U Lan Lộ

Nhiễm Ngọc Nùng mảnh mai không có sức lực dựa ở trong lòng Triệu Dự, cùng nhau xuống dục trì. Mị huyệt giữa cổ gian vẫn còn ngậm rất chặt ‘Nhục nhận’ hơi sụt giảm của Triệu Dự. Bởi vì hai người đều mải mê cảm thấy thỏa mãn khi cả hai cùng giao hợp, cũng không nguyện ý muốn hạ thân chia lìa. Triệu Dự chọc ghẹo đang phẩy sóng nước nóng lên thân thể lộ ra trên mặt nước của Nhiễm Ngọc Nùng, nhìn thấy song nhũ vốn trắng như tuyết vì được che bởi hơi nước bốc lên mà thành màu hồng nhạt, khiến Triệu Dự giật mình. Tay đã không khách khí đánh tới, hai tay đều nắm lấy mỗi bên vú dâm ô bắt đầu giở trò. Vốn cũng là chuyện hai người sống chung với nhau quen làm, cho nên Nhiễm Ngọc Nùng cũng không gạt bỏ ngăn chặn hắn. Song nhũ mặc cho hắn xoa bóp, thậm chí còn đang híp hai mắt lại, mệt mỏi lười nhát nhìn song nhũ mình được bàn tay Triệu Dự vuốt ve mà thành đủ loại hình dạng. Sữa ở trong nhũ cũng được Triệu Dự phụng dưỡng hoàn toàn hút sạch sẽ không chút e dè như vậy, giày vò cũng không chảy ra một giọt nào nữa. đầu v* được khiêu khích đã kiên quyết dựng thẳng lên, bàn tay lớn đều đặn của Triệu Dự úp ở trên ngực để ra hai ngón tay, vê đầu nhũ xoay quanh di chuyển theo vòng. Rồi mới dùng móng tay quấy nhiễu chà xát thịt điệp trên nhũ tiêm, nỗ lực càng chà xát mạnh hơn nộn thịt màu hồng phấn bên trong thịt điệp.

Song nhũ bị đùa giỡn như vậy mang đến một khoái cảm có khác so với khi hạ thân bị xuyên qua chìm ngập trong ảo giác thở không thông, mà lỗ chân lông toàn thân đều nở ra tựa như được sảng khoái thông thấu qua. Nhiễm Ngọc Nùng giống như một con sủng vật miêu( mèo sủng vật) được chủ nhân vỗ về chơi đùa, chớp đôi mắt cổ họng ‘thầm thì’ vài tiếng, gương mặt đã kề sát ở cổ Triệu Dự cọ cọ. Người yêu dấu đã quay về được mình ôm ấp trong lòng, còn làm nũng tựa như muốn hướng mình tỏ ý thân mật, khiến cho Triệu Dự tâm tình rất tốt. Vô cùng sung sướng cười khẽ bật ra tiếng, động tác ở tay lại càng dốc thêm lực ở trước ngực Nhiễm Ngọc Nùng. Chỉ nắm lấy song nhũ của y từ từ chọc ghẹo mà lại chưa đủ, bắt đầu di động trên dưới, vuốt ve đến yết hầu, đến thắt lưng rồi đến bụng, ở bên trong bắp đùi ở nơi mẫn cảm của Nhiễm Ngọc Nùng. Đến phần bụng thì càng đi tới đi lui khẽ vuốt, quan tâm trong lời nói hỏi: “Mấy ngày này, tiểu gia khỏa có nghe lời không?” Nhiễm Ngọc Nùng giật giật, ở trong lòng hắn điều chỉnh tư thế một chút, ngay nhục nhận giữ cổ gian cũng trượt ra nhiều, một ít sóng nước nóng nhân cơ hội hướng vào trong. Triệu Dự có chút không hài lòng, đỡ Nhiễm Ngọc Nùng vểnh mông lên, lại đem ‘Nhục nhận’ của mình nhét vào trong một chút, đem toàn bộ nước nóng ở trong nội bích hoàn toàn dồn ra ngoài.

Nhiễm Ngọc Nùng tùy hắn đang loay hoay, trong miệng rõ ràng là oán trách đầy nũng nịu nói: “Thôi khỏi phải nói, giống y như ngươi, cũng đều là không an phận. Mấy ngày nay ở trong bụng ta làm ầm ĩ nha~, giống con khỉ con đang đùa giỡn, làm ta lăn qua lăn lại quá chừng.” Triệu Dự bình tĩnh, giả vờ giận dữ nói: “Lại có chuyện bực mình này sao! Tiểu bại hoại lại dám mạo phạm khi dễ hoàng hậu nương nương của ta như vậy, đợi hắn ra đây nhất định không thể tha thứ. Trẫm sẽ truyền chỉ đánh trước ba mươi roi lên cái mông của nó rồi bàn tiếp.” Nhiễm Ngọc Nùng nhịn không được nở nụ cười, nói: “Bệ hạ kim khẩu nhất khai(bệ hạ mở lời vàng), thế nhưng vua không nói đùa, đợi tiểu gia khỏa ra đây, ngươi cam lòng đánh sao?” Triệu Dự nâng khuôn mặt của y lên, thâm tình nhìn hắn nói: “Đương nhiên là không nỡ, thế nhưng nếu có người ức hiếp ngươi, mặc kệ là ai ta đều có thể đánh.” Nhiễm Ngọc Nùng không cười, si ngốc nhìn lại Triệu Dự. Khuôn mặt hai người trong lúc đó, lộ ra vẻ tình ý nồng đậm. Nhìn chăm chú nhau chỉ trong chốc lát, môi đã tự phát dính lại ở cùng một chỗ, giữa lúc lời lẽ dây dưa, Nhiễm Ngọc Nùng khẽ nhếch miệng thơm, đầu lưỡi Triệu Dự trượt vào không kiêng nể dò xét cướp đoạt. Tiếng hít thở hai bên từ từ ồm ồm nổi lên, xung động quen thuộc lần thứ hai gia tăng. Hai người tách miệng lưỡi ra, nhìn nhau cười. Triệu Dự kề sát cái bụng của Nhiễm Ngọc Nùng, yêu thương nói rằng: “Cục cưng, phụ hoàng muốn hảo hảo thương yêu mẫu hậu của ngươi, ngươi ngoan ngoãn ở bên trong không được gây sự nga!”


Từ trong dục trì đi ra cũng đã tới buổi chiều rồi, Triệu Dự mệt mỏi muốn ngủ nên đem Nhiễm Ngọc Nùng bế lên giường cùng nhau nằm xuống. Thanh Nguyệt mấy nàng từ trước đến nay sắp xếp giường chiếu mở chăn mỏng đắp lên trên người hai người, lại đem màn trướng màu vàng thêu hoa văn thả xuống che lại cảnh xuân trên giường. Triệu Dự liền bao lấy thân thể xích lõa của Nhiễm Ngọc Nùng ném khăn tắm cùng dục bào của mình ra ngoài, tự có cung nữ đến bắt lấy. Triệu Dự thả lõng ôm người trong lòng ở trước ngực đi vào giấc ngủ. Cuối cùng suy nghĩ một chút vẫn còn có chút chưa đủ, tách cánh mông của Nhiễm Ngọc Nùng ra, liền lộ ra huyệt khẩu ở mị huyệt đang thu nạp, lấy ngón tay chơi đùa vài cái, kiên quyết đem ‘Nhục nhận’ chôn vào bên trong. Lúc này mới cảm thấy vừa lòng đẹp ý, thỏa mãn ôm bảo bối ở trong lòng nhắm mắt lại ngủ “Để lão tử mất mát nhớ mong nhiều ngày như thế, thế nào cũng nên đòi lại một chút lợi tức.”

Ngủ một lát thì đã là quang cảnh ban ngày, đến khi Nhiễm Ngọc Nùng ung dung tỉnh dậy, đã là hoàng hôn phía tây. Xuyên thấu qua màn trướng hơi mỏng có thể thấy thân ảnh mấy người cung nữ đứng hầu hạ, thân thể xích lõa dựa sát vào trong ngực cường tráng một người, nghe thấy từng tiếng từng tiếng tim đập trầm ổn, bên tai lại truyền tới hơi thở vù vù quen thuộc, chân của hai người đang giao triền ở cùng một chỗ, trong cơ thể còn chôn sâu cái gì đó khiến y cực khoái. Tất cả mọi thứ đều quen thuộc khiến y cảm thấy an tâm. Cảm giác được gối đầu bên cạnh người yêu thương nồng đậm đang mạnh mẽ che chở, bất cứ lúc nào trở về nơi cũ, cũng đều khiến y hạnh phúc muốn khóc. Trong suốt một đời có thể có được một người đợi chờ mình như vậy, lại còn có thể tìm tướng công ở đâu chứ?

Khẽ vuốt ve cánh tay đang vòng trước ngực, Nhiễm Ngọc Nùng cảm thán nói. Một chút động tĩnh làm cho Thanh Nguyệt chú ý, nàng đang cách màn trướng, cúi đầu hỏi: “Nương nương thức dậy rồi sao?” Nhiễm Ngọc Nùng e sợ làm Triệu Dự giật mình tỉnh giấc, đang chuẩn bị đưa tay ra ngoài vẫy cho Thanh Nguyệt lui ra, Triệu Dự đã tỉnh. Nhiễm Ngọc Nùng không thể làm gì khác hơn là thu hồi tay lại, tiến vào trong chăn bắt chặt lấy cánh tay Triệu Dự, nói rằng: “Dậy rồi sao? Có muốn tiếp tục ngủ thêm một chút không?” Triệu Dự giật giật, tay theo thói quen để ở song nhũ trước ngực Nhiễm Ngọc Nùng ôm khư khư vỗ về chơi đùa, lắc đầu nói:”Không ngủ nữa, buổi tối còn chuẩn bị yến tiệc đón tiếp ngươi mà!” Nhiễm Ngọc Nùng lúc đó nghe xong, đến đây đành thôi. Triệu Dự ngồi dậy, hướng ra ngoài màn trướng gọi người. Cung nhân thông minh nghe được động tĩnh tiến lên, đã sớm ở ngoài mành trướng chuẩn bị thật tốt. Nghe Triệu Dự thốt ra, đã tiến lên cách ở bên ngoài mành trướng đem y phục nội khố dâng lên Nhiễm Ngọc Nùng. Nhưng không có kéo mành trướng lên, biết Triệu Dự không thích thân thể của Nhiễm Ngọc Nùng bị người khác nhìn thấy.


Triệu Dự tự tay mặc y phục vào cho Nhiễm Ngọc Nùng, rồi mới buông y ra, hai người xong việc cùng đi ra khỏi mành trướng. Chúng cung nữ tay đang nâng quần áo và đồ dùng hàng ngày vội vàng xông tới chuẩn bị cho hai người. Sau khi làm xong xuôi hết, tự có tiểu cung nữ bưng chậu đồng đựng nước nóng đi tới trước mặt quỳ xuống, nâng chậu đồng dâng cao. Thanh Nguyệt, Kỳ Nguyệt một trái một phải đem tay áo Nhiễm Ngọc Nùng kéo lên, đưa hai tay vào trong chậu, Nhiễm Ngọc Nùng khom lưng rửa mặt. Có hương chỉ chuyển đến một chồng khăn gấm, Nhiễm Ngọc Nùng tay đổi từng cái lau hết bọt nước ở trên mặt, bên cạnh bản thân tự có người tiếp khăn gấm đã được dùng qua. Sau khi xong hết lại có người bưng lên một chén trà Long Tĩnh Sư Phong làm tỉnh thần. Nhiễm Ngọc Nùng tiếp nhận, trà nóng đúng độ, cái miệng nhỏ liền uống cạn. Rồi tiếp theo lại bị vòng vây đến bàn trang điểm. Bên kia Triệu Dự đã chỉnh tề, thản nhiên vênh váo ngồi ở một bên nhìn Hạo Nguyệt các nàng đang bận rộn xung quanh y.

Tóc Nhiễm Ngọc Nùng vừa nhiều vừa mảnh, vừa dày lại trơn, mỗi khi trang điểm đều hao phí thời gian của nàng Hạo Nguyệt rất nhiều. Ba bốn người cũng phải lăn qua lăn lại một lúc lâu. Nhiễm Ngọc Nùng cũng không vội, thỉnh thoảng nhìn lén Triệu Dự, thấy Triệu Dự cũng đang nhìn mình, giữa hai người đây đó thỉnh thoảng cũng trao đổi một cái tiếu ý ngọt ngào, hoặc nhỏ giọng nói chuyện phiếm vài câu. Đợi cho Hạo Nguyệt cùng mấy nàng đã làm việc xong, tóc Nhiễm Ngọc Nùng được chải vấn cao thành kiểu cung kế tỉ mỉ khéo léo, trên mặt thoa phấn mỏng đơn giản, cắm ở giữa tóc là một vật phẩm con phượng hoàng kim(vàng) thật lớn giương cánh ngậm ngọc trai tùy theo bước chân dao động. Còn lại dùng tiểu trâm có khảm ngọc bích khối như quả nho lấp vào chỗ trống ở tóc mai. Đang mặc trên người kiểu ngoại bào gấm Tứ Xuyên màu xanh ngọc có hoa mẫu đơn, ở bên trong là mạt hung hạnh sắc(màu hồng nhạt) cùng hoa thanh tú, áo khoác ngực có màu vàng sáng, váy dài bằng gấm điểm hoa rải ra, vì lúc này trong người y có thai, đai lưng lam ngọc liền được dẫn tới ngực buộc chặt. Dưới váy Hạo Nguyệt đang bận đeo lên san hô Cấm Bộ Châu.

Nhiễm Ngọc Nùng đang nghiêng đầu quan sát thân ảnh mình giữa gương lớn trước mắt được chế tạo bằng đồng có chạm rỗng hoa bách hợp được viền đồi mồi. Quay đầu lại hướng Triệu Dự cười nói: “Mỗi lần như vậy đều khiến ta cảm thấy thân thể chính mình thật nặng không thể chuyển động.” Triệu Dự đi tới phía sau y, nhận lấy một chuỗi ngọc bát trân lóng lánh rực rỡ do Hạo Nguyệt chuyển tới thay y đeo lên trên cổ thon dài. Thở dài, có chút áy náy từ phía sau ôm lấy Nhiễm Ngọc Nùng, cúi đầu nói: “Khổ cho ngươi rồi!” Nhiễm Ngọc Nùng cười lắc đầu: “Không khổ, mệt nữa…cũng nên chịu đựng. ”


Đợi Nhiễm Ngọc Nùng trang điểm xong xuôi, hai người dắt tay lên kiệu, tới Trạch Chi Quán bên cạnh Thái Dịch Trì, yến hội tối nay là cử hành ở chỗ này. Chờ đến lúc đó, cung nhân đã chờ lâu, chỉ có thái hậu nói là đường đi mệt nhọc, khó ở, tiếng động lớn xôn xao chưa có tới. Triệu Dự không lưu tâm, nắm tay Nhiễm Ngọc Nùng phất tay cho phép mọi người đứng dậy, bản thân ngự tọa trước đỡ Nhiễm Ngọc Nùng ngồi xuống. Kiểu Nguyệt, Nhuận Lục đi theo vội quỳ ở phía sau sửa sang lại vạt áo của hai người. Triệu Dự ra hiệu, người chủ trì giương giọng tuyên bố yến hội bắt đầu. Nhất thời, tiếng nhạc nổi lên bốn phía, các vũ cơ(người đẹp múa) thân thể yểu điệu mặc trên người vũ y mỏng nhẹ giống như mây bay tới giữa đại đường(đại sảnh), bắt đầu cùng nhau theo điệu hát nhảy lên vũ bộ(bước múa) uyển chuyển. Các cung phi tần ngồi ở phía dưới cũng lần lượt đi lên kính rượu bọn hắn. Vì bây giờ Nhiễm Ngọc Nùng không thể uống rượu, liền đổi lại mai thang(nước mơ). Ngược lại Triệu Dự ai đến cũng không cự tuyệt, chén chén nhất định cạn, chứng tỏ tâm tình hắn cũng cực kỳ mừng rỡ. Một ít phi tần thông minh tự nhiên đúng lúc nói mấy lời xu nịnh như quét mật, nhưng thật ra lại khiến hắn thoải mái cười ầm lên. Hắn cười, người dưới tất nhiên là hùa theo cùng nhau cười vang. Tất cả bầu không khí ở Trạch Chi Quán đều đang tràn đầy hòa thuận vui vẻ ấm áp.

Nhưng cái bầu không khí này lại không cảm hóa được Tô Thiển Ngâm. Bởi vì vị trí không cao, nàng chỉ có thể ngồi ở vị trí cách đế hậu rất xa. Cùng một đám cung nhân phẩm cấp thấp ngồi chung một chỗ. Nhìn đế hậu ngồi ở địa vị cao xa xa trong lúc đó mặt mày lưu chuyển, ngươi ta ta ngươi, trông vẻ như chim liền cánh tình thâm, trong lòng có loại cảm giác không thoải mái, nói không nên lời. Loại tình cảnh này thực ra nàng đã sớm liệu đến, thế nhưng sự thật xảy ra trước mắt mìnhlại gai mắt như thế. Nàng nghiêng đầu đơn độc không muốn nhìn nữa. Lặng lẽ trong lòng đang có tâm sự, đang xuất thần, tay áo bị kéo vài cái, An Bình ngồi ở bên cạnh nhỏ giọng gọi nàng: “Bệ hạ gọi ngươi, mau đi lên.” Tô Thiển Ngâm phục hồi tinh thần lại, vội vàng rời chỗ chạy bộ đến trước ngự tiền quỳ xuống rồi ngồi xổm hành lễ.

Triệu Dự quay đầu hướng Nhiễm Ngọc Nùng nói: “Đây là Tô tài tử.” Nhiễm Ngọc Nùng gật đầu, nói rằng: “Ngẩng đầu lên.” Tô Thiển Ngâm theo lời chậm rãi ngẩng đầu lên hướng Nhiễm Ngọc Nùng, Nhiễm Ngọc Nùng nhìn kỹ càng, gật đầu khen ngợi nói: “Bệ hạ thật là nói không sai, quả nhiên là một bộ tướng mạo xinh đẹp, không ngờ nhìn lại có chút phong thái của tiên giáng trần.” Thật ra Triệu Dự không có khen nàng ta nhiều vậy, chỉ là ở trong bức thư mỗi ngày đều có nhắc tới nói là bây giờ trong cung hắn có sủng một người tài tử họ Tô, nữ tử kia coi như tức thời không đáng ghét. Hơn nữa sau lưng không có thế lực gì từ nhà mẹ đẻ, tính là ngày sau đợi y trở về cũng để mặc kệ sẽ không làm ra chuyện tình gì ầm ĩ. Nhiễm Ngọc Nùng đối với giọng điệu của hắn như vậy hình dung Tô Thiển Ngâm có chút không đành lòng, trong lòng lúc này muốn đền bù một chút cho nữ tử đáng thương này. Có lòng cố ý kêu nàng lên đến đây nói chuyện. Thấy nàng tướng mạo thanh lệ thoát tục, không khỏi khen lên. Đương nhiên vì háo hứng mà càng thêm chiếu cố Tô Thiển Ngâm, y còn đặc biệt dâng lên để Triệu Dự lướt qua.


Không ngờ hai người cũng không hiểu khổ tâm của y. Triệu Dự tất nhiên là trong lòng ăn vị chua, đang nghĩ: Quả nhiên, y trong bụng đang mang thai hài tử của ta, nhưng suy cho cùng vẫn có tâm tình của nam nhân, cho nên nhìn một mỹ nữ mới lại lay động tâm tư sao?

Mà Tô Thiển Ngâm lại nghĩ, đột nhiên hoàng hậu nói như vậy, là có ý tứ gì a? Chẳng lẽ là thấy nàng mấy ngày nay thừa dịp hoàng hậu không ở đây, viện thừa ân lộ ra rất nhiều, cảm thấy bị uy hiếp cho nên cố tình đề cập một chút để mỉa mai nàng sao? Nói cho nàng biết rằng dù có được sủng ái thế nào, cũng không được quên mất thân phận mình, theo dõi hoàng thượng liên tục cùng hoàng hậu viết thư đều cũng chỉ đề cập đến bản thân mình?

Nhiễm Ngọc Nùng thương cảm, vốn là một câu khen ngợi hảo tâm, ai biết lại có thể khiến bản thân mình ngược lại không phải người. Triệu Dự đã bắt đầu suy xét ban đêm ở trên giường nên dạy dỗ tiểu nương tử không biết nghe lời này thế nào. Mà Tô Thiển Ngâm cũng đã âm thầm cảnh giác bản thân đề phòng hoàng hậu có tâm cơ ghen tị này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui