Duy suốt cả buổi trưa tìm nó mà không thấy, cậu có linh cảm không lành nhưng lại chẳng thể biết nó đang ở đâu, cậu chợt nghĩ ngay tới cây cổ thụ, và lập tức chạy đi, Đăng đang đi tìm nó thấy cậu chạy gấp gáp như vậy chắc là có liên quan tới Vy nên cũng chạy theo. Cả hai dừng lại tròn mắt ngạc nhiên khi thấy nó, áo thì bị rách ở vai, tóc thì xù lên, mặt bầm tím cả, khóe miệng còn vương chút đỏ như là máu, cậu lập tức chạy lại dìu nó, nhưng nó hất tay cậu ra, giọng lạnh tanh.
-Tôi không cần cậu giúp, tránh xa tôi ra!
Duy sững sờ buông thỏng hai tay, nó chưa từng lạnh lùng với cậu như vậy, nhưng cậu lại nắm tay nó
-Đi, anh đưa em lên phòng y tế!
-Tôi đã nói là bỏ tay tôi ra!
Duy coi như không nghe, vẫn cố đưa nó đi. Nó từ lúc thấy Duy thì cơn giận không biết ở đâu lại ào tới như đợt sóng, nó không muốn gặp cậu lúc này, nó cảm thấy rất mệt mỏi với những gì đã xảy ra. Nó cố vùng tay ra nhưng cậu lại nắm quá chặt, một giọt nước mắt lăn nhẹ xuống mặt, chảy vào vết xước trên má làm nó rát vô cùng, nó giật mạnh tay ra mặc cho cơn đau ập tới, Duy lại định nắm lại nhưng Đăng ngăn cản, Đăng lườm cậu một hồi rồi nắm tay nó đi, nó quay lại phía cậu chậm rãi nhả từng chữ, từng chữ như nhát dao đâm vào tim cậu, giọng nó lạnh lùng đến lạ.
-Cậu, và cô bạn gái của cậu, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, từ nay tôi coi như không quen biết cậu!
Nó quay mặt đi, cố đi cho thẳng trong khi chân vẫn còn rất đau và tim nó cũng rất đau…
Đăng không hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa hai người, nhưng lo cho nó trước đã. Nhìn nó cố gắng giả vờ mạnh mẽ trước mặt Duy, cậu không khỏi chạnh lòng. Sự cố gắng nào cũng có giới hạn, và nó cũng vậy khi đến trước cửa phòng y tế thì nó ngồi thụp xuống và khóc, một cách nức nở. Đăng bước tới, ngồi kế bên nó vỗ nhẹ lung an ủi rồi hắn tháo cái buột tóc lỏng lẻo trên mái tóc rối xù, cho những sợi tóc thoải mái thả mình, che khuất đi gương mặt ướt đẫm nướt mắt…
Hai đứa nó ngồi như vậy, đứa sụt sùi đứa vỗ về an ủi, được khoảng 15’ sau, nó lấy tay quẹt nước mắt nhìn Đăng một hồi, ánh mắt hơi đỏ nhưng mang tia gì đó nhẹ nhõm, như là cảm ơn hắn. Nó loạng choạng đứng dậy nhưng hắn đã kịp đỡ, dìu nó vào phòng y tế, cô y tá ngạc nhiên nhìn hai đứa nhưng lại không hỏi gì ngoài tên nó, rồi từ từ băng bó. Đăng xoay cổ chân nó làm nó la lên một tiếng vì đau, rồi…pặc! cậu bẻ lại cổ chân bị trật của nó, ngước nhìn nó rồi đi ra khỏi phòng.
-Ui da, đau quớ!
Sau khi được băng bó, nó nằm dài trên chiếc giường trắng muốt trong phòng y tế, nhắm mắt lại, cố ọi thứ trôi qua, cố quên đi ánh mắt như biển động của Duy, và cả gương mặt khi lo lắng cho nó, cố quên.
Ọc, Ọc! bụng nó kêu từ nãy, léo nhéo hoài câu “chị ơi! Cho em ăn đi, em muốn ăn”. Nhưng nó còn đủ sưc đau mà xuống căn tin định ngủ cho qua cơn đói nhưng. Cạch! Đăng bước vào với một bịch sandwich, một hộp sữa và một hộp cháo bóc khói thơm phức.
-Ăn đi, nhìn cô thế này, tôi thấy khó chịu quá!
-Ùm, cảm ơn.
Có một điều cần lưu ý ở đây là nó mà thấy mệt mệt buồn buồn là ăn nhiều lắm lun á! 5’ xong tô cháo, 2’ cho hộp sữa, đang định lấy nốt bịch sandwich thì Đăng giật lại, nhíu mày nhìn nó
-Cô muốn chết vì bội thực hả?
-Tôi không sao, đưa đây!
-Đồ ăn này tôi mua cho người ăn
-Chứ tôi không phải người à?
-Eo hy! Ăn ít ít thôi
-Gì? Eo hy…anh to gan nhờ dám nói tôi y heo, đưa bánh cho tôi!
-Never!
-Đứng lại đó
Nó hồi phục sức nhờ tô cháo và hộp sữa nên mới rượt Đăng chạy vòng vòng được, tiếng cười hòa tan vào ánh nắng trưa, ánh nắng gay gắt nhưng dịu lại nhờ cơn gió xào xạc.
Duy thở hắt ra, dựa người vào lang can sân thượng. Cũng may nó đã đỡ hơn rồi, cũng nhờ Đăng. Nhìn thấy nó rượt Đăng chạy mà cậu cảm thấy vui hơn, nhưng một nỗi buồn lại xuất hiện trong cậu. Cậu cụp mắt xuống rồi nhắm hẳn, những hình ảnh về nó chạy qua, lúc nó cười cậu thấy tim mình đập rộn ràng, lúc nó buồn cậu chỉ muốn ôm nó vào lòng mà vỗ về, muốn nó là của cậu,… cậu muốn nhiều hơn vậy nữa. Nhưng lại vì cậu mà nó bị thương, nhớ tới đôi môi căng mọng đó bị thương ánh mắt cậu như sóng dữ, ào tới bất cứ lúc nào, cậu đút tay vào túi quần, đi làm những việc cần làm…
Nó phải dời lại việc đi gặp người đó, mặt mũi bị thương tùm lum vậy sao mà đi được. Phải thật khỏe, phải có sức thuyết phục mới mang “e iu” về được chứ. Về tới nhà nó đi thật khẽ, quan sát thật kĩ tứ phía xem anh Phong đã về chưa. Ổng mà thấy mặt nó chắc dạt cho nó một trận luôn quá. Hê hê, anh hai chưa về, chắc lại đi cùng chị Chi rùi. Lên phòng nó mở ngay máy tính, thói quen mỗi ngày của nó, trong khi đợi chạy chương trình nó đi tắm, ra là ngồi vào chơi ngay. Facebook giờ này khá đông người onl, í nick Find cũng sáng nhưng hôm nay nó không có tâm trạng mà chat, lướt xem tin một chút, cười nắc nẻ vì mấy cái ảnh chế, rồi nó cmt khen hay, mỗi khi lên đây là nó thấy tâm trạng tốt hơn nhiều lắm, đang định off thì
-Fun, nói chuyện chút đi
-Ùm – nó trả lời ngay
-Về chuyện lần trước, Fun có thể đồng ý cho Find xem hình chứ? – Duy vẫn hỏi, cho dù cậu đã có hình nó rồi, chỉ là cái cớ…
-Hôm nay Fun không có tâm trạng Find, chuyện đó lần khác nói.
-Sao v?
-Có chút chuyện ở trường ấy mà
-Chuyện gì?
-Ùm, thì..&*%$$#*%&… - nó kể hết cho Find
-Cậu giận anh chàng mắt xanh đó lắm hả?
-Fun không biết nữa, biết rõ là lỗi không phải ở cậu ta nhưng Fun vẫn cứ thấy tức tức.
-Chăm sóc vết thương kĩ vào, đừng để lại sẹo
-Bít mà, ^^, Find thay đổi nhiều gê!
-Hử?
-Bít quan tâm nè, hỏi thăm Fun nè!
-Ừ, nói chuyện với Fun làm Find vui, thế thôi
Cả hai cứ nói chuyện như vậy đến lúc bụng nó réo ầm nó mới off mà đi ăn, đi bộ ra quán phở gần nhà mà ăn, nó đeo tai nghe vào cứ nhún nhảy làm người đi đường nhìn nó hiếu kì. Ngồi ăn mà nó không thôi nghĩ về mẹ nó, bà nấu phở rất ngon, ngon hơn bất kì nơi nào nó từng ăn, nhớ lại những ngày đó gia đình nó hạnh phúc biết bao, chợt nhớ tới lời nói của mình hôm trước, ngày mai nó sẽ về “nhà”.
Xin nghỉ một ngày ở trường, nó sắp xếp đồ đạc cần thiết trong phòng, chỉ lấy một nửa số quần áo, xong xui, nó cầm điện thoại lên.
-Alo, nhà họ Hoàng nghe – giọng của một phụ nữ lớn tuổi
-Bà Lan, là con Vy đây
-Cô Vy, trời ơi, sao giờ cô mới gọi về!
-Hì hì, con xin lỗi mà. Mà bà cho bác Sang tới đón con đi, con sẽ về.
-Thiệt…thiệt hả cô?
-Dạ!
-Cô đợi nghen, tôi gọi liền.
Nó cúp máy xách vali xuống nhà, về tới đó nó sẽ nói cho anh Phong sau. Lần này về nó sẽ không đi nữa, nhất định không, một phần tạo nên cái nhà và công ti này là công sức của mẹ nó, nó phải giữ lại, không phải cho nó mà nó nghĩ mẹ nó xứng đáng được như vậy.
-Chào cô, lâu không gặp!
-Dạ! chào bác, bác cứ gọi cháu là Vy thôi ạ, gọi cô nghe già quá bác ơi.
-Bác biết rồi, tính cháu vẫn vậy nhỉ. Lên xe nào.
-Dạ!
Chiếc xe đi về hướng căn biệt thự, nơi nó đã từng sống và giờ là nơi sẽ sống. 15’ sau, đã tới nơi, chiếc xe từ từ lăn bánh vào trong, qua một khu vườn dài với nhiều cây xanh, già. Tới trước căn biệt thự, vẻ ngoài cổ kính của nó vẫn không thay đổi gì, hàng hoa hồng ở trước vẫn tươi xanh, ngát hương thơm, nhưng ngôi nhà có phần lạnh lẽo và u tối, mọi thứ không hẳn vẫn vậy.
-Vào nhà đi con – ông Huy niềm nở đón nó, lúc nhận được tin nó sẽ về ông vui mừng khôn xiết. Nhìn đứa con gái hơn 10 năm trời ông không gặp, ông xúc động không tả được. Ông sẽ cố bù đắp cho nó, những gì nó chưa nhận được.
-Chào…ba!
Nó ngập ngừng gọi ông, nó về đây với hai mục đích, cố gắng tha thứ cho ông, và tìm ra kẻ khi xưa giết mẹ nó, với danh phận con gái nhà họ Hoàng, nó sẽ dễ dàng làm được. Nó biết, nó trốn tránh như vậy là quá đủ, nhưng nó không biết bản thân có tha thứ được cho ông không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...