“Chủ…chủ thần chết… chết rồi?” Con rồng đen kia run rẩy hỏi.
“Có lẽ là vậy.” Cây già trả lời.
Nhưng chưa kịp bọn họ nói gì, thì trong bụi mù, một giọng nói tức giận vang lên: “Ta còn chưa chết đâu lũ phế vật!”
Theo sau đó là thân hình của kẻ mặc thần giáp màu đen bay từ trong bụi mù ra, chỉ thấy trên bộ giáp của hắn tràn ngập vết nứt và bụi bẩn.
Hắn dùng bán thần lực tẩy rửa hết bụi bẩn trên thần giáp, rồi quay đầu sang nhìn vào đoàn đội do con rồng đen dẫn đầu.
“Còn đứng đó làm gì? Mau triển khai kế hoạch đi, ta đã vạch sẵn cho các ngươi rồi, nếu không làm được thì đừng trách ta.”
“Vâng, thưa chủ thần đại nhân!” Cả đám cùng trả lời, ngay cả cái đầu lâu tiếc lời nói như vàng kia cũng thành thật trả lời
“Ờ!” Hắn đáp lại, sau đó hắn nói tiếp: “Trong 100000 năm kế tiếp các ngươi hãy nhanh chóng xâm chiếm các vật chất giới cho ta. Đợi khi ta dung hợp thần cách, lên cấp chân thần thì chức vị thuộc thần sẽ không thiếu các ngươi.”
Nói xong, hắn liền biến mất giữa không trung.
Thấy hắn đi, cả bốn sinh vật U Minh kia đều nhẹ nhõm.
“Này rồng đen, lần này ngươi đừng có kéo chân bọn ta đấy nhá! Nhiều lần nhiệm vụ sắp thành công mà lại thất bại ngay phút mốt đều là do ngươi đấy.” Sinh vật có sáu cánh nói.
“Được rồi, được rồi không cần lo. Lần này chắc chắn ta sẽ lập công, dù sao thần giới cũng đã bị tách biệt rồi. Bây giờ U Minh tộc chúng ta sắp có một vị chân thần, e rằng việc đàn áp các chủng tộc khác dễ như trở bàn tay.”
Nói đến đây, trên mặt con rồng đó xuất hiện một nụ cười đắc ý, nó chảy nước miếng nói: “Đã không có Thiên Nhân thần ở đây, chắc chắn đám thiên nhân tộc đó sẽ không thể ngăn lại ta. Đến lúc đó, hắc hắc, thịt thiên nhân cũng đã lâu chưa ăn.”
“Thôi đi thằng ngu! Đừng nói mấy cái này nữa, giờ chia binh rồi đi làm nhiệm vụ mà chủ thần giao thôi.” Sinh vật có sáu cánh nói.
“Đặc Lặp! Ta đã nói…”
Con rồng kia gào thét một lúc, rồi sau đó cả đám cũng bắt đầu chia binh, đi xâm chiến các vật chất giới.
Cái đầu lâu kia ở lại cuối cùng, và trước khi đi nó quay đầu nhìn về vị trí mà Trần U đang đứng, trong ánh mắt của nó đầy vẻ xem kỹ. Rồi sau đó, nó cũng quay đầu đi, dẫn đầu đại quân U Minh đi xâm chiếm vật chất giới.
“Nó đã biết mình đứng xem ư?” Trần U thầm nghĩ.
Nhưng trong lúc cậu nghĩ, thì bỗng dưng một cảm giác choáng đầu váng ập đến. Theo sau đó là những âm thanh “Răng Rắc!” Vang lên bên tai.
Một lúc sau khi cảm giác choáng váng biến mất, Trần U lấy lại được tầm nhìn.
Lúc này cậu mới đánh giá hoàn cảnh xung quanh, chỗ này không phải là chỗ bức tường lúc trước nữa, mà thay vào đó cậu đã quay lại chỗ khi mới bước chân từ những bậc thang lên.
Có điều, cảnh vật ở nơi này đã thay đổi, không còn màu sắc tươi sáng nữa, mà thay vào đó là màu của màn đêm, cây cối thì đổ sụp.
Trần U không nghĩ nhiều, cậu đi theo đường cũ, lại đi qua cây cầu một lần nữa. Rồi lại bước vào trong thần điện.
Trên đường, cậu chú ý đến những chi tiết khắc họa đã bị thay đổi, không còn là thiên sứ hay vũ khí nào nữa. Mà nó được đổi thành hình điêu khắc sinh vật bóng đêm, và một ký hiệu trông như mặt trời bị nuốt chửng.
Cuối cùng, cậu lại đến chỗ có bức tường dẫn cậu vào trong cuộc chiến kia. Nhưng, ở chỗ đó không có bức tường nào, mà thay vào đó là một con đường dẫn đến một nơi không biết.
“Nó cố ý muốn mình đến đó ư?” Trần U tự hỏi, nhưng đôi chân của cậu không chậm. Cậu bắt đầu di chuyển, hướng về phía con đường tối đen ấy.
Đi khoảng một lúc thì Trần U đã đến một đại sảnh to lớn. Ở trên trần của đại sảnh có một cái đèn chùm lớn phát ra ánh sáng nhàn nhạt, khiến cho Trần U có thể thấy hết cảnh vậy bên trong đại sảnh.
Chỉ thấy, đại sảnh này lộ ra vẻ cũ kỹ và hoang tàn, ở chính giữa đại sảnh có bốn bức tượng bằng đá lớn. Theo thứ tự là một con rồng, một người có sáu cánh và sừng, một cái cây và một cái đầu lâu. Đây rõ ràng là những sinh vật mà Trần U đã nhìn thấy trên bức tường kia.
“Lạch cạnh.” “Lạch cạnh.”
Âm thanh tiếng đá nứt vỡ vang lên.
“Cái gì thế?” Trần U tự hỏi, cậu ngẩng đầu lên thì thấy bức tượng điêu khắc cái đầu lâu kia đang vụn vỡ.
Ngay sau đó, bức tượng kia đổ sập. Trong khói bụi mù, một cái đầu lâu được hình thành từ khí đen xuất hiện giữa không trung.
“Là mày!” Trần U kinh ngạc nhìn nó, sau đó cậu hiểu ra: “Hóa ta, tất cả đều do mày sắp đặt hết à?”
Cái đầu lâu vừa xuất hiện kia nghe thấy tiếng nói của Trần U. Nó cúi đầu xuống nhìn cậu một cái.
Còn Trần U khi bị nó nhìn vào, cậu cảm thấy cơ thể một trận không khỏe, cảm giác lạnh sống lưng cùng tay chân bủn rủn lan tràn khắp cơ thể cậu.
“Nhóc con. Đến được đây thì ta cũng khen tặng ý chí của nhóc!” Giọng nói khàn khàn của cái đầu lâu kia vang lên.
—
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...