Sau khi Quý Thời Dục đồng ý.
Cố Nhiễm tìm thử trong nhà mình xem có chỗ nào kê thêm được một cái giường không, cuối cùng cô dọn lại chỗ mình hay để mấy đồ linh tinh, quần áo đổi mùa, đồ lót, mũ,… ra.
Theo cấu trúc căn nhà, lẽ ra căn phòng này được thiết kế để làm phòng dành cho trẻ nhỏ của chủ hộ.
Nhìn thái độ “vi diệu” của Quý Thời Dục, Cố Nhiễm lầm bầm: “Thu tiền thuê nhà của anh, không được thì nghỉ.”
Quý Thời Dục cứ như sợ cô đổi ý: “Sao lại không được.”
“Chỉ là,” Anh lại gần một chút: “Sau này đổi cho anh chỗ nào rộng hơn một chút được không?”
Cố Nhiễm nhìn Quý Thời Dục.
Bây giờ chưa mua được nhà, thành phố A tấc đất tấc vàng, tiền cô kiếm được nói nhiều thì không nhiều, ít thì không ít, cô muốn tích góp thêm chút nữa rồi mua hẳn cái to to.
“Em sẽ cố gắng.” Cố Nhiễm nghiêm túc suy nghĩ, trả lời.
Cố Nhiễm kể chuyện cô cho Quý Thời Dục đến nhà mình ở cho Đinh Tắc.
Đinh Tắc nghe xong thì hơi ngẩn người, rồi ho nhẹ một cái nhìn Cố Nhiễm, ngập ngừng bảo: “Anh hỏi cái này được không, ừm, vấn đề hơi riêng tư, tương đối phản cảm, em để ý thì coi như anh chưa hỏi.”
Cố Nhiễm: “Vấn đề gì ạ?”
Đinh Tắc: “Trước đây hai đứa chưa… ờm ấy ấy à?”
Cố Nhiễm: “……”
Quả nhiên là một vấn đề tương đối phản cảm.
Đinh Tắc nhìn biểu cảm của Cố Nhiễm là biết đáp án, sau đó gãi gãi đầu: “Thế bây giờ em còn chia phòng với người ta, có phải là hơi… ừm… ấy ấy ý.”
Cố Nhiễm: “Lắm chuyện á?”
Cô bất mãn nhìn Đinh Tắc, nhún mũi: “Anh còn lâu mới hiểu được, đồ trực nam.”
Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, trước đây với bây giờ mà giống nhau được à.
Trước đây cô chỉ là một con chim hoàng yến đáng thương không có nhân quyền, bây giờ Quý Thời Dục mới là người đứng dưới mái hiên nhà cô, anh mới là người phải cúi đầu.
Đinh Tắc không hiểu lắm, nhưng lại nói với Cố Nhiễm sắp đến cuối năm rồi, các hoạt động của Cat Paw cũng nhiều lên, sắp tới sẽ bận hơn một chút.
Ngay cả giao diện trò chơi 《Thánh Linh Giang Hồ》 cũng thay đổi trang phục cuối năm cho toàn bộ NPC, gửi một bộ quần áo Tinh Dao cho Cố Nhiễm live stream để cô cosplay khi chơi game trên live stream.
Cố Nhiễm đăng hoạt động của streamer nói tối nay sẽ mặc đồ cosplay live stream chơi game, rồi lướt xem các tin tức khác.
Cô vào chuyên mục chăm sóc da và sắc đẹp lúc nào cũng thấy được tin tức mới nhất, đầu đề mới nhất là tin tức Tin Bác đã thu mua một công ty đầu tư.
Cố Nhiễm vốn không thích xem những tin này, hôm nay không hiểu sao lại ấn vào.
Biết ngay, nội dung cũng chẳng làm cô hứng thú, đại khái là khen Tin Bác đỉnh thế nào, thủ đoạn thu mua xịn xò ra sao, sẽ mang lại hiệu quả và lợi ích kinh tế thế nào, và cả Tổng Giám đốc đương nhiệm của Tin Bác “cừ” ra sao.
Cố Nhiễm lướt đến cuối, bình luận phía dưới các tin tức các lúc nào cũng ít ỏi, nhưng phần bình luận của bài báo này lại không như thế.
【Ui, có người ban ngày nhìn ghê gớm lắm, cơ mà thật ra í, buổi tối lại đi làm người giúp việc lương một tiếng 20 tệ nhà nữ streamer.
Doge.jpg】
【Nhiều tiền mà làm gì, vẫn không có vợ thui.
Doge +1】
【Ahuhu Vợ chồng trăm năm đến bao giờ mới có trái ngọt đây, tập mà fanboy may mắn wdlpml lên chương trình đấy tui xem mà lên thuyền ngay và luôn】
【Cái Cố Nhiễm đang nhử không phải là tên không biết điều đâu, chính là chúng ta đấy】
【Tín nữ nguyện một đời ăn chay mặn kết hợp, đổi lại là Vợ chồng trăm năm từ hôm nay bắt đầu yêu đương nồng cháy】
……
Không ngờ những top comment của tin tức này lại như vậy, Cố Nhiễm đọc mà khóe môi giật giật.
Cô có clone làm “tàu ngầm” trong fanclub Vợ chồng trăm năm, dạo này lượng fans trong đó tăng theo cấp số nhân, rất đa dạng, đếm ngược từng ngày, hoạt động vô cùng sôi nổi.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, Cố Nhiễm biết, nếu Quý Thời Dục là một ông chú đầu hỏi thì sẽ chẳng có tình trạng như thế này.
Cô đặt điện thoại xuống, vào phòng hóa trang thay quần áo.
Để phù hợp với không khí cuối năm, lần cosplay này tuy vẫn là Tinh Dao áo tím trang sức vàng như trước, nhưng cả băng đô và khuyên tai được pha trộn với các yếu tố thiết kế màu đỏ.
Vì vậy, khi trang điểm, Cố Nhiễm sử dụng phấn mắt màu đỏ để nhấn đuôi mắt, sau đó lại thêm kim tuyến lên gò má như tạo hình của Tinh Dao trong trò chơi.
Hôm nay Cố Nhiễm xuất hiện trên diễn đàn Cat Paw còn tạo ra một làn sóng mạnh mẽ, dù thế nào thì chị Nhiễm vẫn là chị Nhiễm, từ trước đến nay, chưa ai địch nổi.
Tối nay Cố Nhiễm live stream gần ba tiếng, 10 giờ kết thúc, ngáp một cái rồi lười biếng ra khỏi phòng làm việc.
Live stream chậm hơn thời gian thực mấy chục giây, lúc Cố Nhiễm ra khỏi, live stream trên màn hình của Quý Thời Dục vừa kết thúc.
Người trên màn hình biến mất, anh ngẩng đầu, nhìn người thật đi ra từ trong phòng, xuất hiện trước mắt mình.
Phòng khách có bật đèn sưởi ấm, ánh đèn dịu dàng hắt xuống, cô như là một cô nương bước ra từ một bức vẽ tinh xảo, từ từ hòa vào hiện thực.
Cố Nhiễm ngáp được một nửa thì nhìn thấy Quý Thời Dục.
Nhìn đĩa trái cây đã gọt sẵn trên bàn, Cố Nhiễm cong môi.
Cô xách ngồi xuống: “Đi làm vất vả thật đấy.”
Quý Thời Dục: “Ừm, vất vả.”
Cố Nhiễm chọn một quả nho bỏ vào miệng, rất ngọt.
Quý Thời Dục nhìn lớp trang điểm trên mặt Cố Nhiễm, lúc không trang điểm thì như búng ra sữa, khi trang điểm lại tăng thêm phần kiều diễm.
Lớp trang điểm qua thời gian dài đã trôi đi một chút, nhưng như thế lại càng hòa hợp tinh tế với làn da, nhất là phần đuôi mắt mà đỏ ấy, làm lòng người ngứa ngáy.
Cố Nhiễm nhận ra Quý Thời Dục cứ chăm chú nhìn mình, quay đầu: “Sao anh cứ nhìn em thế?”
Quý Thời Dục cười cười, trả lời rất thành thật: “Em đẹp.”
Cố Nhiễm: “……”
“Cảm ơn.” Cô gật đầu trịnh trọng: “Đây là sự thật, biết là được rồi, không cần nói ra thế đâu.”
Quý Thời Dục duỗi tay, nhẹ nhàng ôm lấy eo Cố Nhiễm, nhấc cô ngồi lên đùi mình.
Cố Nhiễm vứt vỏ nho trên tay xuống, thấy tay dính nước thì lau luôn lên đồ ngủ của Quý Thời Dục.
Cái này anh từ khi chuyển đến đây là không biết khách sáo là gì, mang luôn cả đồ ngủ sang.
Hằng ngày, thời gian đi ngủ của hai người giống nhau nhưng giờ thức dậy lại khác.
Buổi sáng lúc cô dậy, Quý Thời Dục đã đi làm từ lâu rồi, còn để phần bữa sáng trên bàn ăn.
Cố Nhiễm ngồi trên đùi Quý Thời Dục, nhìn đồ ngủ trên người anh bỗng cảm thấy khó tin.
Ban ngày là người trên đầu đề của bản tin tài chính, tan làm lại là người ngày ngày ở cùng cô trong căn nhà rộng 70m2.
“Anh không thấy ở đây rất chật ạ?” Cố Nhiễm hỏi.
Cả căn nhà lẫn chỗ ngủ của anh bây giờ.
Quý Thời Dục vuốt mái tóc dài sau lưng Cố Nhiễm, nói: “Anh thấy rất ổn.”
“Nhưng nếu em chăm chỉ làm việc, đổi cho anh chỗ rộng hơn một chút thì anh sẽ vui hơn một chút.”
Cố Nhiễm: “……”
Cô bỗng có ảo giác như mình đang kiếm tiền là để đổi phòng rộng hơn cho Quý Thời Dục.
Ai ngờ được, người đàn ông có thể cho cô 137 triệu mua tranh, một ngày nọ bỗng oa oa sau lưng cô, chờ cô được cô ‘gánh’.
Cố Nhiễm hừ một cái: “Chung cư, biệt thự gì mà anh chẳng có, thích rộng thì tự đi mà ở một mìnhđi.”
Quý Thời Dục nhướng mày, nhìn Cố Nhiễm bằng ánh mắt “Vì sao anh bây giờ phải ở đây, em không biết chắc?”.
Cố Nhiễm ngoảnh mặt đi, cười thầm.
Không gian yên tĩnh, Quý Thời Dục nhẹ nâng cằm Cố Nhiễm, hôn lên.
Hơi thở có chút hỗn loạn, phụ kiện trên đầu Cố Nhiễm va vào nhau phát ra tiếng động.
Cô vẫn mặc nguyên trang phục cosplay, Quý Thời Dục hôn lên đuôi mắt màu đỏ đã khiến trái tim anh phải ngứa ngáy nãy giờ.
Cố Nhiễm khẽ nhếch môi thở dốc, đuôi mắt ngứa ngứa.
Nụ hôn của Quý Thời Dục lướt từ đuôi mắt đến gò má cô, cuối cùng dừng lại nơi cần cổ trắng nõn.
Lúc Quý Thời Dục hôn đến cổ, Cố Nhiễm chợt tỉnh táo lại, ngửa ra phía sau.
Quý Thời Dục hôn không được thì khẽ ngước lên, nhìn ánh mắt trong veo và khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Nhiễm.
Cố Nhiễm xuống khỏi đùi Quý Thời Dục: “Đi ngủ.”
Quý Thời Dục cúi đầu nhìn bản thân mình, rồi cảm thấy chữ “Nóc nhà của Tổng Giám đốc” mà Từ Huy đặt tên gợi nhớ cho Cố Nhiễm không sai chút nào.
Cố Nhiễm đi tháo trang sức, tắm rửa, lúc chọn đồ ngủ lại hơi ngập ngừng.
Một bên là đồ ngủ bình thường màu tím, một bên là váy ngủ tơ tằm màu trắng mà lần trước nhãn hàng tặng, cô vẫn chưa mặc lần nào.
Đầu ngón tay Cố Nhiễm lang thang giữa hai bộ đồ, cuối cùng chọn váy.
Cô tắm xong, toàn thân tỏa ra mùi hương của sữa tắm, váy hai dây làm lộ ra cánh tay mảnh khảnh và bờ vai thon thả, cẳng chân dài trắng như ngọc, chất liệu tơ tằm hoàn toàn phù hợp với làn da, tôn lên đường cong tuyệt mĩ của eo và hông.
Cố Nhiễm đứng trước gương nhìn bản thân mình.
Tâm trạng thế này đúng là Đinh Tắc sẽ không hiểu được.
Cô thừa nhận mình hơi ‘ra vẻ’, có cả một chút bướng bỉnh muốn nhặt lại thứ lòng tự trọng đã qua bao nhiêu năm.
Cô thích một người lâu như vậy, người mà trước kia cô chỉ có thể ngước nhìn.
Giờ đây, anh đã thuộc về cô, cô muốn nhìn thấy anh ở vị trí thấp hơn một chút, ngay cả trong chuyện nào đó.
Cô đã từng phải khổ sở như vậy, nhưng rồi vẫn từng chút, từng chút bị người ta đục khoét lớp phòng tuyến, còn sót lại một nơi duy nhất, cố chấp mà kiên cường.
Lúc Cố Nhiễm mặc bộ váy này lau tóc đi ra khỏi phòng tắm, Quý Thời Dục chỉ cần liếc mắt một cái đã hiểu ngay được ý đồ của cô.
Cố tình.
Quý Thời Dục hít một hơi thật sâu.
Cố Nhiễm thấy Quý Thời Dục hít thở sâu hơn một chút, ra vẻ tự nhiên bảo: “Em ngủ đây.”
Quý Thời Dục nhìn Cố Nhiễm rồi chợt cúi đầu cười.
Cố Nhiễm khựng lại, không hiểu sao lúc này Quý Thời Dục còn cười được, không vui lắm: “Anh cười cái gì?”
Quý Thời Dục tiến lên một bước, vén tóc về sau tai cho Cố Nhiễm, không ngại mềm lòng chịu thua cô về phương diện này.
“Nóc nhà,” Anh trầm giọng, vừa muốn cười lại vừa cảm thấy phiền muộn: “Em định nhử anh đến bao giờ?”.