Biên cảnh Nam Quốc
Mùi.
Mùi nào đó mà nàng chưa quen, hỗn tạp trong mùi hoa.
Trên hài lụa trắng tinh sảo, thấm đầy bùn đất ấm áp, cánh hoa thơm,
lặng lẽ bước vào trong nham động. Ngoài động mùa hè rực rỡ, dọc theo
thân áo lụa trắng không tỳ vết, chiếu lên một bên màu vàng, cũng chiếu
ra một thân hình nhỏ nhắn tinh tế.
U Lan đi vào trong bóng tối, hơi nghiêng đầu, bím tóc dài mềm mại
buông xuống trước ngực, cẩn thận như một loài vật nhỏ, mỗi bước đều đề
cao cảnh giác, đi thật cẩn thận.
Mùi càng lúc càng dày đặc.
Một mảnh sườn núi bên ngoài hang, đủ loại hoa tử đường tiên diễm, bốn mùa thơm ngào ngạt, khi gió bắt đầu thổi, cánh hoa bay múa đầy trời.
Dưới sườn núi là biển xanh thẳm, khí hậu ấm áp, U Lan thỉnh thoảng chân
trần đi lại trên bờ cát, cát mịn màng gãi dưới lòng bàn chân nàng hơi
râm ran. Triền núi này thuộc về nàng, bốn phía thủ vệ nghiêm ngặt, những người ở đó bảo vệ nàng, không dám quấy rầy nàng, thậm chí không dám
liếc nhìn nàng một cái.
Mấy năm trước, nàng phát hiện một chỗ kín đóa dưới triền núi, có một cái hang thật sâu.
Bên trong động âm u mát mẻ, đất đá bằng phẳng bóng loáng, giống như
rất nhiều rất nhiều năm trước đã từng có người ở. Nàng lần lượt lần
lượt, mang đến chăn lông, nến và những thứ đồ khác, còn mỗi ngày thay
một bó hoa tươi, đem trong động bố trí thành mảnh trời nhỏ của riêng
nàng.
Hôm nay, nàng lại rõ ràng phát hiện, có thứ gì đó, xông vào.
Trong động u ám, nàng không dám đốt đèn, hai mắt thích ứng bóng tối, thấy rõ góc tối nhất, có một bóng đen rất lớn đang nằm.
Đó là gì vậy?
Nàng không dám bước lên trước.
Dã thú sao?
Bóng đen nằm sấp, cũng không nhúc nhích, giống như hô hấp đều đã ngừng.
Dã thú bị thương?
Mùi kia càng lúc càng nồng, cơ hồ che lấp mất nùi hoa tử đường. Cho
tới bây giờ, nàng mới cảm nhận rõ ràng, trận mùi xa lạ kia, nồng đậm mùi máu tươi, một lương lớn máu ấm áp, thấm ướt đất đá trong hang.
Vết máu đầy đất, nhuộm đỏ hài lụa trắng của nàng, từ từ bừng tỉnh.
Nàng thở hốc vì kinh ngạc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt, xúc động xoay
người, đã nghĩ muốn chạy ra khỏi hang.
“A…”
Một trận rên rỉ rất nhỏ vang lên. Khàn khàn, nam nhân đau đớn cùng cực rên rỉ.
Nàng kinh ngạc xoay người lại.
Đây không phải tiếng dã thú, mà là tiếng người rên rỉ! Nằm ở nơi này, rơi đầy máu tươi, kề cận cái chết là một con người!
Một người nam nhân…
Sau vài lần chần chờ, thiên tính thiện lương, làm cho nàng vứt bỏ cẩn thận, chẳng những không chạy ra khỏi hang, ngược lại chủ động đi lên
phía trước, đi thẳng đến bên cạnh nam nhân trọng thương kia, mới thấp
thỏm ngồi xổm xuống.
Thương tổn trên lưng nam nhân, vô cùng thê thảm.
Nàng bưng lấy môi hồng, nuốt xuống một tiếng thét kinh hãi.
Mỗi phạm vi có thể đập vào mắt, mỗi một tấc da thịt của hắn, đều có
những vết thương nông sâu không giống nhau, máu không ngừng rỉ ra, thấm
ướt y phục rách nát trên người hắn.
Người này đac gặp chuyện gì? Tai nạn trên biển? Hay bị đạo phỉ tập
kích? Hoặc là trong lúc vô tình đi qua lãnh thổ, bị người Bắc Quốc bắt
bớ, tra tấn đến chỉ còn nửa cái mạng, thật vất vả mới chạy thoát?
Lại là một tiếng rên rỉ vô cùng đau đớn.
Nàng vội vàng thu váy, ngồi xổm bên cạnh hắn.
“Ngươi… Ngươi có sao không?” Nàng quan tâm hỏi, gương mặt tinh xảo
tràn đầy lo lắng.”Ngươi đừng lo lắng, ngàn vạn lần chống đỡ một chút, ta lập tức gọi người đến. Ngươi không có việc gì !”
Vừa mới nói xong, một đại chưởng nhuốm máu, đã chợt bắt lấy nàng, vững vàng cầm cổ tay mảnh khảnh của nàng.
Máu tươi nhuộm đỏ xiêm y của nàng, ấn xuống vết máu dữ tợn. Nàng kinh hô một tiếng, hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn vào một đôi mắt đen phát
sáng không tầm thường.
Trên mặt hắn đầy máu đen, làm người ta thấy không rõ ngũ quan của
hắn, máu tươi làm cho hắn nhìn thật dữ tợn, trong tóc đen ẩm ướt, có máu tanh, cùng với hơi thở của nước biển.
“Không.” Hắn ngẩng đầu nhìn kỹ nàng, mờ mịt mở mắt, cho dù ở trong
bóng tối, cặp mắt đen kia vẫn phát sáng bức người. “Không cần đại phu!”
Giọng nói hắn suy yếu, nhưng lực tay vừa kiên cường vừa kiên quyết.
“Nhưng, ngươi đang ở đây chảy máu.” Nàng nói nhỏ, nhẫn nhịn không rên rỉ, cổ tay mềm mại, đã bị hắn cầm đến đau đớn.
Hắn lại cúi đầu xuống, không đáp, bàn tay to lại thủy chung chưa từng buông ra, chỉ gắt gao kiềm lấy cổ tay trắng mảnh gầy của nàng.
Nàng vẫn có thể nghe thấy hắn thỉnh thoảng trầm trọng thở dốc, U Lan
nhẹ nhàng giãy dụa, chỉ muốn thoát khỏi kẹp sắt kia, hắn lại không chịu
buông tay, thậm chí bởi vì nàng giãy dụa, lại lần nữa mở mắt.
“Ta không cần đại phu.” Hắn gằn từng tiếng, song đồng sâu thẳm nhìn
nàng, lặp lại cường điệu. “Đừng tìm đại phu. Đừng tìm bất kỳ kẻ nào.”
Giống như tiểu bạch thỏ bị mãnh thú nhìn thẳng, cổ họng nàng nhanh chóng co rút, hoàn toàn không cách nào nhúc nhích.
“Không muốn tìm người!” Hắn càng nắm chặt cổ tay nhỏ yếu của nàng, đôi mắt đen lãnh tuyệt.
Nàng đột nhiên hoàn hồn, không thể không gật đầu đáp ứng.
“Được.” Nàng bị bất an đè nén, thậm chí không dám đối mặt cặp mắt đen kia, chỉ ôn nhu yêu cầu: “Vậy, ít nhất để ta đem đèn thắp sáng, được
không?”
Mạnh mẽ cứng rắn chế trụ tay nàng, vẫn không buông ra.
“Đèn ở kia.” Nàng lần nữa ngẩng đầu lên, khua lên dũng khí.
Hắn nhìn nàng, vêt thương ở thái dương chảy ra ròng ròng máu loãng.
U Lan cắn môi, cam đoan với hắn. “Ta sẽ không chạy trốn.”
Ngay cả mất máu quá nhiều, phán đoán của nam nhân lại vẫn như cũ
nhanh chóng mà chính xác. Hắn đánh giá bốn phía, xác định tiểu nữ nhân
trước mắt này, cho dù là muốn chạy trốn, cũng phải trải qua trước mặt
hắn, mới có thể chạy về phía cửa động.
Hắn mặc dù bị trọng thương, nhưng vẫn đủ để chế trụ nữ nhân tinh tế nhu nhược này.
Chậm rãi, bàn tay nắm chặt đầy máu đầu tiên buông lỏng lực đạo, sau
đó cuối cùng cũng buông ra. Lấy lại được tự do, vội vã thu hồi tay nhỏ
bé, xoa nhẹ chỗ đau.
Nàng không dám lưu lại, xoay người đi tới trong động. Bởi vì khẩn
trương, nàng tìm kiếm so với bình thường mất nhiều thời giờ hơn, mới tìm thấy đèn , thắp sáng ngọn đèn dầu, làm cho trong động trở nên sáng
ngời.
Ánh đèn chiếu sáng hang, đất đá, cùng với nam nhân mạnh mẽ chống lấy thân thể, ngồi ở chỗ đó.
Hnhf ảnh kia không khỏi làm cho người ta kinh tâm.
Thương thế của hắn không chỉ ở trên lưng, ngay cả trên vai của hắn,
trên cổ, thậm chí trước ngực, cũng đầy những vết thương đáng sợ. Hắn có
thể mạnh mẽ chống đỡ đến bây giờ, không bỏ mạng, đã đủ làm cho người ta
kinh ngạc .
Có thể thấy, ý chí của hắn thật kiên cường. Nhưng, dù ý chí có kiên
cường, cũng không cách nào ngăn cản bởi vì mất máu nghiêm trọng mà sinh
ra suy yếu.
Ánh mắt của hắn càng lúc càng tan rã, màu da càng lúc càng tái nhợt, âm thanh luôn miệng cũng yếu ớt hơn so với lúc trước.
“Tới đây.” Hắn nhìn nàng chòng chọc, vươn tay với nàng, máu tươi từ đầu ngón tay nhỏ giọt.
U Lan chần chừ, ánh mắt nhìn hắn có chút khiếp đảm, nhưng quan tâm cùng lo lắng trong mắt, lại thủy chung chưa từng vơi đi.
“Tới đây.” Hắn lặp lại, lần này trong thanh âm nhiều hơn một chút không kiên nhẫn.
Nàng còn chưa có bất kỳ động tác nào, hắn lại đột nhiên bắt đầu ho
lên, từng ngụm từng ngụm máu tươi, phun đầy mặt đất, sắc mặt của hắn
càng trắng bệch, ngay cả sức lực ngẩng đầu cũng không có.
Đáng chết, hắn chống đỡ không nổi nữa!
“Khụ, khụ khụ khụ…” Hắn trong lòng nguyền rủa, lại ho ra càng nhiều máu, ý thức của hắn càng mơ hồ.
Trong mông lung, hắn vẫn cảm giác đượ, tiểu nữ nhân kia vội vàng rời
đi, đi qua bên cạnh hắn, tiếng bước chân hướng về cửa động từ từ đi xa.
Nàng đi qua hắn, gió biển thổi lên áo tơ tỉ mỉ, trong đau nhức cùng suy
yếu, hắn lại vẫn có thể phân biệt được, cảm giác quần áo của nàng lướt
qua những vết thương kia, cùng với hương thơ ngát làm cho người ta mê
say.
Ý thức từ từ mông lung.
Bóng tối chậm rãi bao phủ hết thảy, hắn biết tiểu nữ nhân kia sẽ đi
tìm những người khác đến. Mà những người đó một khi phát hiện ra hắn, sẽ lập tức tuyệt đối không bỏ qua cho hắn.
Trước lúc hôn mê, hắn cười khổ xác định.
Hắn chết chắc.
………………………….
Nước.
Lạnh như băng, nước ngọt lành, nhỏ giọt bên môi khô nứt.
Nam nhân trong hôn mê, phát ra một tiếng rên rỉ kìm nén khát khao
cùng đau đớn, hắn vô thức hé miệng, nuốt xuống nước trong thơm ngọt.
Nước lạnh như băng hòa tan mùi máu tươi trong miệng, làm dịu hỏa thiêu trong cổ họng hắn.
Hắn tham lam uống lấy, nuốt xuống, cho đến khi giọt nước không còn
rơi xuống nữa, hỏa phần như cực nóng, lần nữa thổi qua hắn. Hắn nhắm
chặt hai mắt, trằn trọc rên rỉ, lồng ngực rắn chắc nhuốm máu phập phồng.
U Lan quỳ gối trên đất đá, đổ nước từ trong bình ra, đưa tay nhúng
ướt đẫm khăn tay, mới lại nghiêng thân, kiên nhẫn đem nước từng giọt
từng giọt uy vào miệng nam nhân.
Một bên còn có thảo dược, vải bông nhuộm đầy máu đen, cùng với một chậu nước bị nhuộm đỏ.
Trong nhà tàng thư vô số, nàng thiên tư thông minh, đã nhìn qua là
không quên được, còn nhớ trong sách đề cập tới thảo dược có thể cầm máu
chữa thương. May mà cái loại thảo dược này có chút thường gặp, bên kia
tiền núi, rậm rạp sinh trưởng một mảng lớn.
Nàng hái thảo dược, trở lại trong biệt viện, góp nhặt chút ít vải
bông sạch sẻ, tránh được chú ý của nha hoàn cùng đám nô phó, mấy canh
giờ sau khi trời tối, mới lại nghĩ cách trở lại trong nham động.
Nam nhân vẫn hôn mê bất tỉnh, cũng không nhúc nhích.
Nàng đầu tiên dùng vải bông thấm ướt, lau sạch những vết máu đen. Vết máu khô cặn, đầu tiên phải dùng vải bông ướt mới có thể lau sạch sẽ.
Nàng tránh miệng vết thương, cẩn thận không làm đau hắn, từng chút lau
sạch vết máu.
Hai vai rộng lớn, lồng ngực cường tráng, tứ chi cường kiện thon dài,
từ từ loã lồ trước mắt. Đây là nàng từ lúc chào đời tới nay, lần đầu
tiên đối mặt nam nhân nửa thân trần, trên má phấn hiện lên hồng hào,
nàng nỗ lực khắc phục e lệ, kiên nhẫn lau sạch.
Vải bông ẩm ướt, lau sạch trán của hắn, lông mày của hắn, mắt của
hắn, mũi của hắn, miệng của hắn, cằm của hắn. Một gương mặt nam tính
tiều tụy tái nhợt, nhưng đẹp mắt đến mức làm cho nàng kinh xuất hiện
trước mắt nàng.
Bận rộn đến hơn nửa đêm, hắn vẫn hôn mê bất tỉnh như trước, nhưng
thật ra những thứ thảo dược thoa trên vết thương của hắn, cuối cùng cũng phát huy tác dụng, máu cũng từ từ dừng lại.
U Lan không dám mạo hiểm di chuyển hắn, chỉ có thể ngồi ở một bên, yên lặng nhìn hắn.
Nàng biết mình không nên ở lại chỗ này; nàng biết mình nên tìm người
tới mới đúng. Nhưng nàng đã hứa, đáp ứng hắn không đi tìm người, rồi lại không cách nào ném hắn, lưu hắn ở chỗ này chờ chết. Cho nên, nàng trở
lại, mang theo thảo dược thay hắn vệ sinh băng bó, nàng cũng chưa từng
làm chuyện như vậy, chỉ có thể mạo hiểm được ăn cả ngã về không, chiếu
thao những bức trang trên sách, xử lý những vết thương cực kì dọa người
kia.
Đêm dần khuya, bận rộn hơn nửa đêm, nàng cũng không nhịn được mệt
mỏi, cơ hồ sẽ ngủ. Nhưng, một trận khàn khàn rù rì, lại bỗng dưng vang
lên.
“Đừng… Đừng… Bất kỳ…”
U Lan thức tỉnh, mở to mắt.
“Đừng… Đừng…”
Là hắn!
Hắn tỉnh!
Nàng kinh ngạc nhích tới gần, lại phát hiện hắn mặc dù mở mắt, nhưng ánh mắt tan rã.
“Đừng tìm người.” Hắn nói, thanh âm khàn khàn. “Đừng tìm đại phu,
đừng tìm bất kỳ kẻ nào.” Hắn lặp lại, tầm mắt tan rã, từ từ ngưng tụ,
tầm mắt khóa lại ánh mắt của nàng, phảng phất như trên đời này, trừ bỏ
nàng, trong mắt hắn bất cứ cái gì cũng không dung.
“Trừ ta, không ai biết ngươi ở trong đây.” Nàng thấp giọng bảo đảm, tiếng nói ôn nhu.
Hắn nhìn kỹ nàng, tròng mắt đen phát sáng, thần trí nửa tỉnh nửa mê,
cặp mắt đẹp kia, giống như có thể thu hút hồn phách người khác. “Ngươi
đã đi.” Hắn vẻ mặt hoang mang.
“Ta vừa trở lại.”
“Tại sao?”
Nàng cắn môi. “Ngươi bị thương, ta —— “
Không đợi nàng trả lời, hắn đột ngột lại mở miệng, vẻ mặt như say.
“Ngươi thật thơm.”
Ca ngợi bất thình lình làm cho nàng cực kỳ kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng, hắn lại nói tiếp: “Ngươi đẹp như hoa.” (=_=!!!! Chết luôn đi, chết đến nơi còn đi tán tỉnh con gái nhà lành)
Hai gò má phấn nộn, bởi vì e lệ bỗng nhiên hiện lên nhàn nhạt đỏ ửng.
“Ta —— ta ——” nàng xoa khăn tay, không biết nên đáp lại như thế nào.
Hắn lại hỏi.
“Ta chết rồi?”
“Không có.” Nàng trấn định tâm tư, vươn ra tay có chút khẽ run, cố
gắng trấn an nam nhân vì sốt cao mà ý thức rối loạn này.”Ngươi đang phát sốt ở đây.”
Hắn giơ tay lên, cầm tay nhỏ bé non mềm kia.
“Tay của ngươi thật thoải mái.” Hắn thỏa mãn thở dài, dùng môi ma sát lòng bàn tay của nàng.”Thật lạnh, thật thoải mái.” Sờ vào làn da mát
lạnh, hỏa thiêu như nóng rực hơi hạ xuống. Nếu còn có một chút khí lực,
hắn thật muốn ôm nàng vào trong ngực, ôm lấy thật chặt.
U Lan xấu hổ được không biết làm sao, muốn thu tay lại, nhưng rút thế nào cũng không ra.
Nam nhân hơi thở cực nóng, phun trên lòng bàn tay nhạy cảm của nàng,
làm cho da thịt chỗ đó nóng rực như nhiễm hỏa. Môi của hắn thật nóng,
tựa như động vật, bản năng cướp đoạt mút lấy mềm mại của nàng, làm cho
nàng không tự chủ được run rẩy.
“Ngươi là phần thưởng Diêm vương cấp cho ta sao?” Hắn lại hỏi, không
chịu buông tay, nhiệt năng ở môi như bàn ủi, ở nàng lòng bàn tay ấn càng sâu.
Nàng đỏ mặt lắc đầu, cố gắng rút tay về lần nữa, hắn lại cầm thật
chặt.”Ngươi ——” nàng khua lên dũng khí, cực thẹn mở miệng.”Xin buông.”
Hắn không đáp.
“Xin ngươi —— “
Không có trả lời.
Cặp mắt đen kia lại lần nữa nhắm lại, hô hấp của hắn trở nên vững vàng mà trầm sâu.
Hắn lại lần nữa bởi vì sốt cao mà lâm vào hôn mê, mà đại chưởng đầy vết thương kia, vẫn hữu lực cầm chặt tay nàng không tha.
U Lan không thể động đậy, chỉ có thể bị buộc ở lại chỗ cũ ——
Lưu lại bên cạnh người nam nhân này.
………………………..
Đêm hôm đó, làm cho nàng cả đời khó có thể quên.
Trong đêm khuya yên tĩnh, ánh nến sáng ngời, hắn bị sốt cao hành hạ,
có khi mở mắt, chuyên chú nhìn nàng, mỉm cười với nàng, dùng cặp mắt đẹp kia nhìn nàng, ngã tới ngã lui nói một chút ca ngợi làm cho nàng đỏ mặt không dứt.
Lúc hôn mê, hắn còn bị vùi trong ác mộng, môi bị thương phát ra những tiếng gầm thét kích động mà hung ác, thân thể cường tráng cong lên,
giống như là một con sói bị công kích, phát ra gầm thét kinh người.
Tiếng gầm gừ quanh quẩn trong nham động, đập vào lỗ tai nàng đến đau. Nếu không phải ngoài động có thanh âm của sóng biển che dấu tiếng rống
thật lớn kia, thì từng đợt gầm thét này nhất định sẽ đưa những người
khác tới.
Hắn thủy chung không buông tay nàng ra.
Nửa tỉnh nửa mê, hắn hôn lòng bàn tay của nàng.
Ác mộng tàn sát bừa bãi, hắn cơ hồ nắm chặt đứt cổ tay của nàng.
E lệ cùng đau đớn, thay phiên hành hạ nàng, làm cho đêm hôm đó dài
đến bất khả tư nghị. Nàng vài lần nghĩ muốn tránh thoát, nhưng vẫn không địch lại sức lực của hắn.
Sau nửa đêm, cổ tay đau đớn làm cho nàng cuối cùng cũng hết hy vọng,
buông tha cho giãy dụa vô ích, chỉ có thể ngồi ở chỗ cũ cắn môi, nhẫn
nhịn đau, bất lực nhìn nam nhân nằm trên đất.
Ánh nến chiếu sáng cặp lông mày sắc nét, hai mắt nhắm chặt, bên cạnh
sống mũi thẳng, tạo thành một vệt tốt, tóc đen đã khô, đen nhánh như
lông thú.
Đây là một nam nhân xa lạ.
U Lan rất xác định, mình chưa từng thấy qua hắn.
Nàng không biết lai lịch của hắn, tên họ, không biết hắn tại sao bị
thương nặng như thế; cũng không biết hắn làm sao tìm được cái này hang;
càng không biết, hắn tại sao thà rằng chịu nguy hiểm chảy máu tới chết,
cũng không cho nàng tìm những người khác.
Mắt nhìn thấy được, chỉ có hắn đầy người thương tổn, cùng với một gương mặt nam tính đẹp đến mức làm cho nàng kinh ngạc.
Từ lúc chào đời tới nay, ngoại trừ phụ thân hoặc ca ca nàng chưa bao giờ cùng nam nhân ở một chỗ.
Phụ thân cùng ca ca, mười tám năm trân sủng nàng, đem nàng làm như
bảo vật dễ vỡ, cẩn thận che chở. Bất luận là ở đại trạch trong thủ đô
Phượng thành, hay là ở biệt viện gần biển, bọn họ chiếu cố thật cẩn
thận, đám nha hoàn nô phó cẩn thận hầu hạ nàng, bất luận ăn, dùng đều là trân phẩm thượng hạng. Bên ngoài biệt viện, còn có hộ vệ kỷ luật nghiêm minh, phụng mệnh bảo vệ an toàn của nàng.
Cũng may, nàng từ trước đến giờ ngủ không yên ổn, không chịu được tí
xíu ầm ĩ nào, sau khi vào đêm, ngay cả thiếp thân nha hoàn cũng không
dám quấy rầy, cho đến trời sáng mới dám tới gọi nàng.
Nàng chưa bao giờ một đêm không trở về. Mà nô bộc cùng bọn nha hoàn,
sợ là nằm mộng cũng không nghĩ ra, tối nay nàng sẽ trộm chạy ra ngoài,
còn bị vây ở chỗ này.
Lông mi dài hạ xuống, nhìn người xa lạ trước mắt.
Nếu không phải người nam nhân này trong lúc vô tình vào hang, nàng tuyệt đối không thể nào cùng hắn có nửa điểm cơ hội tiếp xúc.
U Lan nhìn mặt, tầm mắt không tự chủ được lại bị hắn hấp dẫn.
Hắn rất ưa nhìn.
Ngoại trừ ca ca, trong số nam nhân nàng từng thấy, ưa nhìn nhất.
Nét ưa nhìn của hán không giống với ca ca, ca ca là tuấn tú ưu nhã,
lang quân như ý trong giấc mộng của khuê tú kinh thành, giơ tay nhấc
chân đều phiêu dật như gió, đối với nàng muôn vàn che chở, tất cả thương yêu, khi nhìn nàng trong mắt luôn luôn vô hạn ôn nhu.
Mà người nam nhân này, hai mắt phát sáng, giống như có lửa, ngũ quan
khắc sâu như điêu khắc, có điều gì đó nàng chưa từng thấy qua, khí lực
kiên cường khó có thể đánh ngã, cùng với lực hấp dẫn mạnh mẽ. Nàng phỏng đoán , khi hắn mỉm cười, dùng cặp mắt kia nhìn chăm chú bất kỳ nữ nhân
nào, các nữ nhân khẳng định cũng sẽ tim đập thình thịch ——
Giống như nàng.
Ánh đỏ bừng, lần nữa nhuộm đỏ má phấn. Kiều sắc e lệ, giống như mùa xuân ấm áp, làm cho nàng như một đóa hoa, trở nên đỏ bừng .
Nàng cúi đầu xuống, lọn tóc phật qua lồng ngực hắn.
Hai tròng mắt nhắm chặt giật giật.
Nàng cả người cứng đờ, hoàn toàn yên lặng, không dám có động tác nào nữa.
Cặp mắt đen kia từ từ mở ra, ánh mắt không hề bởi vì sốt cao mà tan
rã nữa, đồng mâu sâc sắc nhìn nàng. Tiếp theo, hắn mở miệng, thanh âm
khàn khàn để ý mang theo ý cười, cùng với thỏa mãn.
“Ngươi còn ở đây, không có biến mất.” Hắn nhẹ nói, cười rộ lên giống như ánh mặt trời mùa hè, như vậy ấm áp hợp lòng người.
Nàng không biết làm sao, nhìn nụ cười của hắn, trong khoảng thời gian ngắn tim đột nhiên đập rối loạn, thậm chí có chút không thở nổi.
“Ngươi tên gọi là gì?” Hắn hỏi.
Nàng khẽ cắn môi, chần chừ trong chốc lát, một hồi lâu sau mới trả lời.
“U Lan.”
“U Lan.”
Tiếng nói nam nhân trầm thấp, ấm áp quanh quẩn trong nham động, hắn
thấp giọng lặp lại tên của nàng, đem hai chữ kia niệm như chú ngữ.
Nàng sợ hãi ngẩng đầu lên, bất an nhìn hắn.
Hắn đối với nàng mỉm cười, nói nhỏ: “Ngươi quả nhiên là đóa hoa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...