You know how much I love you
Maybe you don’t know
But please remember me
Just remember me
U know how much I love you
Nhớ đến mình trước đây, YunHo lại hơi mỉm cười, khóe môi cong lên, bộ dạng trông vô cùng đẹp mắt, nghiêng nghiêng đầu, khoác lên mình ánh nắng mặt trời, giống như một thiên sứ từ trên trời rơi xuống trần gian.
Dường như khi gặp mặt hắn, ngay cả hơi gió cũng trở nên thật ấm áp, sóng nước chảy róc rách, hô hấp cũng trở nên nhẹ bẫng, cái loại vui vẻ như thuốc độc này, đánh dấu đầy nguy hiểm, nhưng vẫn có người nguyện ý đưa tay mà vồ cho bằng được.
Rốt cuộc là cái gì vậy? Rất nhiều người hỏi qua YunHo, cậu vui vẻ cái gì?
YunHo vẫn cười, cười đến người hỏi hắn cũng cười theo, hai người dưới ánh mặt trời cười rất thoải mái mà không hề có lí do, YunHo cũng không nói lý do khiến mình vui vẻ, đây là một bí mật, bí mật theo bước chân năm tháng chìm đắm trong lòng hắn, vĩnh viễn cũng không muốn nói ra…
Chúng ta sẽ hạnh phúc, hạnh phúc đến già, chúng ta sẽ vui vẻ, vui vẻ đến chết…
Đem vui vẻ cùng chết gắn liền với nhau, dường như có chút kì lạ, thế nhưng YunHo thích đêm khuya lúc người yên tâm lặng chìm vào giấc ngủ, một mình bò dậy, một lần mút nhai những lời này, sẽ hạnh phúc, hạnh phúc đến già, sẽ vui vẻ, vui vẻ đến chết…
Cái dạng vui vẻ gì mới có thể đến chết? Cái dạng hạnh phúc gì mới có thể đến già?
YunHo không biết, nhưng hắn luôn luôn mỉm cười, tất cả mọi người tin rằng hắn là một đứa nhỏ vui vẻ hạnh phúc, bởi vì hắn cười vui vẻ như vậy, vui vẻ như thế…
“Chào anh!”
Vào một buổi chiều mùa đông, có người vỗ vai YunHo đang phơi nắng ngoài sân.
“Chào anh, xin hỏi anh là…”
“Là Park YooChun bảo tôi đến đây.”
“À, chào anh, tôi là Jung YunHo, anh chính là bác sĩ tâm lý mà YooChun nói đến sao?”
“Đúng, tôi là YoungJae.”
YoungJae tinh tế quan sát YunHo đang ngồi trên xe lăn, bộ dạng nhìn qua có chút mệt mỏi, sắc mặt hơi trắng, ngũ quan không thể nói là đẹp, chỉ có thể nói là mắt sáng, ánh mắt không đẹp đến có thể cướp người nhưng lại ăn mòn trái tim, nhìn lâu sẽ không có cách nào rời khỏi.
“Thật là, tôi đã nói với YooChun là không cần bác sĩ tâm lý rồi.” Giọng nói của YunHo cũng không xấu, dường như chỉ có một ít phàn nàn, “Aish, quãng thời gian trước kia vì không cẩn thận nên mắt bị hơi gas phun vào, nếu không hiện tại đã có thể nhìn anh nói chuyện.”
“Không sao, bộ dạng tôi cũng không đẹp cho lắm, không nhìn thấy cũng chẳng thiệt hại gì. Kỳ thực, bác sĩ tâm lý cũng không phải loại người nghiêm khắc, nói là người lắng nghe thì đúng hơn.”
YoungJae ngồi vào cái ghế đá nhỏ cạnh gốc cây, ngược với ánh sáng, nhìn qua mái tóc nhuốm màu nắng của YunHo một chút, đường nét khuôn mặt đã trở nên mơ hồ, đôi mắt nhắm lại, chỉ có nụ cười như cũ đầy chói lọi.
“Ha ha, không biết làm sao, lại cảm thấy thanh âm của anh rất quen tai a.”
“Thật không? Mấy hôm trước cùng bạn bè hát rất nhiều, nên giọng nói có điểm khàn khàn, còn sợ sẽ ảnh hưởng nữa.”
“Nếu YooChun cũng tìm anh đến, vậy thì chúng ta cùng trò chuyện đi.”
YunHo nghiêng đầu qua một bên, hai tay đặt lên đùi, tóc bị gió thổi có chút lộn xộn, mái tóc lộn xộn trước trán càng phủ lấp đôi mắt, vẻ mặt trông rất đáng yêu, môi khẽ cong lên, giống như một đứa nhỏ.
Tay YoungJae nâng lên, giúp YunHo vén tóc trên trán, quét qua trán hắn, ngón tay có chút run rẩy.
YunHo ngẩn người, rồi lại mỉm cười, “Cậu ấy trước đây cũng giúp tôi sửa tóc như thế này, ngón tay từng chút đem tóc tôi vén qua, dừng ở trước mặt tôi, dựa vào rất gần, tôi có thể nghe thấy mùi áo lông của cậu ấy, đôi lúc còn có thể nghe được tiếng tim đập, cậu ấy sẽ ôn nhu vén tóc tôi, cũng sẽ dùng giọng nói đầy hung ác mà nói tôi ngu ngốc, ngay cả chính tóc của mình cũng không làm chỉnh tề, là một thằng ngu ngốc vô cùng vô cùng đần độn!”
“Cậu ấy? Cậu ấy là ai vậy?”
“Cậu ấy tên là JaeJoong, nhưng đã bị tôi không cẩn thận mà đánh mất…”
Gió lớn có chút say mắt, thổi đến quét vào góc áo, rồi nhẹ nhàng bay lên giống như một con bươm bướm tung cánh giữa trời, YunHo đứng ở ở góc đường, hai tay đút vào trong túi áo, cúi đầu, dùng chân đá hòn đá nhỏ một cái rồi lại một cái, cách một quãng thời gian lại ngẩng đầu nhìn nhìn con đường bên kia.
“A, đã đến muộn rồi, xin lỗi xin lỗi.” Một bóng người chạy vội đến, tốc độ băng qua đường cái khiến tim YunHo thiếu chút nữa là ngừng đập, chiếc áo bành tô màu xám tốc ra phía sau, mái tóc tỉa bay rối lên, đôi mắt long lanh như được đem thật nhiều sao giấu vào bên trong, bờ môi cong cong, trông rất thanh tú.
“JaeJoong a, lần sau em có thể từ từ đi qua đường cái không? Rất nguy hiểm.” Một phát tiếp nhận lấy bóng người đang hướng mình xông tới, YunHo có điểm bất đắc dĩ mà mở miệng.
“Hì hì, sốt ruột mà, sợ anh chờ sốt ruột.”
Trên mặt JaeJoong không có chút áy náy, chỉ là nụ cười so với bình thường đáng yêu hơn một chút, híp híp mắt, khẽ lắc tay YunHo, trên mặt hoàn toàn là vẻ nũng nịu.
“Aish, thôi quên đi, lần sau cấm chạy nữa đấy.” YunHo thở dài, đối với JaeJoong đang nũng nịu hoàn toàn không có biện pháp, nhưng ai lại có thể đối một đứa nhỏ xinh đẹp đáng yêu mà tức giận cơ chứ?
Gió vào mùa đông có chút lớn, thổi thấm vào quần áo, lại thấm vào trong xương, một trận run rẩy.
“Cúi xuống.”
YunHo ngoan ngoãn cúi đầu, JaeJoong vươn tay ra, ngón tay dài nhỏ khẽ vân vê mái tóc của YunHo, rất cẩn thận mà đem tóc vén qua từng chút một cho ngay ngắn, dựa sát vào người hắn, sát đến nỗi có thể đem khuôn mặt của cậu nhìn đến tỉ mỉ.
“Được rồi.” JaeJoong vỗ vỗ YunHo, “Người đã lớn như vậy, ngay cả tóc cũng không chỉnh, cứ để lộn xộn như thế mà đi ra ngoài, anh không cảm thấy mất mặt à? Thật ngốc!”
“Lúc ra ngoài rất chỉnh chu, sau đó mới bị thổi loạn lên, đừng có nói anh ngốc, ngốc cũng bị em kêu là ngốc!” YunHo vò vò tóc mình, cười đến vô tội.
“Yun ngốc, chúng ta đi thôi!” Thoáng cái kéo lấy cánh tay YunHo, JaeJoong cũng không để ý tới vẻ mặt muốn biện bạch của YunHo mà kéo hắn đi ngay lập tức. Đi được vài bước, tay YunHo từ trong tay JaeJoong rút ra, ôm lấy bờ vai của cậu, hai người chạy trên đường cái, rụt rụt cái cổ, gió từ giữa hai đứa thổi qua, còn không quên ngoảnh lại nhìn hai đứa nhỏ đầy đáng yêu.
Tay JaeJoong giấu trong túi áo của YunHo, trong túi áo to, tay YunHo cầm lấy tay JaeJoong, JaeJoong quàng chiếc khăn quàng cổ của mình cho YunHo, hai người cùng thong thả đi bộ, khi thở ra hơi khói, khuôn mặt của JaeJoong trông thật xinh đẹp, những người đang vội vã đi qua đường đều lưu lại vài ánh mắt, YunHo miêu tả nói dọc đường nơi JaeJoong đi qua đều là tròng mắt trợn to.
Đánh thật mạnh lên YunHo, “Thì sao, anh không phục à?”
“Nào dám a~”
JaeJoong cười rất ngạo nghễ, ánh mắt tự hào, YunHo đưa tay nhéo nhéo má cậu, “JaeJoong nhà chúng ta, thực sự rất đáng yêu a~”
“Cũng không phải do tôi lười biếng, chỉ là rất thích JaeJoong thay tôi chỉnh sửa đầu tóc, dựa sát vào tôi, trên mặt có quan tâm còn có chút vẻ trách cứ, cảm giác như tôi là một đứa nhỏ ra sức khiến cho mẹ vui, tôi rất thích mùa đông, mùa đông gió rất lớn…”
YoungJae cũng bắt đầu mỉm cười, anh có thể tưởng tượng hai đứa nhỏ kéo tay chạy qua đường cái, cẩn thận ôn nhu giúp chỉnh lại tóc, chỉ là một hành động nhỏ, nhưng đối với người yêu mà nói thì chính là một điều vô cùng quan trọng.
“Có điểm ngốc đúng không, đôi khi tôi cũng cảm thấy mình rất ngốc, nhưng nhìn khuôn mặt của JaeJoong, liền nghĩ điểm ngốc này cũng không có gì xấu cả, ít nhất là cảm thấy vô cùng vui vẻ, hai người cùng nhau qua đường cái, đi bộ tới cạnh cửa tiệm, nhìn đồ ăn trên tay người khác mà cùng nhau chảy nước miếng, cùng nhau co người chà chà chân chờ đợi bát mì nóng hổi mang tới, rồi liền ăn ngấu nghiến không ngừng nghỉ, hai đứa với cái mũi đỏ bừng lại cùng nhau ngồi lên xe đi về nhà, phong cảnh ngoài cửa sổ dần thay đổi, khi đó liền nghĩ rằng thời gian trôi qua thật nhanh, ngày nào cũng làm một cái gì đó, mặc dù chẳng làm chuyện quan trọng gì nhưng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, JaeJoong nói suốt ngày đều phát ngốc, tôi đột nhiên rất muốn nói cả đời phát ngốc cũng được.”
Nụ cười của YunHo dần bừng mở, đem hồi ức thấm ướt, đào lên quá khứ của chính mình, liền tìm thấy một cảnh tượng khác.
“Chú ơi, vẫn chưa xong sao?”
Đôi mắt của JaeJoong vẫn không rời khỏi bát mì nhỏ trong tay người thợ cả bên cạnh, nói chính xác hơn là bát mì trong tay cậu, hai con mắt nhìn hết sức chăm chú, giống như không thể bỏ qua nếu không xuyên qua được nó vậy.YunHo ở bên cạnh cười đầy xấu hổ, tay chân đông lạnh đến sắp mất cảm giác, không thể làm gì khác hơn là liên tục run người chà chà chân để sưởi ấm, hắn kéo kéo áo JaeJoong, “Đừng trợn mắt nữa, không biết xấu hổ à?”
JaeJoong kỳ quái liếc mắt nhìn YunHo, “Em sắp chết cóng rồi đây này, còn xấu hổ cái quái gì nữa? Anh sợ, hay là đem bát mì của anh cho em nha!”
YunHo bất mãn rụt tay lại, JaeJoong tiếp tục trợn mắt nhìn bát mì trong tay người thợ cả, mà YunHo mặc dù không khoa trương như JaeJoong, nhưng cách vài giây liền nhìn bát mì một cái, lại hung hăng giậm giậm chân, cảm thấy tê dại mà gãi gãi, vậy mới có thể khẳng định chân vẫn chưa đông lạnh.
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm như hình viên đạn của JaeJoong cùng với ánh mắt mặc dù nhẹ nhưng rất gấp gáp của YunHo, thợ cả rốt cuộc đem bát mì đưa vào tay hai đứa, đổi lấy vài đồng tiền lẻ, hai đứa vội vàng nói lời cảm ơn, rồi lập túc đem cả khuôn mặt vùi vào trong bát. Bát mì không ngừng bốc lên hơi nóng, hơi nước màu trắng hòa tan vào trong không khí, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập mùi hương nồng đậm của bát mì, người qua đường hít hít mũi nhìn hai đứa nhỏ ngồi xổm bên cạnh ăn đến không còn chút hình tượng nào, cảm thấy sự thèm ăn của mình hoàn toàn đã trỗi dậy.
Trên tô mì màu vàng nhạt là hành thái, trên đổ vài giọt dầu mè, vào mùa đông liền có thể khiến người khác thần hồn điên đảo, JaeJoong húp bát mì, xì xụp ăn chẳng thèm đụng tới nước, nhưng cuối cùng thì ngay cả nước cũng không bỏ sót,một hơi uống hết sạch, thỏa mãn lau lau miệng, môi bởi vì canh nóng mà trở nên ửng đỏ, vẻ mặt dường như trông đẹp hơn rất nhiều.
Ngoảnh lại nhìn YunHo vẫn còn đang ăn, cũng ăn ngấu nghiến không còn chút hình tượng, tay nâng bát, rồi đưa lên húp ngụm canh cuối cùng, vẻ mặt đầy thỏa mãn, JaeJoong nghĩ, nếu như lúc này có người đoạt lấy ngụm canh cuối cùng của hắn, YunHo rất có thể đem người nọ đánh trọng thương.
Hai đứa trả bát lại, môi đỏ mà mũi cũng đỏ, cười trông vô cùng vui vẻ, ý nghĩ ấm áp từ trong cơ thể tỏa ra ngoài, xuyên qua làn gió trong không khí rồi truyền đi, từng chút một, cho đến hết.
“JaeJoong có rất nhiều khuyết điểm, như bụng dạ hẹp hòi này, tính cách âm tình bất định này, còn có rất nhiều nữa, có khi phát cáu đến nỗi thật muốn đem cậu ấy treo lên đánh cho một trận, có đôi khi lại bị cậu ấy dụi đầu vào ngực trêu chọc, tôi giận dữ la lên, cậu ấy lại còn làm mặt vô tội, hỏi tôi anh làm sao vậy, không có biện pháp nói với cậu ấy, nói tới nói lui liền trở thành lý lẽ của cậu ấy, anh không chịu thua cậu ấy liền làm nũng, thực sự là một chút biện pháp cũng không có.”
YunHo mặc dù đang phàn nàn, nhưng giọng nói vẫn rất ôn nhu, ánh nắng chói chang vẩy vào trong mắt YoungJae, một trận choáng váng, YunHo chống cằm, làn môi mỏng cong lên, thì thào tự nói, YoungJae đổi một tư thế thoải mái, trên tay có hiện lên bóng ngược của mặt trời, sưởi ấm tận đáy lòng anh.
“JaeJoong, em tức giận à?” YunHo dè đặt chăm chú nhìn con người có vẻ mặt không vui vẻ bên cạnh kia, ban nãy chỉ đối với cô gái mà mình quen biết có chút niềm nở, cô gái dường như cũng rất vui vẻ mà ôm một chút thay cho lời chào hỏi, mới thoáng cười nói vui vẻ xong nhưng giờ đã chìm xuống rồi, dáng vẻ gượng cười kia chỉ cần có mắt là ai cũng nhận ra.
“Không.”
Haiz, ngay cả trả lời cũng lạnh lùng như vậy, xem ra đã thực sự tức giận rồi, YunHo lại chăm chú nhìn JaeJoong không có biểu cảm, tay đưa qua một chút, vừa mới đụng đến tay cậu liền bị hất ra.
“Đừng chạm vào tôi.”
Thảm rồi, đây không phải tức giận, mà là thịnh nộ. YunHo đi đằng sau JaeJoong, vẻ mặt hết sức thảm thương, tự biểu lộ ra dáng vẻ như bị dao kề cổ như để cho chính bản thân nhìn, lại không ngừng thở dài ra tiếng.
“Đừng giận nữa mà, anh không có cố ý đâu, tại lâu rồi không gặp mà thôi, cô ấy là bạn bè bình thường của anh, chỉ là do lâu lắm không gặp nên mới có chút kích động, JaeJoong nhà anh sẽ không để bụng đâu nhỉ, đúng không? JaeJoong là người hợp tình hợp lý nhất, hiểu ý người khác nhất, người tốt nhất toàn thế giới chính là JaeJoong!” Miệng nói còn chưa đủ, YunHo hoa chân múa tay, lúc này hận không thể sinh ra vài cái chân cái tay, dỗ JaeJoong cần phải xuất toàn bộ các kiểu kỹ năng để ra trận a.
JaeJoong không chút biểu cảm liếc mắt nhìn YunHo, chỉ là liếc mắt, liền khiến YunHo dựng lông lên, JaeJoong nếu như gào thét thì có nghĩa là sự việc không lớn, nhưng nếu như vô thanh vô tức giống như lúc này mà nhìn bạn thì có nghĩa là sự việc đã lớn lắm rồi!
“Tiền bối~” Dọc đường vừa vặn gặp mặt tiền bối, JaeJoong gọi tên người đó đầy vui vẻ, YunHo thầm nghĩ dường như JaeJoong chưa bao giờ gọi mình với dáng vẻ đáng yêu như thế, mới vừa nghĩ đến, JaeJoong đã sớm điên cuồng lao tới trước mặt tiền bối, YunHo thầm kêu một tiếng không ổn, cũng theo hướng đó mà chạy tới.
“Tiền bối~ Rất nhớ anh nha~” Không nói gì thêm, liền ôm một cái, nhìn vẻ mặt của tiền bối nọ cũng sợ không ít, dù sao JaeJoong tuy rằng trên mặt bao giờ cũng cười tủm tỉm, nhưng đối với người không quen thì chưa bao giờ tiếp cận quá gần, giống như lần này, ôm chặt như vậy phải có tình cảm qua lại rất nhiều mới có thể miễn cưỡng hưởng thụ.
Lạnh lạnh nhìn mắt YunHo, kiên quyết bám trên người tiền bối không thèm buông xuống, tiền bối nọ cũng hiếm được mỹ nhân ôm ấp yêu thương nên đoán chừng cũng có điểm vui vẻ đầy ngốc nghếch, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt như muốn giết người của YunHo ở bên cạnh.
JaeJoong một bên cọ tới cọ lui, giống như một chú mèo nhỏ đầy đáng yêu, ngay lúc này, YunHo rõ ràng cảm nhận được chính mình sắp biến thành người chuyên đi giết mèo, bất quá trước khi giết mèo thì phải đem cái thằng dụ mèo đi làm thịt đã rồi tính sau.
Cười lạnh, cười lạnh, JaeJoong cười đến gió lạnh thổi vù vù, mà YunHo ở một bên thì nghiến răng ken két, rồi cuối cùng, tiền bối trì độn cũng cảm thấy bầu không khí có điểm bất thường, xấu hổ đem JaeJoong từ trên người mình lôi xuống.
“Bọn em còn có việc, đi trước.” YunHo kéo JaeJoong qua, mặc kệ đối phương giãy dụa, hướng tiền bối cúi người chào rồi lập tức biến mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...