U Linh Giới

“Ghét xé cánh của con mình lắm sao?” Thanh âm Shipley đột nhiên hưng phấn hẳn lên, “Cho nên ngươi nhất định không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Nhưng mà, làm sao bây giờ? Ta đột nhiên rất muốn, rất muốn, rất muốn biểu diễn cho ngươi xem!”

Mái tóc Abaddon từng sợi từng sợi dựng thẳng tắp như đinh sắt, đôi mắt trừng đến tròn xoe, cơ bắp trên người từng múi từng múi đều gồng căng thành lá thép. Nếu không có Beelzebub từ sau lưng giữ chặt hắn, có lẽ hắn đã lập tức xông lên.

“Địch trong tối ta ngoài sáng, phải quan sát trước......” Beelzebub vừa nói, vừa bị Abaddon tha đi mấy bước.

Metatron đột nhiên mở miệng: “Ta thật hiếu kì ngươi làm thế nào giải trừ thời gian cầm cố, có thể nói cho ta biết không?”

“Ngươi muốn kéo dài thời gian?” Shipley nói, “Bất quá ta không ngại, ta hy vọng nhìn thấy các ngươi từng người từng người một...... từ từ chết đi. Biện pháp tốt nhất để đả kích đám chiến hữu tự cho là đoàn kết tương ái như các ngươi chính là khiến các ngươi trơ mắt nhìn đồng đội gục ngã, nhưng chỉ biết bó tay......”

Thanh âm Thạch Phi Hiệp lại đột nhiên vang lên: “Tuy rằng không muốn ngắt lời ngươi, nhưng ta nghe đến đó thật sự nghe hết nổi nữa. Ai cũng biết thiên đường và địa ngục là kình địch lớn nhất trong cửu giới. Nếu không tại ngươi ngu ngốc ló đầu ra, để bọn họ tìm được mục tiêu cùng chung mối thù, bọn họ đã sớm giáp lá cà ngươi chết ta sống. Bất quá nhân giới có câu tục ngữ mất bò mới lo làm chuồng, muộn còn hơn không. Nói cách khác, bây giờ ngươi hối cải vẫn còn kịp. Ta đã nghĩ cho ngươi một kế hoạch coi như không tồi, là thế này, ngươi giao cả Poggi lẫn Asmondeus cho Rafael, Rafael nhất định sẽ thừa cơ lấy bọn họ làm con tin uy hiếp địa ngục. Ngươi cũng biết Poggi với Abaddon phụ tử tình thâm, Abaddon không chừng cứ như vậy phản lại địa ngục...... Sau đó hai bên sẽ cắn tới cắn lui, trai cò đánh nhau, đợi đến lúc bọn họ lưỡng bại câu thương, ngươi liền ngư ông đắc lợi. Thế nào, kế sách hoàn hảo không?”

“Nghe ra đích thực không tệ.” Shipley nói.

Thạch Phi Hiệp đắc ý nói: “Kế sách này gọi là mượn đao giết người. Đây là một trong những chiêu số mà mỗi nhà âm mưu đều phải học, công hiệu lớn nhất của nó chính là kẻ địch chết đi, nhưng không biết bị ai hại chết, ngay cả làm ma cũng sẽ không bám theo ngươi, quả thật là sản phẩm không tỳ vết trong âm mưu, an toàn miễn họa ngầm!”

“Nếu thanh âm của ngươi không truyền ra từ ngực Isfel, có lẽ ta sẽ cảm thấy độ tin cậy cao hơn một chút.”

“......” Thạch Phi Hiệp vội ho một tiếng, “Các vị huynh đệ, ta đã hoàn thành nhiệm vụ trọng đại kéo dài thời gian, còn lại đều phải dựa vào các ngươi.”

Metatron mặt không đổi sắc nói: “Chúng ta trở lại đề tài ban đầu thôi.”

Shipley hỏi: “Thần không có nói chân tướng cho các ngươi biết sao?”

Metatron giả vờ hồ đồ: “Chân tướng gì?”

“Hừ. Các ngươi thật đáng thương.” Shipley nói, “Các ngươi chỉ là công cụ Thần lợi dụng để diệt trừ dị vật mà thôi, trong mắt ông ta, giá trị duy nhất của các ngươi là chịu chết.”

Mammon cũng giả ngu theo: “Cả mười giới đều do Thần sáng tạo, còn có dị vật gì nữa?”

Shipley nói: “Đương nhiên có. Đó chính là Thần hỗn độn!”

“Các ngươi lấy đâu ra nhiều lời vô ích như vậy?!” Sức mạnh của Abaddon rốt cuộc bùng phát toàn diện, một phen thoát khỏi Beelzebub ở đằng sau, điên cuồng xách Hybe ném lên trên.

Mammon khẽ nhíu mày, phi thân tới giữa không trung đón lấy Hybe. Abaddon đúng lúc xông đến, hai chân giẫm lên lưng hắn mượn lực, tăng tốc bay lên cao.


“Hỗn đản!” Mammon bay trở về hoa viên, tùy tay ném Hybe xuống đất, cởi áo khoác. Chỉ thấy trên đó in hai dấu giày cực lớn. “Chết tiệt, hắn đi chỗ nào mà giày lại bẩn như vậy!”

Ngay trên đỉnh đầu bọn họ, thình lình một tia chớp lóe lên.

Phía trên Abaddon đột nhiên xuất hiện thêm hai thân ảnh, đều giang hai cánh, lông vũ đen toàn tập.

Mammon hẹp mắt lại, “Baird?”

Metatron nói: “Còn có Simon.”

Hybe vốn luôn nằm bất động dưới đất nhịn không được ngồi dậy, nhìn lên bầu trời.

Chỉ thấy giữa không trung, Abaddon cùng họ càng tiến càng gần, đột nhiên một quyền tung ra!

Một quyền này hàm chứa tất cả phẫn nộ của đọa thiên sứ đang nổi trận lôi đình, kinh thiên động địa! Ngay cả mây đen cùng sấm sét đều bị chấn đi xa trong tích tắc!

Gần như không cần nghi ngờ, Simon và Baird đồng thời văng xuống dưới. Abaddon tốc độ không giảm, trực tiếp nhảy lên tầng mây màu xám.

Beelzebub nhìn về phía Rafael.

Rafael cau mày, vuốt cằm nói: “Chúng ta cùng lên thôi.” Kế hoạch ban đầu của họ là dụ Shipley xuống đây, sau đó trực tiếp lôi ra khỏi giới thứ mười. Metatron sở dĩ không thừa nhận Thần đã giải thích hết thảy chính là vì không muốn khiến Shipley cảnh giác, nhưng thực tế thường không thuận lợi như trong kế hoạch. Bọn họ càng ở dưới không chịu lên, lại càng làm đối phương thêm nghi ngờ.

Cho nên xung động của Abaddon là kết quả tất yếu.

Beelzebub nhảy lên hoa viên. Hoa viên dần dần đằng không, cách phi thuyền càng lúc càng xa.

“Uriel với Isfel đâu?” Beelzebub hỏi.

Rafael nói: “Theo Abaddon lên trên rồi.” Asmondeus, Abaddon và hắn đều bị bắt cóc vào thời điểm một mình trong bóng tối, cho nên lúc này tuyệt đối không thể để ai đơn thương độc mã.

Beelzebub đột nhiên nói: “Vậy lát nữa bốn chúng ta ai lên trước?”

Rafael ngẩn ra, nhìn về phía hai người còn lại.

Mammon: Tỷ phú giàu nhất địa ngục, chuyên sai khiến người khác động thủ.


Metatron: Người đại diện của Thần, chuyên khuyên giải người khác đừng động thủ.

Beelzebub: Tể tướng địa ngục, chuyên hòa giải những người động thủ.

Chính mình: Đại sứ hình tượng của thiên đường, chuyên cứu vớt những người đã động thủ xong.

......

Đều là văn chức.

Hắn nghĩ nghĩ nói: “Xem đối phương chọn thế nào đi.”

Beelzebub: “......”

Hoa viên xâm nhập tầng mây xám, bốn phía sương khói mù mịt.

Mammon lấy máy thông tấn ra: “Abaddon?”

“......”

“Abaddon?”

“...... Rắc rắc rắc rắc, crốp!”

Rafael khẩn trương hỏi: “Đây là tiếng gì?”

Mammon nói: “Tiếng máy thông tấn bị bóp nát.”

Rafael nói: “Ngươi rất có kinh nghiệm.”

Mammon một lần nữa chỉnh kênh, “Isfel......”

“Ân.”


“Đang ở đâu?”

“Không biết.”

“......” Mammon quay đầu nhìn những người khác, “Các ngươi còn gì muốn hỏi?”

Beelzebub nói: “Có an toàn không?”

Isfel nói: “Ân.”

Mammon cùng Rafael đồng loạt trợn mắt khinh thường.

Metatron hỏi: “Ngươi với Abaddon, Uriel có ở chung không?”

“Không.”

Rafael nói: “Gần đó có thứ gì có thể phân biệt không?”

Isfel nói: “Khói xám.”

Mammon nói: “Ngươi có dựa theo lời ta nói trước đó, bay về hướng thành trì không?”

Isfel nói: “Ân.”

Mammon nói: “...... Ngươi tiếp tục đi.”

Cuối cùng, mọi người chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Uriel.

Khi Rafael gọi tới máy thông tấn của Uriel, hắn rất kích động, “Ta bị lạc đường!”

“......” Rafael nói, “Vậy bọn ta làm sao tìm ngươi?”

Uriel nói: “Xung quanh ta đều là khói xám.”

Beelzebub nói: “Mọi người cũng vậy.”

Mammon nói: “Nhắm hướng đông đi. Nơi đó có một tòa thành.”

Uriel nói: “Ta ngay từ đầu đã đi theo hướng đông, nhưng giờ ta lại không chắc chắn phía trước có phải là hướng đông hay không nữa.”


Beelzebub cũng cảm thấy đại sự không ổn, “Không thấy thành trì?”

Uriel nói: “Khói quá dày đặc, không nhìn thấy gì cả.”

Metatron đột nhiên nói: “Thật ra muốn hủy diệt hoặc di dời một tòa thành lập ở không trung cũng không phải chuyện khó.”

Beelzebub và Mammon sắc mặt đồng thời trầm xuống. Tòa thành kia là ngọn đèn dẫn đường duy nhất của bọn họ giữa một mảnh khói xám này, một khi nó biến mất, bọn họ sẽ hoàn toàn lạc phương hướng. Nhất là Abaddon, Isfel cùng Uriel rõ ràng đang trong tình cảnh đơn độc!

“Hết cách rồi, dùng tuyệt chiêu đi.” Rafael bình tĩnh nói.

Uriel tựa hồ đồng tình, “Nhanh lên.”

Rafael đi đến bên cạnh minh châu ở trung tâm hoa viên, hào quang chậm rãi từ lòng bàn tay hắn tỏa ra, minh châu bắt đầu lay động.

Mammon cùng Beelzebub nhướn mày.

Là linh hồn lay động, từng làn từng làn sóng từ minh châu truyền ra, lan xa vô hạn.

Phút chốc, Uriel liền nói: “Ta cảm ứng được rồi.”

Bất quá người đầu tiên quay lại hoa viên là Isfel, kế tiếp là Uriel, Abaddon thủy chung không xuất hiện.

Mammon quay số máy thông tấn của Abaddon thêm vài lần, đều không có tín hiệu.

“Chúng ta đáng lẽ nên buộc một sợi xích dưới chân hắn.” Beelzebub nói.

“Chủ ý này hay đấy.” Tiếng cười của Shipley từ bốn phương tám hướng truyền đến, “Bất quá, ta thích đem sợi xích xuyên qua mắt cá chân hắn hơn......”

“......”

Abaddon rơi vào tay Shipley?

Đây quả là tình huống xấu nhất!

Rafael không khỏi nhớ tới ngày đó mình bị Abaddon đuổi đánh trong mật thất.

Beelzebub vỗ vai Mammon.

Mammon hiểu ý, vô thanh vô tức đưa một cái đĩa quay trông như la bàn cho Rafael.

Rafael đầu tiên là ngơ ngác, đến khi ý thức được đó là gì, hai mắt nhất thời sáng lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui