“Yên nghỉ đi nhé chị của em!” Trần U nhìn ngôi mộ mà mình vừa làm, cậu thở dài một hơi.
Chỗ này chính là mộ của cha mẹ, và lão Đức Mai, bây giờ cậu đem xác của Trần Liên đến đây, xem như là gia đình đã đoàn tụ gần hết. Chỉ thiếu, mỗi mình cậu.
Trần U nhìn quanh ngôi nhà nhỏ bằng đá một lượt, mặc dù trong lòng cậu còn nhiều điều muốn nói. Nhưng cuối cùng, những lời muốn nói đó đều biến thành một tiếng thở dài.
Sau đó, Trần U không nói gì thêm. Cậu quay đầu bước đi.
Trên đường, cậu gặp rất nhiều xác chết nằm la liệt, máu chảy thành bãi, các mảnh chân tay và nội tạng văng khắp nơi.
Nếu vào lúc trước, thấy hình ảnh kinh tởm như vậy, Trần U đã sớm nôn ọe, hay thậm chí là sợ run, nhưng không hiểu sao, vào lúc này cậu nhìn những thi thể và cảnh tượng kinh hoàng đó, trong lòng cậu lại chẳng nổi lên tý gợn sóng nào.
Hay có lẽ, cậu đã chết lặng.
Trần U đi một quãng khá dài, ở trên đường cậu cũng không gặp phải người của Đồ Thần Giáo hay sinh vật U Minh nào. Nên cậu rất thông thuận đi đến cổng Nghĩa Trang Thiên Sứ.
Khi đến cổng, cảnh tượng bên ngoài càng kinh khủng hơn.
Ở trên tấm biển của Nghĩa Trang Thiên Sứ lúc này đang treo một đống xác chết, những xác chết này già trẻ, nam nữ đều có cả. Họ đều có một đặc điểm chung là bị phanh thây, ở trên người họ đang từ từ chảy những giọt máu xuống lối vào Nghĩa Trang Thiên Sứ, khiến cho nơi đó trở thành một con đường máu.
“Thứ kia, lại định dọa sợ mình à?” Trần U lắc đầu. Sau đó, cậu cũng không chần chừ, bước chân nhanh nhẹn ra khỏi nghĩa trang. Khi bước qua cánh cổng, những giọt máu ở trên đó rơi xuống người cậu, khiến cho mái tóc và quần áo của cậu bị nhuộm đỏ.
Trần U đi ra bên ngoài. Cậu không đắn đo liền lựa chọn con đường lúc vừa đến để đi. Mục tiêu của cậu chính là nhà của Trần Liên và Lê Chính.
Cậu đi dọc theo con đường đầy máu và xác chết, nhìn thấy những tàn tích của cuộc sống một thời. Những ngôi nhà bị đốt cháy, những cửa hàng bị cướp bóc, các người dân bị sát hại. Trần U không cảm thấy sợ hãi hay ghê tởm, mà cậu chỉ còn lại một nỗi buồn không tên.
Cậu đi qua một con đường lớn, nơi mà cậu hay đi qua mỗi khi đi học, ở nơi này cậu từng chứng kiến những cuộc diễu hành và lễ hội. Bây giờ, nơi đây chỉ còn là một đống đổ nát, với những cái đầu bị treo lên ở biển hiệu những ngôi nhà xung quanh.
Những tài sản, đồ quý giá đều đã bị càn quét sạch, còn người trong thành chắc hẳn đều đã bị giết hết, có lẽ chỉ có cậu là người may mắn sống sót.
Lướt qua những cảnh vật hoang tàn. Trần U đi đến trước một con hẻm tối.
Đây chính là con hẻm dẫn đến nhà Lê Chính và Trần Liên.
Trần U không chút do dự bước vào trong con hẻm, cậu bước đi bình tĩnh, xuyên qua những con đường u tối, rồi lại đi qua các ngã rẽ. Cuối cùng cậu đến trước một ngôi nhà.
Ngôi nhà này chính là nhà của Lê Chính và Trần Liên, bộ dáng bên ngoài của ngôi nhà này vẫn khá bình thường, chưa có gì tổn hại lớn.
Trần U đi đến trước cửa, cậu không gõ cửa mà trực tiếp mở cánh cửa ra. Sau đó, nhanh nhẹn bước vào.
Trong nhà, vẫn là một khung cảnh quen thuộc như cũ. Các đồ vật ở phòng khách, phòng bếp vẫn được xếp cẩn thận và ngay ngắn. Trần U đảo mắt qua một lượt.
Ở trong này cũng không thấy Lê Chính đâu. Có lẽ gã đã trốn được, hoặc là…
Nhưng theo suy đoán của mình, Trần U càng tin tưởng cái sau hơn.
Cậu đi qua phòng khách, rồi bước vào trong phòng ngủ. Vừa vào, cậu trực tiếp đi đến trước giường. Dùng tay xốc chăn lên, rồi bò lên giường, bắt đầu ngủ.
Cậu đã quá mệt mỏi, muốn được nghĩ ngơi. Còn, những điều kinh khủng bên ngoài đều bị cậu bỏ qua. Dù sao, chết sớm hay chết muộn thì cũng là chết, cậu cũng không biết mình sẽ mặc kẹt ở chỗ này bao lâu nữa.
Thế là, cậu nằm một lúc liền bắt đầu tiến vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này cậu ngủ rất ngon, không ai làm phiền cậu bởi tất cả mọi người đều đã chết hết rồi. Không có thanh âm ồn ào nào phát ra từ thế giới bên ngoài, mọi thứ đã chìm vào chiều sâu tĩnh lặng.
Trần U ngủ rất lâu. Trong giấc mộng của mình, cậu mơ mình quay về thuở ấu thơ, được cưng chiều và vui đùa cùng những người thân trong gia đình.
Cha, mẹ, lão Đức Mai và chị ruột Trần Liên.
Cậu mơ thấy họ. Trong giấc mơ, cậu như lại thấy được vẻ hùng dũng của cha, gương mặt dịu dàng của mẹ, nụ cười đầy hy vọng của chị gái. Và cả ánh mắt từ ái của lão Đức Mai.
Trong bất tri bất giác, khi ngủ mơ mắt cậu lại chảy ra những giọt nước mắt. Và ở miệng cậu, cũng vô thức hiện lên một nụ cười hạnh phúc.
Nếu giấc mơ này là sự thật, cậu xin được chìm đắm trong đó mãi mãi. Cậu muốn, chìm đắm trong những hồi ức tuyệt đẹp nhất của cuộc đời, muốn được ở bên gia đình mãi mãi. Cop qua cop lại, t𝑟ở lại t𝑟ang chính ﹏ 𝙏𝑟𝑈m𝙏𝑟uyệ n.𝑽n ﹏
“Cha, mẹ con nhớ hai người lắm. Cả lão Đức Mai nữa, hy vọng một ngày nào đó con sẽ vượt qua tất cả để được gặp lại mọi người!”
—
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...