này vại nước trong nhà bị rỉ.
Hai ngày nay tỷ tỷ bị bệnh không nấu cơm, chắc cái vại đã khô cạn rồi.
“A tỷ, vạc nước trong bếp bị rỉ rồi.
Tỷ muốn uống nước thì phải tự múc ở cái giếng trong sân.”
Giếng!!
Đây lại là một từ khiến tâm trí Nam Khê rung động.
Trong sa mạc cũng có giếng, nhưng chỉ những nhà cực kỳ có quyền thế mới có.
Nam Khê chưa từng thấy, chỉ nghe mỗ mỗ nói qua.
Nàng vội vàng quay đầu tìm trong sân, rất nhanh đã thấy cái giếng mà đệ đệ nhắc tới trong góc tường.
Một cái giếng nhỏ, bên cạnh đặt một cái thùng buộc dây thừng.
Nam Khê thò đầu vào nhìn trong giếng, đen sì chẳng thấy cái gì, thế là nàng trực tiếp thả thùng nước xuống thăm dò.
Lạch cạch một tiếng, là tiếng thùng va vào mặt nước.
Hai mắt Nam Khê loé sáng kinh người, nàng thử giật dây thừng kiểm tra sâu bên dưới, phát hiện có rất nhiều nước!
Tim kích động, tay run rẩy.
Mấy giây sau nàng liền kéo thùng nước lên.
Nhưng lần đầu kéo nước không có kinh nghiệm, nước bị va vào thành giếng rơi ra không ít, khiến nàng tiếc muốn chết.
Nước giếng trong vắt nhẹ nhàng lắc lư trong thùng, phản chiếu trời xanh mây trắng cùng khuôn mặt đầy phấn khích của Nam Khê.
Mới đầu nàng chỉ kích động vì biết nơi này có rất nhiều nước, nhưng khi mặt nước lặng đi, thấy rõ dáng vẻ bây giờ của mình nàng càng thêm kích động.
Thân thể này giống thân thể nàng trước đây như đúc! Nhất là vết bớt nhỏ ở mí mắt phải, bất kể là hình dạng hay kích thước đều không sai chút nào.
Quá thần kỳ, nguyên thân có cả ngoại hình lẫn tên đều giống mình.
Đây có phải luân hồi mà mỗ mỗ nói không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...