Ừ, Anh Yêu Em

Nó vừa quét mặt nhăn không thua khỉ là mấy, nó lơ đi hai cái tên chết tiệt kia cho đỡ bực. Nhưng vẫn đụng nhau hoài, thì cả ba đang quét sân mà, cô lao công đã thu dọn sân trước rồi nhưng sân sau thì chưa và đang là mùa thu nên...lá bay xào xạc, gió thổi vi vu và không khí sặc mùi...thuốc súng.
- Axx! bực mình! - nó quăng cây chổi vào đống lá mới quét, khu nó quét thì xong rồi còn hai tên kia nó chả thèm quan tâm.
- Em đi đâu? - đồng thanh, hai người này hợp nhau dữ
- Đi đâu kệ tôi, mà hai người không lớn hơn gì tôi đâu nhá! - nó vừa chỉ hai người vừa nói
- Cuốn truyện ma ấy, đọc xong chưa ?- Đăng hỏi, cười nhẹ
- Truyện gì ? Truyện ma nào?
Nó đi lòng vòng, xoa cằm rồi đứng trước mặt Đăng vỗ tay cái bốp làm Duy giật mình

- Là cậu à? Người giành truyện với tôi hả??
- Nhớ ra rồi à? Chậm tiêu thế - Đăng cười lên
- Có cậu chậm tiêu còn thiếu ga-lăng nữa!
- Anh xin lỗi cưng, anh sẽ ga -lăng hơn! - Đăng sấn tới chỗ nó giở trò tán gái
- Này thì cưng! - nó đá một phát đau điếng vào chân Đăng làm hắn phải ngồi thụp xuống ôm chân, rồi nó lè lưỡi lêu lêu hắn.
Nó chạy 5 vòng cho xong hình phạt, nhưng nó đang chạy trong sân nhỏ chứ ngu gì ra sân lớn ệt(khôn nhờ!) Duy cũng chạy theo, nhưng đằng sau nó chứ không dám lên song song. Trước giờ chỉ có gái là theo cậu chứ cậu chưa theo gái bao giờ cả, tự nhiên thần cupple bắn sét xuống người cậu lúc gặp nó làm cậu phải khổ thế này, đúng là khổ vì yêu!
Nó thở dốc nhìn hai người kia, ngồi bệt xuống bãi cỏ lăn ra...ngủ! Nó nằm co lại ôm balo, ngủ ngon lành như chưa từng được ngủ, trong phút mệt nó quên rằng còn có hai người nữa đang ở đây. Hai người kia nhìn nó thở dài, con gái gì mà...rồi quay sang nhìn nhau nhanh như cắt cả hai chạy tới ngồi hai bên, nhìn nhau mắt tóe lửa, không ai chịu thua cứ ngồi lỳ ở đó. Nó thấy nóng còn chật nữa nên xoay người, hướng về phía Duy. Đăng khẽ ấn nó xuống, không cho xoay. Nó xoay về phía Đăng Duy ấn người nó lại, nó nhăn mặt chép miệng:

- Minh à! để em ngủ đi mà! - nó nói mớ
Cả hai nhìn nhau khó hiểu, Minh là tên nào? Nó hay ngủ cùng tên đó lắm hay sao mà đến cả mơ cũng nhắc ( hai ông này suy diễn tùm lum, đầu óc không trong sáng!) =.=
Nó lại nói, câu này làm cả hai sững người
- Em nhớ anh, Minh à!
Duy thấy đau, Đăng thấy hụt hẫng. Cả hai vẫn nghĩ đó có thể là anh trai thôi.
Đăng gác tay lên trán, suy nghĩ mông lung, hắn định chọc nó, yêu rồi bỏ như bao cô gái trước đây vì thấy chuyện này có vẻ thú vị, nhưng giờ mọi thứ đang theo chiều hướng khác, rối rắm hơn khi nó không còn đơn giản là chọc nữa.
Phía bên kia, Duy cũng vậy suy nghĩ, nhưng là về người tên Minh đó, hàng loạt câu hỏi nhảy phóc ra, không câu trả lời...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận