Ừ, Anh Yêu Em

Nó bước ra từ xe riêng của gia đình, mọi người trong trường nhìn nó với ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn ganh tỵ. Nó không quan tâm gì, lên lớp và nằm xuống ngủ, nhưng nghe tiếng Linh cãi nhau với Đăng rồi Đăng lại quay sang khều khều làm nó bực vô cùng
-Ê, bệnh viện còn nhiều chỗ trống lắm đấy, có cần tôi giúp cậu vào cho nhanh không hả?? – nó xắn tay áo lên, trừng mắt nhìn Đăng.
-Hì hì, tùy lòng hảo tâm hen!
-Thế à?
Nó vừa dứt lời Đăng đã đứng lên chạy đi, nó đuổi theo, nó có thấy Duy cả ánh mắt u buồn của cậu nữa nhưng nó dặn mình phải lờ đi, Duy vẫn ngồi kế bên nó nhưng không nói chuyện, hay tìm cách chọc như mọi lần, chỉ im lặng.
Lúc anh Phong biết nó về nhà, anh rất mừng. Nó vui khi thấy anh vui.
Một tuần trôi qua nhanh chóng, đã tới lúc nó cần thực hiện kế hoạch của nó. Việc đầu tiên, đi tìm “người đó”.
Nó bước vào sảnh công ti khiến ai cũng phải ngoái nhìn, nó mặc một chiếc quần jean rách, áo crop top đen tay dài, tóc nó xõa ra bồng bềnh.
Ting! Thang máy mở ra ở tầng 15, nó bước tới ngay bàn thư ký
-Chị, cho em gặp trợ lý Long.
-Cô có hẹn trước không? – cô ta khinh khỉnh nhìn nó, ánh mắt dò xét làm nó thấy khó chịu
-Không, tôi…
-Vậy mời cô đi cho
-Tôi có việc gấp cần gặp anh Long!

-Cô là ai mà dám gọi tên Trợ Lý Long? – cô ta trợn mắt lên nhìn nó, lớp mascara như muốn rụng xuống vì quá dày.
-Cô ấy là người mà nói ra cô phải sợ đấy! – giọng một người con trai
-Anh Lâm! – nó cười toe nhìn chàng trai vừa mới tới
-Chào Trưởng Phòng, cô gái này là ai? – cô thư ký
-Em ấy là em gái của Tổng giám đốc, vậy cô nghĩ em ấy là ai?
-Hả? Tôi…tôi chào cô chủ!
-Hừ, vậy giờ cô có thể nói anh Long ở đâu rồi chứ?
-Dạ, ở phòng họp phía bên tay phải ạ!
-Em tìm Long làm gì? – Lâm
-Có chút việc thôi ạ!
-Lâu không gặp, em xinh ra đấy nha!
-Hi hi ^^, em đi nha, hôm nào hẹn anh ở chỗ cũ.
-Bye em.
Nó khẽ mở cửa bước vào phòng họp lớn của công ti, mọi người đang nghe bài thuyết trình dự án mới, công ti của gia đình nó là chuyên về mĩ phẩm, làm đẹp. Nó đi nhẹ nhàng vào trong, anh Phong ngồi ở chiếc ghế đầu tiên dành cho tổng giám đốc, đang chăm chú quan sát phía màn hình, mọi người hình như không biết tới sự xuất hiện của nó. Trong công ti có một số ít cổ đông không chấp nhận anh nó có chức vụ này vì anh còn trẻ, nhưng năng lực của anh thì không thể chê vào đâu được. Nghe anh nó thì thào với người ngồi bên cạnh, là một chàng trai khá trẻ, nhìn điệu bộ lung túng với cái thẻ nhân viên là nó biết ngay anh này là nhân viên mới. Nó nhớ mang máng anh Phong có nhắc gì đó tới kế hoạch mới sẽ giao ột nhân viên anh đào tạo. Hình như có chuyện gì xảy ra với bài thuyết trình của anh ta, nó nhìn một lượt một người đàn ông có mái tóc hơi bạc ngồi cười đắc chí, ông ta là ông Lam, một trong những người phản đối anh nó, nó thừa biết ổng chơi xấu nên nó sẽ trả đũa vậy.
Lén đi vòng ra sau, nó khều khều anh nhân viên mới.
-Anh gì ơi!
-Cô là ai?
-Bài thuyết trình của anh bị mất dữ liệu gì đúng không?
-Sao..sao cô biết? cô là ai?
-Tôi là ai không quan trọng, nhưng anh có muốn cứu bài thuyết trình này không?
-Tất nhiên
-Vậy đưa bản kế hoạch cho tôi
-Đây!
-Ùm, ý tưởng hay đấy, nét đẹp tự nhiên, tôi sẽ giúp anh nhưng anh hãy ra nói với giám đốc là “nhóc con sẽ xử lý”, ok?

-Tôi biết rồi.
Anh ta đi rồi nó mới suy nghĩ lại cho buổi thuyết trình, nó có một kế hoạch định sẽ đưa cho anh Long nhưng giờ phải lấy ra dung thôi, kế hoạch đó sẽ hợp với ý tưởng này.
-Xin chào mọi người
-Cô là ai?
Mọi người trong phòng nháo nhào lên vì xuất hiện người lạ, nhưng anh nó đã ra hiệu im lặng, khoanh tay nhìn nó thích thú.
-Tôi sẽ thực hiện bài thuyết trình này! Đây là ý tưởng mới của tôi, VVY. Bình thường các cô gái khi ra ngoài đều ình một lớp trang điểm, không ít hay nhiều. Hay đơn giản chỉ là một lớp son, nhưng đa phần mọi người đều không muốn người khác biết mình trang điểm nhiều, họ muốn sao cho thật “Tự nhiên”,…
Nó nói một cách hăng say, ai cũng phải trầm trồ với bài thuyết trình, và ý tưởng của nó, riêng ông Lam thì trông bực bội vô cùng.
-Tôi xin hết!
Mọi người vỗ tay tán thưởng, nhưng một người lại lên tiếng, gây khó chịu cho bầu không khí, lại là ông Lam
-Tôi nhớ bài thuyết trình này phải do anh Khang đảm nhiệm chứ?
-À, tôi…
-Thưa ông Lam, tôi và anh Khang đây cùng hợp tác cho ý tưởng lần này nên tôi thuyết trình cũng đâu có sao – nó nhanh nhảu
-Cô có chức quyền gì?
-Em ấy, là em gái tôi đồng thời là Tổng giám đốc công ti bên Pháp
-Ồ! Ra là cô, người gây nên cơn sốt của loại son Baby ở Pháp. – một người nào đó
-Vâng, là tôi. Mọi người có gì thắc mắc không?
Căn phòng im lặng, một người nhìn nó với vẻ thích thú không giấu được, anh ta cười đầy ẩn ý rời khỏi phòng họp.
-Làm tốt lắm nhóc! Chẳng bỏ công anh huấn luyện em.

-Xì, em mà, anh cứ khen thừa.
-Nhưng tới công ti làm gì?
-Có chút việc, định ghé thăm anh thì gặp chuyện này nên xử lun.
-Còn cậu, Khang việc này là thế nào?
-Tôi nghĩ tài liệu đã bị đánh cắp.
-Sao?
-Đúng vậy, em biết ai làm lun nè, lúc anh Khang ngưng bài thuyết trình, cái người đó vui lắm á!
-Ai?
-Ông Lam chứ ai nữa, trước giờcó ổng là phá công ti thôi mà.
-Nhưng vẫn chưa đủ chứng cứ thuyết phục, để anh điều tra xem. Còn Khang, về làm lại bản kế hoạch khác, như bài thuyết trình của Vy ngày mai nộp cho tôi.
-Vâng!
-Anh Long! Anh hai làm việc đi, em đi có chút việc nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận