Nó xồng xộc kéo Long lên phòng, không xử anh một trận, nó không còn là nó nữa. Long nhắm mắt cắn răng chịu đựng bài thuyết giáo dài cả cây số của nó, thật là anh cảm thấy lỗ tai cứ lùng bùng mãi. Vừa mới ngước lên thì anh thấy gì đó ngoài cửa sổ, anh nhíu mày chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó.
-Anh có nghe em nói không hử?
-À, ừ, có…có mà
Nó tiếp tục thao thao bất tuyệt về tình nghĩa anh em, sự che chở, bla bla bla, %$#!*&^%... Long vẫn nhìn ra cửa sổ, mặt trông giận dữ vô cùng. Cậu giơ nắm đắm lên hù dọa cái thứ ngoài cửa sổ nhưng nó lại nghĩ rằng: Long muốn đấm nó!
-Anh muốn tuyên chiến phải không?
Nó nhướn mày đầy thách thức, rồi lại nheo mắt hỏi Long.
Long lại thủ thế, nhưng không phải với nó, chỉ là nó không biết điều đó thui. Long bị một đá té lăn xuống đất, chưa kịp mở miệng thì bị cú thứ hai, chỉ vì sợ nó đau mà anh không đánh trả, chỉ né thôi. Nó thở phù vì mệt, đánh đấm kiểu gì mà chẳng trúng cái nào, bực quá nó đẩy anh ra khỏi phòng, hét
-Anh biến đi!
“Cái thứ ngoài cửa sổ” đang cười khùng khục như thằng khùng, làm rung cả giàn cây leo bên cửa sổ. Long muốn nói cho nó biết “cái thứ ngoài cửa sổ” nhưng đập phòng mãi nó không nghe, đành lững thững đi về phòng.
Nó cắm headphone vào cái máy tính, mở game mở nhạc hết volume, tắt đèn trong phòng ngồi cày game. Cũng nhờ cái tai nghe mà nó chẳng để ý gì tới cảnh cửa sổ đang mở ra, nhanh như hút cánh cửa đóng lại, cái bóng cũng mất tăm. Nhìn đồng hồ mới có 9h mấy, nó chẳng biết làm gì, xem hết cái này tới cái kia. Căn phòng tối om, vì nó đã tắt laptop đứng bên khung cửa sổ nó nhìn đám cây ngoài kia, một màu đen khá bí ẩn…
-Sao nhìn em buồn vậy?
-Duy? Sao cậu ở trong phòng tôi?
-Sao em biết là tôi
-Ừ, thì mấy anh kia đều ở phòng họ hết rồi, vào phòng tôi làm gì.
-Cũng có thể là người khác.
-Cậu đứng im đó cho tôi.
Nó lảng tránh câu nói của cậu, không muốn phải thừa nhận là nó nhớ giọng cậu. Chất giọng ấm áp, khá gây nghiện. Nó từng nghĩ tên này mà đi cua gái, chỉ cần nói vài câu là đổ ngay! Toan đi mở đèn thì bị Duy ôm lại, nó lên gối cậu né được.
Trong bóng tối mập mờ, nó khó có thể xác định đúng vị trí của cậu ta, Duy còn di chuyển nhanh hơn cả nó, đấu kiểu này thì 10 người hết 9 người nói nó thua chắc. Lùi mãi, nó chạm vào mép giường, cố căng mắt nhìn quanh phòng nó chợt thấy cái gì đó lao tới, nhanh như cắt, nó đã nằm trên giường, dưới Duy.
Vùng vãy một hồi, biết mình khó thoát được nó dung kế hoãn binh, nhẹ giọng.
-Thả tôi ra đi!
-Đêm nay, tôi chỉ có một mình, tôi ở đây với em. Được chứ?
-Nhà cậu thiếu người à? Sao phải ở đây?
-Tôi không có người nhà
Nó mở tròn mắt nhìn gương mặt tuấn tú bên trên, lúc đó ánh trăng lọt vào khung cửa nó nhìn rõ ánh mắt đó, mờ đục, hơi long lanh, mang vẻ đau đớn, khó chịu. Rồi Duy buông nó ra, ngồi chống cằm. Nó ngồi trước mặt cậu, không nói chuyện chỉ cố quan sát vẻ mặt cậu.
-Mẹ tôi, mất từ lúc sinh tôi ra...- giọng cậu hơi ngập ngừng
-Năm lên 4, tôi nhìn thấy ba tôi và một người phụ nữ khác, bên nhau. Lúc đó, tôi vẫn chưa hiểu được rồi những ngày sau đó, tôi lại thường xuyên thấy hơn. Đến năm tôi 6 tuổi, tôi thấy hình mẹ trong phòng ba bị cất đi, hoặc bị úp xuống bàn mỗi lúc ba dẫn phụ nữ về nhà…Tôi hiểu, mỗi lần nhìn thấy tôi ba lại nhớ những ngày bên mẹ, ba đi thường xuyên hơn, có khi hơn cả tháng mới về. Tôi qua nhà họ hàng ở, lâu lâu lại về nhà hoặc không. Vì không thể chịu đựng, tôi nói với ba mua cho tôi một căn nhà, lúc đó trước mặt ông tôi chỉ là thằng nhóc con, một thằng nhóc 10 tuổi. Tôi gom hết hình của mẹ đi, để mặt ông ta ở trong căn nhà đó, thích dẫn ai về thì tùy…
Duy thở hắt ra, tự lắc đầu không hiểu tại sao lời nói cứ tuôn ra, nhìn nó cậu thấy nước mắt óng ánh chảy dài. Tuy nó mạnh mẽ, nhưng đôi khi khá nhạy cảm. Lấy tay lau đi dòng nước mắt, nó nhe răng cười
-Muốn ở đây thì ngủ dưới sàn, ha!
-Hơ hơ – Duy đớ người
-Cậu có còn giận ba cậu không?
-Còn, nhiều lắm
-Ba cậu, vì quá cô đơn thôi. Chắc ông ấy cũng không biết phải làm gì là tốt nhất cho cậu, việc nuôi dạy con đâu phải chuyện dễ dàng.
Duy gật đầu, ánh mắt bỗng chốc xa xăm. Nó lấy tay nâng mặt cậu, vẽ thành hình nụ cười, nó cũng cười theo, tít cả mắt. Nó thấy ánh mắt Duy lạ, nhìn nó hồi lâu, ánh mắt nuối tiếc, nhưu bỏ lỡ điều gì quan trọng. Nó đứng dậy tránh tình huống gượng gạo này, nhưng Duy nắm tay nó cũng đứng lên. Nó chỉ biết mở tròn mắt, cùng cảm nhận đôi môi cậu. Duy hôn nó!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...