U Minh Trinh Thám

- Đừng tới đây!Thanh âm Anh Đào có chút chua xót.- Không ngờ rơi xuống cũng không thể chết...- Anh Đào, em...Thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Trần Hạo lập tức hiểu được ý tứ của Anh Đào, nàng muốn từ nơi này nhảy xuống dưới. Trần Hạo vội vàng tiến lên hai bước, không chút do dự dùng sức nắm chặt tay Anh Đào.- Đừng làm chuyện điên rồ, nhất định có biện pháp giải quyết...- Bộ dạng hiện tại của em, có phải rất xấu xí hay không?Anh Đào chậm rãi xoay đầu lại, khóe môi hơi nhếch lên, như đang mỉm cười. Nhưng do gương mặt nổi đầy mạch máu đỏ sậm, bộ dạng khi cười nhìn qua chẳng khác gì nụ cười của ác ma. Nhìn thấy hình dáng này của nàng, Trần Hạo nhịn không được chợt rùng mình, cánh tay khẽ run rẩy.- Quả nhiên đã hù đến anh...Cô gái cảm nhận được Trần Hạo run rẩy, nhẹ thở dài một hơi. Nàng lui ra sau hai bước, rút tay của mình ra khỏi tay Trần Hạo, quay đầu lại.- Nếu nhảy xuống dưới mà có thể ngã chết thì tốt rồi!- Em đang nói cái gì?Trần Hạo vội vàng nói:- Nhất định còn có biện pháp khác có thể cứu được em!- Biện pháp khác? Biện pháp gì?Anh Đào nhìn lên không trung, sâu kín nói:- Đây không phải trò chơi, không phải chỉ đơn giản như anh chích một chai thuốc giải độc là không còn chuyện gì. Chính em tự hiểu rất rõ ràng, trong thân thể em có một con quái vật, nó đang chậm rãi từ bên trong giãy dụa muốn thoát đi ra!- Không, em hãy nghe anh nói, mặc kệ như thế nào...- Anh hãy nghe em nói!Anh Đào cắt đứt lời nói của Trần Hạo, xoay đầu lại nhìn Trần Hạo nói:- Nhìn bộ dáng của em, anh thấy rõ ràng chưa? Hiện tại em đã bị lây nhiễm, đã không còn là nhân loại, trong lòng của em tự hiểu rất rõ ràng. Vừa rồi khi vừa tỉnh lại, khí lực của em thật lớn, hình dáng biến dạng, hơn nữa ở trong này, ngay tại địa phương này.Anh Đào chỉ vào ngực mình nói với Trần Hạo:- Nơi này có một thanh âm, nó đang không ngừng nói đem nhân loại trước mắt biến thành đồng bọn của ngươi, hoặc là...ăn hắn!Trần Hạo đứng nguyên tại chỗ, tựa hồ bị lời nói của Anh Đào làm hoảng sợ ngây người.- Em sắp không nhịn được nữa, không nhịn được loại cảm giác này anh có biết không? Nó làm cho em không thể chịu đựng được.Trong mắt Anh Đào tràn đầy bi ai:- Em rất sợ, em sợ nếu còn kéo dài thêm nữa, em sẽ thật sự không nhịn được cỗ dục vọng trong đáy lòng mình, làm ra chuyện mà bản thân em hoàn toàn không muốn làm!Nàng đi tới cạnh cửa sắt bị đóng chặt trên sân thượng, không tốn chút sức rút ra cây gậy bóng chày bằng kim loại, dùng bàn tay phủ kín mạch máu đưa qua cho Trần Hạo:- Cho nên thừa dịp hiện tại em còn tỉnh táo, hãy để cho em chết đi!Trần Hạo không nói gì, hiện tại rốt cục hắn cũng không biết mình nên nói gì mới tốt. Hắn chỉ đờ đẫn tiếp nhận cây gậy trong tay Anh Đào, nhìn vào cây gậy dính đầy máu sững sờ.- Không có gì đáng do dự, ở trong trò chơi không phải anh làm chuyện này rất thành thục sao?Anh Đào nở nụ cười:- Giết chết đồng bạn bị lây nhiễm, tăng lớn xác suất chính mình được sinh tồn, đây là lựa chọn chính xác nhất phải không?- Nhưng đó chỉ là trò chơi...Thanh âm của Trần Hạo nhỏ tới mức chính bản thân cơ hồ cũng nghe không được.- Nhưng đây là sự thật, anh làm sao có thể làm như vậy với em...- Như vậy anh đành nhẫn tâm nhìn em biến thành quái vật sao?Anh Đào lui ra phía sau, ngẩng cao đầu lên:- Ít nhất cho em được chết khi đầu óc mình vẫn còn là một nhân loại...Tay Trần Hạo run rẩy. Hắn nhìn vào ánh mắt của Anh Đào, ánh mắt kia tràn ngập vẻ lưu luyến đối với sự sống, mà càng nhiều chính là tình yêu đối với hắn, trong lòng Trần Hạo đau xót, hạ quyết tâm.- Chuẩn bị xong chưa?Trần Hạo hít sâu một hơi, như đang muốn hỏi Anh Đào, hoặc như là hỏi mình.- Có thể sẽ đau một chút...- Không sao cả, nhớ rõ dùng sức một chút, trực tiếp đánh nát đầu của em!Anh Đào cười nói:- Nếu như có thể lựa chọn, em thật sự không muốn làm cho anh nhớ hình dạng hiện tại của em chút nào...- Kỳ thật hình dạng em hiện tại cũng rất tốt.Trần Hạo cũng nở nụ cười:- Bộ dáng trước kia của em anh nhìn thấy suốt mười mấy năm, đổi lại hình dáng khác mới có cảm giác mới mẻ...- Đừng tiếp tục do dự nữa, em sắp không nhẫn nhịn được!Anh Đào run rẩy lên, lộ ra vẻ vô cùng thống khổ. Nàng đang liều mạng đè nén khát vọng bản năng đang dâng lên tận đáy lòng.- Nhắm mắt lại đi!Trần Hạo cầm cây gậy trong tay:- Em nhìn anh anh không hạ thủ được!Anh Đào nhìn Trần Hạo không chớp mắt, tựa hồ muốn đem hình dáng của Trần Hạo ghi khắc thật sâu trong lòng mình. Nàng nhìn hắn mỉm cười, chậm rãi nhắm hai mắt lại.- Em chuẩn bị xong chưa, anh cũng đã chuẩn bị xong!Trần Hạo đi về phía trước hai bước:- Như vậy...bắt đầu đi!Anh Đào nhắm mắt lại. Nàng đang đợi, chờ đợi một kích có thể giải quyết tính mạng của chính mình. Còn hơn nỗi sợ hãi với cái chết, cỗ xúc động dâng lên trong đáy lòng làm nàng càng thêm sợ hãi. Nàng tình nguyện khi bản thân mình còn duy trì được ý nghĩ thanh tỉnh của nhân loại mà chết đi, cũng không nguyện sau khi mình biến thành quái vật lại đem Trần Hạo biến thành đồng loại của mình, hoặc ăn thịt thi thể của Trần Hạo để bản thân tiếp tục làm một con quái vật mà sống sót.Nhưng nàng lại không nghe được tiếng gió rít khi cây gậy đánh tới, cũng không có cảm giác đau đớn khi bị đánh vào đầu, nàng chỉ cảm giác cánh tay mình chợt lạnh lẽo, hơi có chút ngứa ngáy. Sau đó nàng cảm giác như có thứ gì đó đang cắn vào cánh tay mình. Nàng kinh hoàng mở to mắt, lại phát hiện không biết từ khi nào Trần Hạo đã nhặt lên con dao trái cây sắc bén rơi trên mặt đất, cắt vỡ cổ tay của nàng, mà Trần Hạo đang ngậm vào vết thương trên tay nàng uống lấy máu tươi từ tay nàng chảy xuống.- Anh đang làm gì vậy?Anh Đào dùng sức đẩy mạnh Trần Hạo tách ra:- Chẳng lẽ anh không biết làm như vậy sẽ...- Anh biết!Trần Hạo ngồi dậy, cười cười dùng tay lau máu dính trên môi:- Như vậy anh sẽ giống như em!- Anh là kẻ ngu ngốc sao?Anh Đào quỳ trên mặt đất, dùng tay bưng kín mặt mình, nước mắt tràn xuống bàn tay:- Như vậy anh cũng sẽ biến thành quái vật, hoặc bị thức tỉnh thất bại sẽ bị quái vật khác ăn thịt!- Như vậy không tốt hơn sao?Trần Hạo đi qua, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Anh Đào, hắn vẫn là lần đầu tiên cảm giác được nguyên lai mái tóc của Anh Đào lại mềm mại đến như thế, chạm vào thật sự thoải mái.- Dù sao nếu như anh trở về nhà nói với mẹ anh rằng anh đem con dâu của bà đánh vỡ đầu, bà cũng sẽ trực tiếp đem đầu của anh đánh vỡ. Dù sao đều là bị đánh vỡ đầu, còn không bằng đánh cuộc một lần đi. Nhìn xem anh có thể giống như em sẽ biến thành quái vật, cùng nhau đần độn sống sót đâu. Dù sao có em đi cùng anh, tuyệt không còn cảm giác cô độc nữa...- Ô ô...anh đúng là tên ngu ngốc, là đồ đần, là tên tham sống sợ chết...Anh Đào bổ nhào vào trong lòng Trần Hạo, lớn tiếng khóc lên:- Ai cần anh đi cùng...ô ô...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui