Về Linh với Quân, hai người vẫn tiếp diễn tình trạng người ca người nghe. Thường là Linh hát, Quân nghe nhưng hôm nay nó phải tròn mắt vì Linh đang cúi đầu khi Quân mắng, từ khi biết nhau ở lớp mẫu giáo tới giờ đây là lần đầu tiên nó thấy Linh chịu cúi đầu nghe mắng!. Chuyện hot nhen, lò dò đi tới gần thì Quân đi sượt qua nó, nhìn mặt cậu ta rất bực bội. Linh ngẩng lên nhìn nó, gì đây mắt Linh đỏ hoe rồi. Dắt tay Linh đi ra WC, đợi khi cô nàng bình tĩnh rồi mới hỏi.
-Mày với Quân sao vậy?
-Chút chuyện thôi.
-Mày đâu phải người vì chút chuyện mà khóc.
-Ừ, tao đâu phải người như vậy, thật nực cười.
Linh dụi mắt kể nó nghe, sáng nay nhỏ va phải một nhóm con gái trong căng tin, hình như là hót gơ gì đó trong trường, nhỏ đã xin lỗi rồi mà đám đó còn gây sự. Lúc đầu vì cố kiềm chế nên nhỏ không ra tay, chỉ bình tĩnh nói. Nhưng rồi cái gì tới cũng tới, khi một đứa trong đó nhắc đến hai từ “con hoang”, còn nói Linh là đồ mồ côi thì nhỏ đã cho ả đó một cái tát. Mọi người bu xung quanh hiếu kì, đám con gái đó đánh hội đồng nhỏ, nhưng lại không làm được gì mà còn bị bầm dập. Lúc Linh bỏ đi thì mới thấy đau bụng, ngồi bệt ở cầu thang, tưởng như không đi nổi thì Quân tới, dìu nhỏ vào phòng y tế, cậu nhìn vết thương trên tay nhỏ, rồi nhanh chóng băng bó cho nhỏ khi cô y tá đã đi vắng.
Lúc cô y tá về, mới biết nhỏ bị đau bao tử do không chịu ăn sáng, nó với nhỏ giống nhau sáng là không muốn ăn gì hết. Quân đưa nhỏ về lớp nhưng rồi lại sạt cho nhỏ một trận, tại sao không giữ bình tĩnh, tại sao không biết giữ sức khỏe, đủ thứ khác nữa. Với tính khí của Linh, đáng lẽ nhỏ phải bốp lại nhưng lần này nhỏ chỉ biết im lặng.
Nghe xong nó im lặng nhìn Linh, vỗ vai cô bạn thân như an ủi,nó chỉ phán một câu
-Mày đánh nhau kiểu gì mà bị thương thế?
Linh chỉ cười trừ, kéo tay nó đi vào lớp. Cả ngày Quân không nói gì nhiều, chỉ quan sát để ý tới Linh, mua đồ ăn sáng cho nhỏ nữa. Linh cười vui vẻ, ăn hết, lại định quay sang kêu cậu thì thấy Quân gỡ kính ra, nhỏ hơi sock vì khuôn mặt điển trai ấy, nhưng Quân nhanh chóng đeo kính vào nhỏ cũng quay đi.
Định là sẽ về nhà nấu gì đó cho ba ông anh, nhưng cũng tai cái tên mắc dịch kia.
-Đi ăn với tôi! Không cãi!
-Nhưng mà… - nó chưa kịp cãi đã bị chặn họng
-Tôi đã nói rồi, không cãi.
-Tôi phải về nấu bữa tối cho anh tôi. – nó nói một lèo trước khi Duy kịp mở miệng.
-Em nấu!
-Ùm
Duy xoa cằm, rồi cười với nó chỉ vỏn vẹn ba từ “về nhà em” kéo nó lên xe. Cả hai đi tới siêu thị trước, đang chọn đồ thì nó có đt sắc mặt nó thay đổi kì lạ đi ra chỗ khác để nghe.
-Kết quả?
-Thưa cô chủ, đã có đủ hồ sơ của bọn đó rồi!
-Tốt lắm, không thiếu tên nào chứ?
-Vâng.
-Mai 6h, chỗ cũ.
-Vâng.
Nó cúp máy nhếch môi cười, cuối cùng cũng tìm ra bọn đó, bọn khốn đó sẽ phải trả giá đắt cho những gì chúng đã làm. Nó lấy lại vẻ mặt bình thường đi tìm Duy. Vừa thấy cậu ta thì nó hoảng cả lên, cậu ta chất đầy xe hàng rồi.
-Cậu mua hết cái siêu thị chưa?
-À, chưa! Thiếu hả?
-Thiếu cái gì mà thiếu, đi tính tiền.
Tụi nó đi moto nên phải nhờ giao hàng tới nhà, mà khỏi nhờ thì tụi nó cũng được ưu đãi với lý do “mua nhiều được hưởng ưu đãi”.
Về tới nhà thì đồ cũng tới, nhưng nhìn quanh thì chẳng thấy cậu ta đâu, trời ạ, lớn thế mà còn..thiệt tình. Cậu ta chạy nhảy như con nít mới tới công viên, dòm hết cái này ngó tới cái kia. Còn nó khệ nệ mấy bịch đồ to đùng đi vào nhà, tới cửa Duy mỉm cười mở cửa cho nó dù mệt nhưng nó vẫn phải xỏ xiên một câu
-Ga lăng quá ha!
Nó nhanh chóng đi tắm, lúc thấy nó Duy có hơi đơ đơ, vì nó mặc đồ khá mát mẻ, quần short jean với crop top. Tóc búi cao lên bằng một cây bút chì, xoắn tay vào việc nó nấu bữa tối trước đã. Duy lăng xăng chạy vào đòi giúp thì bị nó đuổi ra ngoài. Nhưng rồi nó cũng phải phục cậu với món mực nhồi nướng, hơi bị ngon đó. Không ngờ cậu ta cũng biết nấu ăn, nó giao luôn cho cậu mấy món. Tụi nó xào xào nấu nấu rất vui, giành nhau từng cọng hành, lá hẹ, Đến khi xong, nó bắt đầu làm món yêu thích, bánh ngọt!
Duy tò mò đứng kế bên, nó đánh trứng rất đều tay rồi làm bột. Cậu phải công nhận nó khéo tay, cười thầm với trò mới của mình, từ từ nó sẽ được thưởng thức thôi, hô hô hô!!
Vì muốn ăn bánh nên cậu phải nhịn lắm mới giữ hai tay mình được yên, đến khi xong xui hết, bánh, ok. Trang trí, xong luôn, Duy lò tò lại gần bếp đứng kế bên nó. Vỗ vai nó
-Ê, cái gì kia? – Duy trợn mắt thêm chút biểu cảm, tay kia vớ nắm bột dư sẵn đến khi nó quay lại
Bụp!
Rồi…Á Á Á Á Á Á!
Sau đó…A A A A A!
Tiếp…CẬU CHẾT VỚI TÔI!
Vy hai tay hai nắm bột ném tới tấp vào mặt Duy, phải mặt là mục tiêu vì gần mặt có tóc. Duy cũng chẳng vừa, lấy luôn phần socola viên ném, một ngày bị lừa hai lần nó thấy ức chế vô cùng, nên Duy là nơi xả…!
Ya! Đáng đời
Hây ya! Tránh ra
Keng keng
Cốp cốp
Muỗng đũa vào cuộc
Cạch!
-Hai đứa đang làm gì vậy? – Phong gằn lên
-Anh hai
-Đi thay đồ mau
Cả ba trố mắt nhìn nó, đầu tóc thì nào là bột với socola, muỗng đũa nằm dài khắp nhà bếp, ta có thể suy ra: Bãi chiến trận.!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...