Trần U bước vào thần điện hoang phế, ngay lập tức cậu cảm nhận được một luồng gió lạnh xuyên qua mặt. Cậu liếc quanh, chỉ thấy những tàn tích của các công trình kiến trúc và bụi bặm phủ khắp nơi.
Trần U tiến vào sâu hơn, càng đi càng nhìn rõ các họa tiết được khắc trên những bức tường của thần điện. Chúng là những hình ảnh của các thiên sứ, vũ khí và những chữ kỳ quái.
Sau một hồi, Trần U đứng trước một bức tường khổng lồ. Trên bức tường này có khắc một vị thiên sứ vô cùng mỹ miều và thanh tao, cô mặc một chiếc váy thần thánh, tay cầm một cuốn sách thánh.
Trong hình, cô đang nhắm mắt, miệng như đang đọc thần chú. Xung quanh cô là những sinh vật đen tối được hình thành từ hắc khí, và trong số đó, có bốn sinh vật nổi bật hơn.
Chúng là một con rồng đen, một sinh vật hình người có sừng trên đầu và sáu cánh đen sau lưng, một sinh vật kỳ dị giống như một cái cây to, rễ của nó như những xúc tu đen.
Và khi nhìn thấy sinh vật cuối cùng, đôi mắt của Trần U co lại.
“Chính là nó!” Trần U kêu lên.
Cậu không thể tin nổi vào mắt mình, bởi sinh vật thứ tư cậu đã từng gặp, thậm chí còn đụng độ với nó.
Theo ánh nhìn của cậu, rõ ràng thấy, sinh vật đó chính là một cái đầu lâu được tạo ra từ khí đen, nhìn nó Trần U liền cảm thấy một cơn ớn lạnh, da thịt sởn gai ốc.
Cái đầu lâu đó chính là thứ mà cậu đã gặp trên đường đến tiệm hoa Hương U Lan. Có lẽ từ đầu, nó đã nhắm vào Trần U để cướp đi cái gì đó trên người cậu, nhưng cậu không biết là gì.
“Nó là kẻ đứng sau tất cả à? Không lẽ những ảo ảnh hay những chuyện kỳ lạ mà mình gặp trên đường đều do nó gây ra?” Trần U tự hỏi.
Trần U đang đắn đo về cái đầu lâu kia, bỗng dưng một tia sáng lóe lên ở giữa bức tường. Cậu ngỡ ngàng nhìn chằm chằm vào điểm sáng ấy, miệng thốt lên: “Cái gì thế này?”
Nhưng chưa kịp cậu phản ứng, tia sáng ấy bùng nổ thành một ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng cả căn phòng. Trần U bị chói mắt, phải nhắm chặt mắt lại. Cùng lúc đó, cậu cảm thấy đầu óc hoa mắt, cơ thể mất cân bằng. Khi cậu mở mắt ra, cậu đã đứng ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
“Đây là đâu?” Trần U hoảng hốt, cậu quan sát xung quanh, chỉ thấy một mảnh đất hoang vu, khô cằn, trời đen như mực.
Và ở đây, có vô số sinh vật bóng đêm, chúng đang cuồng nộ xông về một hướng. Theo ánh mắt của chúng, Trần U nhìn thấy, đích đến của chúng là một vị thiên sứ tuyệt sắc. Người thiên sứ ấy toát lên vẻ thần thánh, tay cầm một cuốn sách, miệng đọc thần chú.
Những sinh vật bóng đêm kia như những con sói đói, không ngừng tấn công người thiên sứ. Nhưng khi chúng tiến đến gần, liền bị đẩy lùi bởi một vòng sáng bao quanh người thiên sứ.
Ở gần người thiên sứ, có bốn sinh vật bóng đêm lớn hơn và khác biệt hơn, chúng có vẻ như là chỉ huy.
“Đây là trận chiến trên bức tường kia sao?” Trần U không khỏi kinh ngạc.
Nhưng khi cậu đang tự hỏi, bỗng một tiếng cười ầm vang từ một trong bốn sinh vật kia.
Tiếng cười ấy thuộc về con rồng đen, nó có một khuôn mặt như người, đang cười hí hửng.
Nó cười xong, nó nói với giọng ngạo mạn: “Thiên sứ! Mày cảm thấy thế nào? Những loài hạ đẳng mà mày coi thường và giết chóc như súc vật, giờ đã vây quanh mày. Và mày chỉ có thể đứng yên chịu trận, cảm giác đó có thú vị không?”
“Đồ U Minh ti tiện. Chúng mày chỉ là động vật do chủ thần tạo ra, giờ lại dám phản bội và cắn chủ à. Mày có biết, nếu chủ thần biết, ngài ấy sẽ phẫn nộ và hủy diệt bọn mày không?” Vị thiên sứ vừa tức giận, vừa bất lực đáp lại.
“Biết? Ha ha!” Con rồng đen lại cười. Nó quay đầu, nhìn về phía sinh vật bóng đêm có sáu cánh bên cạnh. Nó nói: “Đặc Lặp, mày xem con tiện nhân này còn ngu ngốc không biết chuyện gì đã xảy ra, mày nói cho nó nghe đi.”
“Con rồng kia, mày có thể im miệng được không?” Sinh vật có sáu cánh được gọi là Đặc Lặp nói, nó có vẻ lười nhác và thờ ơ.
Tuy nhiên, nó vẫn mở miệng, nhìn về phía người thiên sứ, nói với giọng khinh bỉ: “Hỡi thiên sứ mỹ lệ, ngài là đứa con của chủ thần, là con của ánh sáng và hy vọng. Ngài cao quý hơn tất cả sinh vật hạ đẳng như bọn ta, nhưng thật đáng tiếc ngài quá ngu dốt và cứng đầu.”
Nó nói xong, nó cười nhạo, nói tiếp: "Có lẽ ngài chưa biết, vài ngày trước, Thần Giới đã bị cô lập khỏi Vật Chất giới. Sau đó, thế gian cũng không còn con đường thành thần.
Và dĩ nhiên, vị chủ thần cao quý kia của ngài cũng đã biến mất rồi. Thế gian đã mất thần."
“Nói láo! Chỉ là đám sinh vật hạ đẳng mà chúng mày dám nói lung tung về thần giới à?” Vị thiên sứ mỹ lệ kia tức giận quát.
Nhưng đáp lại nàng là giọng nói mang theo vẻ tiếc rẻ, giọng nói đó phát ra từ chỗ cái cây màu đen.
“Đáng tiếc, tuy ngài cao quý hay mỹ lệ đến đâu, thì cũng không thể thoát khỏi việc bị giết ở đây.”
—
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...