Ừ, Anh Yêu Em

Nó vừa gặm bánh mì vừa thở dài, cái ngày tháng “căng hải” đi học còn dài dài, T.T chẳng biết cái ông Phong đã giấu xe nó đâu rùi, “ nhớ em iu quá à! Ôi em moto của tui’’ nó khóc mà không ra nước mắt, nhất định nó phải tìm thấy e iu của nó, nếu không nó không còn là Hoàng Tường Vy nữa.
Nhưng may thay, ông trời vẫn còn thương nó lém, chắp tay cảm tạ ổng mà người đi đường còn tưởng nó trốn viện, lý do cho cái hành động điên điên ấy là vì…Duy chở nó đi học! Nó chỉ vui vì khỏi phải mệt, mỏi chân chứ cũng chẳng vui vì Duy. Nhìn cái mặt thì nó phải tránh cái mắt, mắt cậu ta có công hiệu như mắt rắn rất biết cách dụ dỗ và sai bảo người khác.
-Thanks nhớ!
- Cảm ơn xuôi thui à?
-Chứ sao? Muốn tui cảm ơn gì giờ?
-Chưa nghĩ ra, khi nghĩ ra tui sẽ nói với em
-Xí, cảm ơn thì ngay bây giờ, lúc cậu nghĩ ra thì không có hiệu lực nhá
-Em thích đi bộ không Vy?
-Sao? – nó ngệt mặt ra, rồi hiểu ngay vấn đề khi thấy Duy giảm tốc độ
-Không, đi bộ không vui đâu ha, khi nào nghĩ ra chuyện gì thì nói tui – nó nói một tràng rồi im bặt, Duy khẽ cười vì thích thú.
Tới trường, nó tháo nón trả cậu rồi chuồn cho lẹ, nhưng nó tính đâu bằng cậu ta tính

-Tôi nghĩ ra rồi
-Ra…ra rồi hả?
-Ùm, em phải ngồi kế bên tôi trong lớp, dù có chuyện gì cũng không được chuyển chỗ nhớ chưa hả?
-Ờ, thế thôi thì ok, mà khoan đã…
-…- Duy chạy đi mất tiêu ùi, có nghe nó nói đâu
Cậu ta lạ thật, sao cứ khăng khăng ngồi kế bên nó chứ. Nó đi được mấy bước thì có một bạn nữ, hình như nhỏ tuổi hơn nó nhét vào tay nó một tờ giấy rồi chạy biến đi mất nó gọi với theo thì cô bạn đã chạy mất hút. Nội dung tờ giấy “ giờ ra chơi, cây cổ thụ sau trường ’’, nó tò mò hết sức, ai nhờ? Hàng loạt khả năng nhảy phóc ra trong đầu nó, bắt đầu tưởng tượng…
Khả năng 1 “ Hông lẽ là anh chàng đập trai à nhầm đẹp trai nào đó muốn tỉnh tò với nó?’’ – quá viễn vông, loại
Khả năng 2 “ Hay là cái fan club gì đó lại giở trò?’’ – cũng có thể
Khả năng 3 “Có ai mời mình ăn trưa?” – vì ra chơi là giờ ăn trưa, nên cá chắc là khả năng này với tinh thần ăn uống cao ngất thì chọn ^^
Tung tăng lên lớp định rủ luôn cả Linh theo ăn cho zui, nhưng nó đâu biết được mọi chuyện không hẳn đơn giản như nó nghĩ. Vừa lên đã nghe tiếng Linh chí chóe chửi ai đó, sao bu đông quá vậy nè.
-Ai mà đụng tới cậu ta nữa là coi chừng tôi, nhất là mày đấy – Linh chỉ tay vào tên đang quỳ rạp dưới đất
-Tôi…tôi xin lỗi
-Biến đi
-Có chuyện gì vui thế hử? – nó nhảy phóc vào chí chóe
-Vui cái đầu mày
-Con này, có chuyện gì kể coi.
-Thì là thế này, tên ngốc đó…- Linh chỉ tay sang kế bên
Lúc Linh tới lớp thì thấy một đám con trai hình như là khối trên đang dốc hết đồ trong cặp Quân ( cậu bạn đeo kính nobita) ra ngoài, còn dí tay vào trán cậu ấy nữa, nhưng Quân chỉ né và ngồi im, không phản kháng gì làm Linh thấy ức chế cực độ chạy tới chửi đám kia, và cuộc chiến bắt đầu khi có tên chạm vào mặt Linh.
-Tội nghiệp tên đó nhờ, đụng vào mày là chết chắc rùi còn gì!

-Mày cũng sắp bị tội nghiệp đấy, thử không?
-Ấy ấy! bình tình nào cô em, giỡn xíu thui mà
-Còn cậu – Linh quay sang Quân – lần sau có gì cứ nói tui, đừng để tụi nó bắt nạt nữa, nhớ chứ?
-Ừ, cảm ơn – trông Quân khá lung túng
Linh quay mặt đi Quân mới thở phào, nhìn người con gái bên cạnh cậu mỉm cười vui vẻ, tuyển thủ karate như cậu mà cũng để ột cô gái nhỏ nhắn ra tay, chỉ vì không muốn gây sự làm lộ thân phận mà phải giả vờ hiền lành, cậu cũng khó chịu lắm chứ. Là con trai của một ông chủ lớn, cậu phải biết tự bảo vệ mình không để ba mình phải lo nhiều.
Nhân vật mới: Triệu Vũ Quân, 17t, gương mặt điển trai, có nụ cười ấm áp, là con của ông chủ trùm bất động sản, phải giả danh hiền lành như người ta thường nói “lưu manh giả danh trí thức” nhưng cậu k có lưu manh đâu nha, hơi hiền chút à!. Rất thích Linh.
Suốt cả buổi ngồi học mà nó cũng chẳng thấy mặt mũi Duy đâu làm nó phải giữ chỗ cho cậu ta còn tên Đăng nữa, làm nó lẻ loi thế này, nó chợt nghĩ tới bài hát “một người đi với một người”
“một người đi với nụ cười hắt hiu’’
Rùng mình vì cái suy nghĩ của mình, hai tên đó…
-Chào cô! – hai tên đó đã về!
-Hai anh í về rùi kìa mày, ôi đẹp zai quá xá! – nữ sinh 1
-Ừ, tao say nắng rồi mày ạ! – nữ sinh 2
-Ừ, tao cũng thế - nữ sinh 3

-…bla…bla – cả lớp xì xào xì xầm
-Trật tự! – bà cô đập thước lên bàn
Nó ngán cái lớp này tận cổ, gì mà mê trai dữ vậy trời, nếu có thuốc đặc trị cho bệnh này, nó sẽ mua hết và tặng miễn phí cho tụi này, phiền phức quớ!
-Nhớ anh hay sao mà mặt trầm ngâm thế? – Duy chống tay nhìn nó
-Ừ, tôi nhớ anh hai tôi lắm, cảm ơn vì đã nhắc nha
-Em…
-Nghe giảng! – nó đanh giọng quay mặt hướng lên bảng, Duy phì cười với cái mặt ngố ngố của nó.
Đăng sau khi cãi nhau với Linh vì chỗ để balo, hậm hực quay lại mới nhớ tới nó, ném cho nó một tờ giấy rồi dựa người ra sau…huýt sáo! Nó mở ra xem thì thấy toàn tiếng Pháp? Tên này lại tới cơn hả trời. Định thử nó à, mơ đi nhá sống ở Pháp từ năm 7 tuổi không lẽ nó lại chịu thua tên này, nội dung tờ giấy sau khi dịch “cưng à, chiều đi chơi với anh nha?”
-Này, đồ khùng như anh tôi không dám đi chung đâu –nó nói hoàn toàn là tiếng Pháp nhá, hô hô, dám chọc bà à!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui