Lần này, Đinh Tắc còn nhắn WeChat cho Cố Nhiễm, gửi kèm ảnh chụp màn hình cô nhấn thích “công cụ chạy bằng cơm của người đẹp” trên Weibo.
【Bao giờ mới HE đây…】
【Công cụ chạy bằng cơm của người đẹp đáng thương quá】
Cố Nhiễm cứ nằm ườn trên giường, từ tối qua đến giờ vẫn chưa dám đối mặt với việc Quý Thời Dục đã làm với mình, mãi mới nhận được một cái tin nhắn, thế mà lại là có người đang xót xa “Công cụ chạy bằng cơm đáng thương quá”.
Cố Nhiễm nhìn mấy chữ “Công cụ chạy bằng cơm của người đẹp”, từ từ nhận ra ẩn ý khác, vũ trụ nhỏ trong lòng sụp đổ ngay tức khắc:【Em thấy anh bây giờ đã phản bội một cách toàn diện rồi đấy】
【Đồ phản bội!】
【Anh em mình tuyệt giao! Bây giờ em hủy hợp đồng với Cat Paw! Anh thấy xót xa cho Quý Thời Dục thì về sau anh đi theo Quý Thời Dục luôn đi, đừng có tìm đến em nữa!】
Đinh Tắc không biết mới sáng sớm mà mình đã lỡ miệng câu nào chọc giận “mẹ trẻ” này nên vội chuồn luôn.
Cố Nhiễm rời khỏi giao diện trò chuyện với Đinh Tắc, lại nằm trên giường lăn vài vòng như con tằm, chán chết chôn mặt vào gối, rồi lại ngẩng đầu lên thở.
Trong đầu cô tràn ngập những hình ảnh khác nhau, lần đầu tiên nhìn thấy Quý Thời Dục, cô ôm cặp sách bị vứt vào thùng nước bẩn, cúi đầu đi dọc theo góc hành lang.
Quý Thời Dục và bạn bè của anh đi ngang qua, người bạn cười hỏi anh đây có phải con gái tài xế nhà anh không.
Anh chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, thậm chí ánh mắt còn chẳng dừng lại bao lâu, nói một câu “Tao biết thế nào được”.
Thiếu niên khi ấy cao ngạo mà lạnh nhạt, anh sở hữu hết thảy vốn liếng giúp anh thực hiện được việc mình muốn, so ra, cô chỉ như một hạt cát.
Sau này, người thiếu niên ấy trở thành một người đàn ông trưởng thành, vẫn như xưa, đứng ở một vị trí nổi bật nhất, cô cứ mãi đuổi theo.
Chỉ là tối qua, mọi hình ảnh ấy đều tan vỡ, từ khoảnh khắc anh cúi người lấy lòng ấy.
Cố Nhiễm nhắm mắt lại, trong ánh mắt có chút ảo não, xấu hổ, không muốn nghĩ đến nó nữa.
Cô xốc chăn xuống giường, động tác mở cửa phòng cũng bất giác nhẹ nhàng hơn, cứ nghĩ là giờ này Quý Thời Dục đã đi làm rồi, đến lúc đụng phải Quý Thời Dục, cô mới nhớ ra hôm nay là cuối tuần, anh không phải đi làm.
Cố Nhiễm cố gắng ép mình bình tĩnh, bảo: “Chào.”
Quý Thời Dục nhìn vành tai đỏ bừng của Cố Nhiễm rồi hỏi: “Hôm nay em bận gì không?”
Cố Nhiễm gượng gạo nhìn về phía Quý Thời Dục, sau đó rà lại trong đầu mình thời gian biểu, trả lời: “Không bận gì.”
Quý Thời Dục lên tiếng: “Vậy cho anh mượn một ngày được không? Bọn mình, đi hẹn hò.”
Cố Nhiễm nghe lời mời của anh, vành tai như đỏ thêm một chút, cô cúi đầu, nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Ừm.”
“Nhưng mà anh phải chờ em đã.”
Dĩ nhiên Quý Thời Dục sẽ chờ.
Biết hôm nay đi hẹn hò nên Cố Nhiễm rửa mặt xong, nhìn đống đồ trang điểm đủ kiểu dáng trên bàn trang điểm, bỗng không biết nên bắt đầu như thế nào.
Cô là thiên tài nhắm mắt múa tay vẫn có thể vẽ được đường kẻ mắt đẹp nhất, thế mà hôm nay lại ngập ngừng không biết chọn màu kem nền nào mới tự nhiên nhất.
Cố Nhiễm chuẩn bị xong đã mất hơn hai tiếng đồng hồ.
Cô mặc một chiếc áo khoác dài màu camel có cổ trắng, đi ra từ phòng ngủ.
Cô biết mình nấn ná rất lâu rồi, nên bước từng bước ra trước mặt Quý Thời Dục: “Em xong rồi.”
Quý Thời Dục nhìn Cố Nhiễm chăm chút đến từng sợi tóc, biết sự chờ đợi của mình chính là hạnh phúc, cầm tay cô: “Đi.”
Độ ấm từ lòng bàn tay truyền đến tận đáy lòng.
Một tay nắm, Cố Nhiễm dùng tay khác ấn thang máy, Quý Thời Dục đang trả lời tin nhắn gì đó.
Cố Nhiễm ấn thang máy xong, không chủ động nhìn màn hình điện thoại anh nhưng vẫn hỏi: “Ai đấy anh?”
Quý Thời Dục trả lời tin nhắn rồi cất điện thoại, trả lời: “Từ Huy.”
Cố Nhiễm nghiêng đầu: “Chuyện gì đấy ạ?”
Quý Thời Dục: “Báo hôm nay có một cuộc họp đột xuất.”
Cố Nhiễm nghe thấy có cuộc họp đột xuất, hơi khựng lại: “Thế…”
Quý Thời Dục cười nắm chặt tay Cố Nhiễm: “Không họp.”
“Đi.”
Cố Nhiễm nắm chặt tay đi theo.
Buổi hẹn hò đầu tiên trong đời cô, cũng là lần đầu tiên hẹn hò với Quý Thời Dục, giống như một đôi yêu nhau bình thường nhất.
Hôm nay Quý Thời Dục lái xe, địa điểm hẹn hò là ở trung tâm thương mại.
Bây giờ thường xuyên có người nhận ra nên Cố Nhiễm đeo khẩu trang, vừa đến trung tâm thương mại đã đi thẳng đến máy gắp thú bông.
Cố Nhiễm tự xưng là tay gắp thú bông hạng nhất, tất cả những con thú bông trên bức tường nền ở phòng live stream của cô đều là tự tay cô gắp.
Cô mua xu trò chơi, nhìn Quý Thời Dục bằng ánh mắt “Chắc chắn là anh chưa bao giờ chơi trò này”.
Đây chính là lúc biểu diễn trình độ thật sự.
Cố Nhiễm vén tay áo bên phải triển lãm cho Quý Thời Dục tài năng đặc biệt của mình, thế mà cái máy của nợ này hôm nay cứ như cố tình chống lại cô.
Lúc nào gần đến cửa thì kẹp cũng lỏng ra, tiền xu sắp hết rồi mà chưa gắp được con thú bông nào.
Cố Nhiễm tức đến mức vỗ bùm bụp vào bảng điều khiển.
Quý Thời Dục thấy Cố Nhiễm tức giận với bảng điều khiển thì cau mày, không biết hóa ra thú bông cũng khó gắp đến thế.
Trong tay anh có vài xu, nhét luôn một xu vào, điều khiển cây gậy trước mặt, nhắm vào một bé StellaLou rồi nhấn phím tròn.
Cố Nhiễm nghe được âm thanh hiệu ứng của trò chơi vang lên bên người.
Cô quay đầu, thấy Quý Thời Dục đang cầm bé thỏ bông màu tím StellaLou nằm trên tầng cao nhất, khó gắp nhất.
Quý Thời Dục đưa StellaLou cho Cố Nhiễm.
Cố Nhiễm nhìn StellaLou trong tay mình, ngạc nhiên há hốc cả miệng, rồi ngẩng đầu hỏi Quý Thời Dục: “Anh thò tay vào lấy đấy à?”
Quý Thời Dục: “?”
……
Cố Nhiễm có không muốn, cũng không thể không tin sự thật rằng Quý Thời Dục chỉ gắp một lần đã gắp được StellaLou khó gắp nhất, cắn ống hút trà sữa hầm hừ.
Quý Thời Dục không biết StellaLou này có ý nghĩa như thế nào, nhưng người trong nghề gắp thú bông như cô biết, có StellaLou này, cả cái giá bày thú bông gắp được của cô sẽ trở nên nhạt nhòa, lu mờ.
Vì ghen ghét nên Cố Nhiễm nắm tay Quý Thời Dục thật chặt.
Quý Thời Dục cảm nhận được Cố Nhiễm đang siết chặt tay, tay kia của anh ôm StellaLou vừa gắp cho Cố Nhiễm, nhớ ra trong nhà loại thú bông nào cũng có nhưng chỉ có cái anh vừa đưa là không, hỏi: “Ừm… Em không thích cái này à?”
“Không ạ.” Cố Nhiễm đưa cốc trà sữa uống dở cho Quý Thời Dục, kéo khẩu trang lên, rồi lấy StellaLou từ trong tay anh ra tự ôm.
Gắp thú bông xong thì đã đến giờ cơm, Quý Thời Dục đã bàn trước ở nhà hàng trên tầng cao nhất.
Đó là một nhà hàng có sân thượng rất độc đáo, còn được gọi là nhà hàng back garden, nằm ở sân thượng tầng cao nhất của trung tâm thương mại, bốn phía được bao quanh bởi kính trong suốt, lan can gỗ được bao bọc bởi hoa và cây leo.
Thực khách vừa có thể tận hưởng cảm giác tắm mình trong ánh mặt trời, vừa có thể thưởng thức mỹ vị.
Chưa nói đến đồ ăn, chỉ riêng quang cảnh đã có thể chiếm được cảm tình của hầu hết các thực khách nữ, dù giá cả đắt đỏ thì vẫn có vô số thực khách đến check-in.
Trung tâm thương mại có thang máy đi đến thẳng nhà hàng này, hai người đi vào, Quý Thời Dục đang đối chiếu thông tin đặt bàn với nhân viên phục vu, Cố Nhiễm nhàm chán liếc qua bên trong nhà hàng.
Rồi cô thấy trong đó, Viên Mộng Huyên và các chị em cây khế các ngồi quây lại chụp ảnh đồ ăn, selfie.
Quý Thời Dục đang kiểm tra thông tin dở thì thấy có người kéo kéo mình.
Anh quay đầu lại, Cố Nhiễm đang kéo kéo anh.
“Sao thế em?”
Cố Nhiễm: “Bọn mình đi chỗ khác ăn đi.”
Không biết sao, Cố Nhiễm không muốn gặp các cô ấy vào lúc này.
Cảm giác này rất lạ, trước đây cô một mình “chơi giả” với mấy cô bạn này, cô biết có hào phóng đến mấy thì cũng chẳng bằng có Quý Thời Dục đứng bên cạnh.
Hôm nay, cô đi chơi với Quý Thời Dục gặp phải các cô ấy, nhưng cô không muốn chạm mặt.
Có lẽ, vì bây giờ cô đã không cần Quý Thời Dục ở bên cạnh để chứng minh bất cứ điều gì, chạm mặt còn phiền hơn.
Cố Nhiễm: “Em không muốn ăn ở đây, em muốn ăn cá nướng cơ.”
Quý Thời Dục cứ tưởng Cố Nhiễm sẽ thích nhà hàng mình chọn, không ngờ bây giờ cô lại muốn ăn cá nướng, đồng ý “Ừm”, sau đó hủy bàn đặt trước với nhân viên phục vụ.
Dưới tầng có một nhà hàng cá nướng, nhưng bây giờ đã kín bàn, hai người lấy phiếu chờ, bắt đầu đi dạo lang thang.
Cố Nhiễm ôm StellaLou trong lòng, đi ngang qua khu gắp thú bông, cảm nhận được rất nhiều ánh mắt hâm mộ của mọi người bên trong.
StellaLou bây giờ chính là thứ “cao quý” nhất, Cố Nhiễm bỗng ham mê hư vinh phù phiếm, cố tình đi ngang qua khu gắp thú bông lần thứ tư, chợt nhìn thấy vài người quen.
Viên Mộng Huyên và các chị em cây khế nói cười đi đến.
Cố Nhiễm than thầm một câu sao ăn gì mà nhanh thế, mấy cô này lần nào cũng phải chụp choẹt mất đến cả tiếng đồng hồ cơ mà, rồi kéo Quý Thời Dục xoay người lại.
Quý Thời Dục cuối cùng cũng nhận ra Cố Nhiễm dường như đang trốn tránh điều gì, cô vừa kéo anh đi nhanh về phía trước, vừa quay đầu lại nhìn ngó, ra dáng như nữ điệp viên trong phim hình sự.
Cố Nhiễm đang quay đầu quan sát động tĩnh của các chị em cây khế, bỗng cả người bị kéo sang một bên.
Cố Nhiễm: “Hả?”
Cửa thoát hiểm mở ra rồi đóng lại.
Quý Thời Dục kéo Cố Nhiễm vào lối thang bộ: “Bây giờ không phát hiện được đâu.”
Cố Nhiễm nhận ra Quý Thời Dục đã biết mình đang trốn tránh người khác, còn giúp cô đi trốn, cười ngượng nghịu.
Cầu thang thoát hiểm rất yên tĩnh, Cố Nhiễm ôm StellaLou cúi đầu, sờ sờ bộ lông mềm mại của nó.
Quý Thời Dục: “Em không muốn chạm mặt với các cô ấy à?”
Cố Nhiễm “Ừm” một tiếng.
Quý Thời Dục: “Đi cùng anh mất mặt đến vậy à?”
“Không phải.” Cố Nhiễm nhíu mày: “Anh không hiểu đâu.”
Quý Thời Dục nhẹ giọng thở dài, đưa tay ôm eo Cố Nhiễm.
Anh nhìn một lúc, kéo chiếc khẩu trang trên mặt Cố Nhiễm xuống.
Quá trình hẹn hò dĩ nhiên phải có bước “hôn”.
Lúc này, bước này đã được đẩy lên trước, Quý Thời Dục cúi đầu hôn lên môi Cố Nhiễm.
Khuôn mặt Cố Nhiễm hơi nóng lên, nhắm mắt, hé miệng đáp lại.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, Cố Nhiễm hơi thiếu oxy, hơn nửa trọng lượng cơ thể đặt lên người Quý Thời Dục.
Mọi giác quan của cô đều tập trung vào đôi môi và đầu lưỡi, không hề nghe thấy tiếng nói ríu rít.
Cửa thoát hiểm đột nhiên bị đẩy ra, ánh sáng bên ngoài trung tâm thương mại chiếu vào, mang theo vào câu than thở “Thang máy trung tâm thương mại nhà họ Vương chậm thế này, sớm muộn gì cũng phá sản”.
Cố Nhiễm khựng lại trong vòng tay Quý Thời Dục.
Cô quay đầu, đối diện với mấy chị em cây khế đang trợn mắt há mồm..