Ừ, Anh Yêu Em

6h15, nó đã dậy, hôm nay nó siêng đột xuất, nó phải xuống nấu bữa sáng cho hai, anh nó không ai nhắc là bỏ bữa luôn, cứ vậy thì bệnh nặng không biết chừng. Ra khỏi nhà, nó vươn vai hít thở, trời đẹp thật. Thôi đi bộ sẵn ngắm ''cảnh'', đeo tai nghe, nó mở bài Hello, ngân nga hát theo, bước đi thoải mái, ghé vào một quán cafe nhỏ, nó gọi một ly cafe sữa, ngồi uống một cách thong thả, mọi người trong quán đều nhìn nó, họ tự hỏi nó là thiên thần à?? Nó rời khỏi đó trong ánh mắt tiếc nuối của mọi người.
Tới trường, nó không vào lớp mà ra chỗ cây cổ thụ, từ từ thưởng thức ly cafe, nó đập tay vào cây, nói khẽ
- Cây à! anh tao về rồi, có lẽ tao sẽ đỡ buồn hơn mày nhỉ ?

- Nếu tình trạng này cứ tiếp tục, tao sẽ chuyển trường cây à
- Tao không biết tao đã làm gì mà mọi người xa lánh tao như vậy, có mỗi mày là lắng nghe tao thôi

Nó cứ tiếp tục độc thoại, không biết có một người đã nghe tất cả, cậu muốn an ủi nó, muốn làm nó vui, chính cậu cũng chẳng hiểu tại sao lại vậy, cậu muốn thấy nó vui, thế thôi...Nhưng con người cậu đâu phải như vậy, tàn nhẫn và lạnh lùng là điều cậu học được để tạo ình một vỏ bọc hoàn mỹ, liệu có vì nó mà vỏ bọc ấy sẽ vỡ ?
Xoay người nhìn nó, nó thiếp đi từ lúc nào, cậu tụt xuống, ngồi kế bên nó, gương mặt thanh tú, sóng mũi cao, đôi môi hồng căng. Cậu không thể rời mắt khỏi nó, đôi tay không nghe lời cậu muốn chạm vào mặt nó, nhưng cậu kịp khựng lại. Cậu tự nhủ nhất định sẽ bảo vệ nó, theo cách riên của cậu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận