U Minh Đêm Dài Ngày Tàn Của Thánh Thần

- Quyển 1: Điêu Tàn và Sụp Đổ

Chương 11: Đầu Lâu Quỷ Dị

- --

Thì cậu thấy hai người đứng trước cửa nhà. Vừa nhìn thấy họ, cậu nhận ra họ ngay lập tức, bởi họ là những người thân thiết nhất với cậu. Một là người đàn ông tuổi trẻ, diện bộ giáp trắng sáng, bên hông cài một thanh gươm. Một là người phụ nữ dung mạo bình dị, trên khuôn mặt có tàn nhang, khoác áo dài màu xanh lá, trên áo thêu những hoa văn.

Họ chính là Lê Chính và Trần Liên, người anh rể và chị gái của cậu. Thấy họ, Trần U vui mừng, reo lên: "Anh rể! Chị, hôm nay hai người ghé thăm em à?"

"Ừ, thời gian qua anh với chị bận rộn, nên đã lâu lắm rồi anh chị mới có dịp đến đây chơi với em." Lê Chính nói với vẻ hối lỗi.

Trần Liên thì xoa đầu Trần U. Cô cười tươi, giọng nói ấm áp: "Mấy tháng này không gặp. Em đã lớn nhanh quá. Cha mẹ nếu biết chắc cũng mừng lắm."

Nói đến đây, trên gương mặt của Trần Liên hiện lên vẻ buồn bã.

Ba người đang trò chuyện, thì một giọng nói đột ngột vọng từ phía sau lưng Trần U.

"Ồ, Lê Chính, Trần Liên, hôm nay hai người có việc gì. Vậy mà đến đây vào giờ này?"

Người nói câu này chính là Lý Túc, lúc này gã đang ngồi trên chiếc ghế trong phòng khách, quay đầu nhìn sang ba người.

"Anh Lý, hôm nay đến làm phiền anh vào giờ này, thật ngại quá!" Lê Chính cười nói.

"Không có việc gì, vợ chồng nhà anh chịu đến đây chơi với tôi, và nhóc Trần thì tôi đã vui lắm rồi" Lý Túc lắc đầu, sau đó gã nói: "Không nói những cái này, anh chị mau vào đây ngồi đi."

"Ừm" Lê Chính gật đầu trả lời.

Sau đó gã và Trần Liên đi sau lưng Trần U đến chỗ ngồi. Lê Chính ngồi ở bên cạnh Lý Túc, còn Trần U ngồi cạnh Trần Liên.

"Đây! Hai người uống trà trước đi!" Lý Túc rót hai chén trà, đưa đến trước mặt Lê Chính và Trần Liên.


"Cảm ơn!" Trần Liên gật đầu, cầm chén trà lên rồi uống một ngụm. Còn Lê Chính ở phía đối diện cũng tương tự như vậy.

Sau khi hai người uống xong, Lý Túc mới hỏi.

"Bình thường hai người rất bận cơ mà? Sao hôm nay lại có thời gian cùng đến vậy?"

"Anh quên rồi sao? Hôm nay là tròn ba năm kể từ ngày cha mẹ Trần U mất. Nên vợ chồng tôi đến đây để đưa Trần U đi viếng mộ." Lê Chính trả lời.

"Thế à! Không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy, chưa chi gì đã ba năm rồi." Lý Túc kinh ngạc, sau đó gã nói: "Thế thì anh chị mau dẫn Trần U đi nhanh đi. Trên đường tiện thể mua mấy bó hoa luôn."

"À không! Lần này chỉ có Trần Liên với Trần U đi thôi. Còn tôi sẽ ở đây chờ đợi, dù sao hai người chúng ta cũng đã lâu không gặp." Lê Chính lắc đầu trả lời, sau đó gã quay đầu về phía Trần U và Trần Liên đang ngồi. Gã nói: "Trần Liên, em dẫn Trần U đi thay quần áo trước đi. Rồi cả hai xuất phát luôn."

"Vâng, em biết rồi." Trần Liên trả lời. Sau đó, cô nói với Trần U: "Em mau đi thay đồ đi. Lần này đi thăm mộ cha mẹ."

Nói đến đây, Trần Liên ngưng giọng một chút, rồi cô nói tiếp: "Không chỉ cha mẹ, mà cả lão Đức Mai nữa. Em nên ăn mặc trang trọng một chút."

Cô vừa nói xong, thì Trần U đã gật đầu, cậu nhanh nhẹn nói: "Vâng, em sẽ đi ngay!"

Trần U đi vào trong phòng ngủ, mở tủ quần áo của mình. Cậu lựa chọn một lúc, thì cuối cùng cùng quyết định mặc một bộ quần áo màu đen, có nhiều đường may trắng. Đó là bộ quần áo mà Lê Chính tặng cho cậu vào sinh nhật năm ngoái. Cậu chưa bao giờ mặc nó, bởi nó không phù hợp với thân phận mà cậu đang dùng.

Trần U rất nhanh cởi quần áo cũ ra, rồi bắt đầu thay bộ quần áo kia. Cậu cũng lấy ra một chiếc dây chuyền bạc, và đeo lên, chiếc dây chuyền này có khắc hình một con rồng, nó là dâu chuyền cha cậu đeo cho cậu từ bé, nhưng vì che dấu thân phận nên mấy năm nay, cậu đã cất nó đi. Thay đồ vài phút là xong, Trần U ngẩng đầu lên, nhìn vào tấm gương treo ở gần giường, nhìn mình trong gương, cậu cảm thấy mình trông khác lạ, nhưng cũng rất tinh tế.

Một lúc sau, cậu đi ra khỏi phòng ngủ, gặp Trần Liên đang đợi ở ngoài. Cô nhìn cậu một cái, mắt sáng lên. Cô khen ngợi: "Em trông thật đẹp trai và lịch sự. Đợi vài năm nữa, không biết bao nhiêu cô nàng sẽ chết mê, chết mệt vì em đây!"

"Chị! Chị nói cái gì vậy!" Trần U hơi xấu hổ trả lời.

"Ha ha." Trần Liên cười nhẹ, cô nói: "Em không việc gì phải ngại. Tình yêu nam nữ là một chuyện tất yếu của cuộc đời mà!"

"Mà thôi! Em còn nhỏ, chắc chưa hiểu mấy thứ này." Trần Liên lắc đầu, sao đó cô nói tiếp: "Không bàn chuyện này nữa. Chị với em nên đi thôi."

"Mà chị ơi, anh rể với chú Lý đâu rồi?" Trần U nhìn cả lò rèn, không thấy Lê Chính và Lý Túc đâu.


"Em nói họ à. Vừa nãy trong lúc em thay đồ thì hai người họ đã đi ra bên ngoài. Chắc lại đi đến quán rượu nào đó rồi."

"Thế à." Cậu chợt hiểu. Sau đó, không kịp cậu nói thêm câu nào thì Trần Liên đã nắm lấy tay cậu, rồi dẫn cậu ra bên ngoài.

"Trên đường đi đến nghĩa trang có một tiệm hoa. Chúng ta hãy ghé đến đấy trước đã." Vừa bước ra khỏi nhà, Trần Liên liền nói.

"Ồ. Tiệm hoa mà chị nói có phải tiệm Hương U Lan không?" Trần U vừa bị Trần Liên nắm tay dẫn đi, vừa hỏi.

"Cái này em cũng biết à. Xem ra mấy năm nay em cũng tìm hiểu về nơi này rất nhiều." Trần Liên kinh ngạc trả lời.

"Em chỉ tình cờ nghe qua thôi." Trần U lắc đầu, sau đó cậu mới hiếu kỳ, và khó hiểu hỏi: "Chị à! Theo em biết thì cái tiệm hoa này rất đắt đó. Giá một bó ở đó chắc bằng tiền tiêu vặt vài ngày của em, khi còn sống ở tòa thành của Trần Gia."

"Em đang muốn nói là chúng ta không đủ tiền à?" Trần Liên cười mỉm, lắc đầu. Rồi cô nói: "Có thể em không biết. Chị chính là một đầu bếp chuyên nghiệp đó, chị được các nhà hàng sang trọng trong khu bình dân mời về làm việc, mỗi lần chị đều kiếm được vài đồng bạc đó."

"Giờ em mới biết đó. Trước kia cha mẹ cũng không nói cho em biết." Trần U kinh ngạc nói.

"Không phải là họ không nói cho em biết. Mà căn bản là họ cũng không biết chị là một đầu bếp chuyên nghiệp." Trần Liên lắc đầu. Cô nói: "Em sinh sau chị rất lâu, nên có nhiều việc em vẫn chưa hiểu rõ."

"Như em biết thì chị không có thiên phú Thần Hành Giả. Nên, khi chỉ đủ 18 tuổi, tức là lúc em ba tuổi thì chị đã xin cha đưa chị rời khỏi tòa thành của Trần Gia. Để đến Thiết Tâm Thành, thực hiện mong muốn của mình."

"Ở đây, chị gặp được nhiều người bạn mới. Và cả Lê Chính nữa. Khi ở được nửa năm thì chị và Lê Chính kết hôn. Hôm đó cha mẹ bận chiến đấu với đám sinh vật U Minh nên không đến được mà chỉ có thể gửi thư. Nên họ cũng không biết nghề nghiệp của chị là gì."

...

Trong lúc vừa đi vừa nói, thì Trần U và Trần Liên đã bước khỏi khu ổ chuột, quay lại khu bình dân.

Vừa bước ra, Trần Liên nhìn xung quanh một lượt để xác định phương hướng. Sau khi cô xác nhận rồi, thì cô mới dắt Trần U đi về hướng bắc.

Chen chúc trong dòng người náo nhiệt, tiếng nói, tiếng giao hàng, tiếng cười đùa... Vang lên không dứt bên tai Trần U.


Trần U vừa đi, cậu vừa nhìn lên bầu trời tối đen trên đầu kia. Chỉ thấy, những khí đen trên đó đang không ngừng tuôn xuống mặt đất, nhưng có phải là ảo giác hay không.

Trong tầm mắt của cậu, những khí đen đó đột nhiên hóa thành hình một đầu lâu, nhìn thẳng xuống Thiết Tâm Thành. Hay nói đúng hơn là nhìn thẳng vào người cậu.

Vào giờ khắc này, cơ thể Trần U không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy. Một cỗ khí lạnh lan tràn khắp toàn thân cậu, cơ thể của cậu giống như bị cầm cố, không thể nhúc nhích nửa bước.

"Hy vọng? nhưng cũng là tuyệt vọng?. Thật thú vị nha." Cái đầu lâu kia bắt đầu mở miệng nói chuyện, giọng nói của nó khàn khàn, khó nghe như âm thanh phát ra từ địa ngục. Vừa nói, nó vừa lộ ra một nụ cười dữ tợn.

Điều đáng sợ hơn là, những lời nó nói cậu hoàn toàn nghe rõ ràng. Nhưng điều kỳ lạ ở đây là những người dân đi đường, tựa như không nghe thấy cái gì. Họ vẫn khoan thai bước đi, những đứa trẻ vẫn chạy nhảy, các hàng quán vỉa hè vẫn hô to để kéo khách.

Và, không ai để ý đến âm thanh kia cả. Điều này nói rõ, cái đầu lâu kia đang nhắm vào cậu.

"Mày! Mày là thứ quái quỷ gì!" Trần U định nói hô to, nhưng cho dù cậu có cố gắng như nào thì miệng cũng không thể hé miệng ra, như đang có ai đó bóp chặt lấy miệng cậu.

Trong lúc Trần U không biết làm gì, bỗng cái đầu lâu kia lại mở miệng. Nhưng giọng nó nói ra không phải là giọng nói đáng sợ kia, mà lại là một thanh âm rất quen thuộc với Trần U.

"Ở trên người Thiếu gia, tôi đã nhìn thấy Lê Minh, tôi trông thấy hi vọng xua tan màn đêm, tôi trông thấy ngài là kẻ nắm giữ niềm tin, nắm giữ hy vọng. Ở đây, tôi xin gửi gắm cho ngài niềm hy vọng của tôi, một niềm Hy Vọng Vĩnh Thế."

Giọng nói này khàn khàn, rất khó nghe. Nhưng khi nghe giọng nói đó, Trần U sững sờ. Đây không phải là giọng của ai khác, mà chính là giọng của lão Đức Mai mà cậu cho rằng là đã chết.

"Lão Đức Mai. Là người sao?" Trần U nghĩ trong đầu, cậu không thể tin, cậu trợn to mắt nhìn cái đầu lâu ở trên bầu trời kia.

"Đúng vậy thưa thiếu gia. Chính là tôi đây." Cái đầu lâu kia tựa hồ có khả năng đọc suy nghĩ, nó mở miệng trả lời.

Vào thời khắc nó trả lời, cả thế giới tựa như bị ngưng lại. Mọi người, mọi vật trên thế giới này đều dừng lại, ngay cả khí đen trên trời cũng bị dừng lại.

Vào lúc này, Trần U cảm nhận đuợc tay chân của mình đã hoạt động trở lại, ngay cả miệng cũng có thể mở ra bình thường, chứ không còn cảm giác bị ai bóp lấy nữa.

Nhưng cậu không quan tâm cái này, mà cậu chỉ quan tâm cái đầu lâu trên bầu trời kia. Bằng một cách thần kỳ nào đó, đột nhiên cái đầu lâu kia lại ở ngay trước mặt cậu, biến thành gương mặt của lão Đức Mai.

"Mấy năm nay. Tôi không ở bên, thiếu gia ngài vẫn khỏe chứ?"

Cái đầu lâu vừa biến thành lão Đức Mai bắt đầu hỏi thăm cậu. Trong giọng nói tràn ngập sự lo lắng, nhưng Trần U lại có một cảm giác khác lạ và khó nói thành lời.

Nhưng, bên ngoài cậu vẫn thành thật trả lời: "Mấy năm này tôi vẫn sống rất tốt. Lão có thể thấy, hiện tại tôi đã cao lớn như nào rồi." Nói tới đây, Trần U lại hiếu kỳ hỏi: "Vậy còn lão, rốt cuộc lão đã đi đâu?"


"Thiếu gia muốn biết tôi đi đâu à?" Lão Đức Mai hỏi.

"Ừm." Trần U gật đầu đáp lại.

"Nếu ngài muốn biết thì tôi cũng không giấu làm gì. Mấy năm nay tôi đã. Đi Chết!"

"Cái gì!" Trần U kinh ngạc, nhưng chưa kịp cậu phản ứng điều gì thì lão Đức Mai đã lao đến. Và khi lao đến gần cậu thì gương mặt của lão tan biến, lại trở về hình dạng cái đầu lâu màu đen kia.

Nhưng khi cái đầu lâu kia vừa lao đến gần cậu. Bỗng dưng ở trên người cậu bốc lên một ngọn lửa màu trắng. Cái đầu lâu kia đâm thẳng vào ngọn lửa.

Rất nhanh, cái đầu lâu kia bị bắn ngược ra. Kèm theo đó là giọng nói ghê sợ của nó vang lên.

"Thứ chết tiệt! Lại cản trở ta lúc này. Hôm nay lại để thằng nhóc này gặp may."

Nói xong, cái đầu lâu kia lại nhìn xuống Trần U, lúc này trên người cậu đang lan tràn một ngọn lửa trắng như ngà sữa. Nhìn ngọn lửa đó, cái đầu lâu kia không khỏi e sợ.

Bỗng dưng lúc này, một thanh âm vang lên bên tai Trần U.

"Này! Em làm sao vậy. Đứng đơ nãy giờ, trả lời chị đi chứ!"

Giọng nói này lôi cậu lại hiện thực. Chỉ thấy trước mắt cậu là gương mặt lo lắng của Trần Liên, lúc này cô đang dùng tay để lay bờ vai của cậu.

"Em... Em không sao! Vừa nãy em bị ảo giác, nên mất đi khả năng điều khiển cơ thể thôi."

Trần U trả lời, nhưng lúc này lưng của cậu đã ướt đẫm, trên gương mặt vẫn còn vẻ bàng hoàng và bối rối.

"Em nói thật chứ? Chị cảm thấy em đang nói dối." Trần Liên vừa nói vừa dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cậu.

"Không đâu! Em nói thật đó!" Trần U bình tĩnh phản bác lại.

"Thôi! Việc này không quan trọng. Chúng ta nên đi thôi." Trần Liên dắt tay cậu, tiếp tục tiến lên.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui