Đệ lục thập nhất chương: Mẫu thân đại nhân là tra công!
Nhậm Thanh Nghiên đi tìm Liễu Ưu, nhưng một chút manh mối cũng không có. Sau đó nàng lại tìm cha mẹ của Liễu Ưu, mới biết được nàng đã rời khỏi thành phố này, đến nơi khác làm việc.
Sau đó bởi vì gia đình và Nhậm Bình Sinh chào đời, Nhậm Thanh Nghiên không có tìm Liễu Ưu nữa.
Nàng nhớ rõ ngày hôm đó, nàng vẫn không hiểu tại sao Liễu Ưu lại nói vậy với mình, nàng rất muốn nghe được một lời giải thích, một lời giải thích hợp lý, nhưng nàng hy vọng Liễu Ưu giải thích điều gì với mình? Bản thân nàng cũng không biết.
Trong một năm này nàng không thông suốt, cuộc sống sau đó của nàng cũng không mỹ mãn như trong tưởng tượng, một năm sau đó cha nàng cũng qua đời, nàng và chồng cũng không có bao nhiêu tình cảm, từ từ tình yêu mãnh liệt cũng phai nhạt, Nhậm Thanh Nghiên cảm thấy, thì ra tình yêu cũng là như vậy. Sau đó hai người ly hôn trong hòa bình.
Nhậm Thanh Nghiên nhận được quyền nuôi dưỡng Nhậm Bình Sinh. Thế nhưng nàng không có chăm sóc con kỹ càng, mỗi ngày ngoại trừ bận rộn làm việc, chính là đi công tác, khi đó do cha của nàng qua đời, công ty rất rối ren, Nhậm Thanh Nghiên phải xử lý chuyện của công ty, đợi đến khi toàn bộ đều xử lý xong thì đã là một năm sau đó, khi ấy Nhậm Bình Sinh đã 2 tuổi.
Đợi đến khi tất cả đều vào quỹ đạo, Nhậm Thanh Nghiên có thời gian để dừng lại, nàng mới tiếp tục hỏi thăm về tin tức của Liễu Ưu, cô bé lọ lem khi ấy rốt cuộc giờ đang ở đâu?
Nàng hỏi thăm chưa được một tháng, liền biết được tin tức Liễu Ưu vừa kết hôn vào tháng trước.
Thì ra đã kết hôn rồi.
Cả người Nhậm Thanh Nghiên đều sững sờ, tựa hồ đến bây giờ nàng cũng chưa từng nghĩ, thì ra Liễu Ưu cũng có một ngày sẽ kết hôn, thì ra cũng có một ngày Liễu Ưu trở thành vợ của người ta. Thậm chí còn không mời nàng tham dự.
Nhưng mà tham dự thì sao?
Mình biết rồi thì sẽ làm gì?
Trong nỗi hoảng sợ, Nhậm Thanh Nghiên lại tự hỏi bản thân như vậy.
Sẽ thế nào đây?
Sẽ làm thế nào đây?
Đột nhiên nàng nhớ đến lúc trước, ngày mà trước khi nàng đăng ký kết hôn, Liễu Ưu tìm đến, Liễu Ưu nói với nàng.
"Ta không muốn ngươi kết hôn với A Thìn, bởi vì ta thích ngươi, vì ngươi ta có thể làm tất cả!"
Nếu như biết Liễu Ưu kết hôn, nàng cũng sẽ tiến đến nói như vậy, nàng không muốn Liễu Ưu kết hôn.
Nàng không muốn. . .
Nàng hận bản thân không thể lập tức tìm đến Liễu Ưu rồi nói!
Ta không muốn ngươi kết hôn, bởi vì ta thích ngươi, ta có thể vì ngươi làm tất cả!
À!
Thì ra là thích, thì ra mình cũng thích nàng. . .
Thì ra cho dù là con gái, mình cũng có thể thích.
Nàng đột nhiên hiểu ra ý của Liễu Ưu khi nói lời này.
Sau đó nàng đột nhiên tỉnh ngộ những lời Liễu Ưu nói với mình.
Đau đớn lòng ra sao!
Nếu như Liễu Ưu nói với mình như vậy, mình nên đau lòng thế nào!
Nàng đột nhiên thấy rất đau, đau cho Liễu Ưu lúc đó, đau cho bỏ lỡ của bản thân.
Là mình đã bỏ lỡ tất cả, vốn là mình có thể có!
Có thể có!
Vậy bây giờ còn kịp không?
Còn kịp không?
Nhưng mà hiện tại mình dùng tư cách gì để nói?
Có tư cách gì để nói?
Mình kết hôn rồi, có con rồi, trong lúc Liễu Ưu thích mình nhất, có thể đồng ý nàng, chấp nhận nàng, mình lại cự tuyệt. Mà hôm nay, còn có thể nói cái gì?
Nhưng mà cũng phải làm cái gì đó có đúng không?
Chí ít, chí ít mình có thể đi nhìn, có thể đi nhìn cuộc sống của Liễu Ưu có được hạnh phúc hay không!
Nếu như nàng hạnh phúc, mình sẽ đi, chỉ cần có thể len lén nhìn là được.
Sau đó nàng bắt đầu liều mạng tìm Liễu Ưu, tìm tròn một năm.
Tròn một năm, nhưng mà nàng không tìm được, dường như Liễu Ưu đã biến mất khỏi thế giới này, dường như ông trời cố ý không cho nàng gặp lại Liễu Ưu dù chỉ một lần!
Nhưng mà nàng vẫn không từ bỏ!
Nàng vẫn tiếp tục tìm! Thậm chí nàng cảm thấy mình đã điên cuồng rồi, thậm chí quên mất ước nguyện ban đầu của bản thân!
Chỉ cần người còn tồn tại, ít nhất nàng biết mình còn có hy vọng.
Một năm sau đó, đột nhiên nàng lại nhận được một bức thư, là Liễu Ưu gửi cho nàng.
Liễu Ưu ngã bệnh rồi, trong thư còn ghi địa chỉ, nói là hy vọng Nhậm Thanh Nghiên có thể đến gặp nàng, dù là với thân phận một người bạn cũ.
Nhậm Thanh Nghiên lập tức chạy đến.
Liễu Ưu thật sự ngã bệnh, bệnh vô cùng vô cùng nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mỗi ngày tỉnh lại cũng không được bao nhiêu tiếng.
Nhưng mà Nhậm Thanh Nghiên đến, Liễu Ưu liền cười rất vui vẻ, thời gian tỉnh lại của mỗi ngày cũng nhiều lên, tinh thần cũng tốt hơn trước.
"Ta không ngờ ngươi còn có thể đến gặp ta." Nàng nói.
"Ta cũng không ngờ mình còn tìm được ngươi." Nhậm Thanh Nghiên có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với Liễu Ưu, nàng hy vọng mình có thể một lần đem tất cả nói hết ra, nhưng mà nàng không biết nên nói như thế nào.
Ta thích ngươi, ta yêu ngươi, một câu như vậy, chữ lại ít như vậy, mà không cách nào nói ra được.
Sau đó, Nhậm Thanh Nghiên cũng biết được vài chuyện của Liễu Ưu, bao gồm nàng vẫn không muốn kết hôn, bao gồm nàng thậm chí còn comeout với gia đình, bao gồm đau khổ của nàng, đấu tranh của nàng, thậm chí bị gia đình xem như kẻ tâm thần, thiếu chút nữa bị đưa đến bệnh viện, sau đó tại sao đột nhiên lại không từ chối nữa, lại thế nào nguyện ý kết hôn. . .
Là bởi vì sự cự tuyệt của nàng, Liễu Ưu mới kết hôn, là bởi vì nàng đã có Nhậm Bình Sinh, Liễu Ưu mới kết hôn.
Sau khi Liễu Ưu biết nàng sinh Nhậm Bình Sinh, mới kết hôn. Là bởi vì hiểu rõ vô luận là thế nào cũng không còn hy vọng, rồi mới tuyệt vọng sao?
"Ngươi kết hôn sao không nói cho ta biết?"
"Không biết nên liên lạc ngươi thế nào."
"Gạt người, ngươi vẫn luôn quan tâm ta không phải sao? Nếu không sao ngươi biết Tiểu Sinh chào đời khi nào?"
". . ."
". . . Tiểu Ưu, tại sao không cho ta biết?"
"Ta báo cho ngươi thì có thể thế nào? Nhìn ngươi tươi cười đến chúc phúc ta sao?" Liễu Ưu nghiêng về nhìn Nhậm Thanh Nghiên, vẻ mặt đau khổ, "Ta làm không được, nhìn ngươi mỉm cười chúc phúc cho ta, so với bản thân ta lúc trước mỉm cười chúc phúc ngươi càng đau khổ hơn, đau khổ đến ta không cách nào thừa nhận được. . ." Nàng nói như vậy, hai hàng nước mắt liền rơi, "Cho nên ta thà rằng ngươi không biết, cũng không muốn nhìn ngươi chúc phúc cho ta."
"Ta sẽ không chúc phúc cho ngươi!" Đột nhiên Nhậm Thanh Nghiên nói như vậy: "Nếu như ngươi nói cho ta biết, ta sẽ không chúc phúc cho ngươi! Ta sẽ giống như ngươi ngày hôm đó, sẽ đến tìm ngươi trước ngày ngươi kết hôn, sau đó nói với ngươi, ta không muốn ngươi kết hôn, bởi vì ta thích ngươi, vì ngươi ta có thể làm tất cả! Ngoại trừ việc bảo ta chúc phúc cho ngươi."
Đột nhiên Liễu Ưu đưa tay ôm mặt mình, lớn tiếng khóc nói: "Ngươi gạt ta."
"Không, ta không gạt ngươi, Tiểu Ưu, ta thích ngươi. . . ta thực sự thích ngươi."
"Ngươi gạt người! Ngươi không phải Tiểu Nghiên! Ngươi gạt người, đi, ngươi mau đi đi!" Nàng thậm chí còn tức giận, nhắm hai mắt không muốn nhìn thấy Nhậm Thanh Nghiên.
"Ta không lừa ngươi, Tiểu Ưu, ta không phải là ai khác, Tiểu Ưu, ta là Nhậm Thanh Nghiên, là Nhậm Thanh Nghiên mà ngươi thích! Là Nhậm Thanh Nghiên kỳ thực đã thích ngươi từ lâu. . ." Nhậm Thanh Nghiên ôm nàng, một lần lại một lần nói, kiên nhẫn, nói cho đến khi Liễu Ưu ngừng phản kháng.
Nếu như nhận ra sớm một chút thì tốt rồi, nếu như ở bên nhau sớm một chút thì tốt rồi.
Một lần lại một lần Nhậm Thanh Nghiên tự nói với mình như vậy.
Nếu như nhận ra sớm một chút thì tốt rồi, vậy có thể ở bên nhau sớm hơn, vậy sẽ có lúc hai người sống cùng nhau, sẽ có thêm ký ức càng tốt đẹp, hai người sẽ ngọt ngào như tất cả các đôi tình nhân, sẽ có những cuộc cãi vả nhỏ, sẽ cùng dắt tay nhau đi qua con phố không người. . .
Nếu như ở bên nhau sớm hơn một chút thì tốt rồi.
Mỗi ngày Nhậm Thanh Nghiên đều nhìn Liễu Ưu, thậm chí không dám dời mắt đi, nàng sợ ngày nào đó mình bất cẩn, Liễu Ưu liền biến mất.
Càng ngày Liễu Ưu càng ngủ ít hơn, hôm nào cũng thức dậy, dường như tinh thần rất tốt, làm người khác tưởng bệnh tình của nàng cũng đã tốt hơn.
Mãi đến một ngày, Liễu Ưu nói với nói với Nhậm Thanh Nghiên: "Xin lỗi, Tiểu Nghiên, ta sắp chết rồi. . ."
Nhậm Thanh Nghiên không thể tin được, tức giận nói Liễu Ưu đừng nguyền rủa bản thân, Liễu Ưu càng khóc nhiều hơn, chỉ liên tục nói: "Vô ích, ta hiểu, ta hiểu mình không thể sống nữa. . . ngươi biết tại sao trước lúc qua đời người ta sẽ không ngủ được? Bởi vì cơ thể của người đó biết mình sắp chết, không lâu sau đó sẽ mãi mãi ngủ say, không bao giờ tỉnh nữa, cho nên luyến tiếc, cho nên trước lúc phải chết sẽ không thể ngủ được. Tiểu Nghiên, để ta nhìn ngươi, ta luyến tiếc ngươi. . ."
Liễu Ưu khóc đau lòng như vậy, tuyệt vọng như vậy, không nỡ như vậy, thật vất vả mới nắm hạnh phúc ở trong tay, nhưng không thể không buông, không cam lòng! Rất không cam lòng! Rất không cam lòng!
Nàng cứ như vậy ôm Nhậm Thanh Nghiên, tuyệt vọng khóc, thế nào cũng không ngừng lại được.
Sau đó ngày kế tiếp. . .
Ngày kế tiếp Liễu Ưu qua đời.
Nhậm Thanh Nghiên ôm Liễu Ưu khóc mãi khóc mãi, Liễu Ưu cũng không tỉnh lại.
Không phải ngươi luyến tiếc ta sao? Không phải ngươi nói có thể vì ta làm tất cả sao? Vậy sao không vì ta mà tiếp tục sống?
Tại sao không nhìn ta thêm nữa?
Nếu như ở bên nhau sớm một chút, thì tốt biết bao? Hôm nay ngươi đi không để lại gì, ngươi bảo ta làm sao bây giờ đây?
Làm sao bây giờ?
Trên thế giới này, ta còn có thể đi nơi nào để tìm được ngươi?
. . .
. . .
Vào ngày tang lễ của Liễu Ưu, Nhậm Thanh Nghiên nhìn thấy Nhậm Yên Vũ, lúc đó nàng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, còn chưa đến một tuổi, chỉ có chút xíu, bị mẹ của Liễu Ưu ôm vào lòng, chỉ biết khóc.
Nhậm Thanh Nghiên cũng không rõ rốt cuộc khi ấy mình nghĩ cái gì, nàng chỉ biết mình điên cuồng muốn đoạt được đứa bé ấy!
Mặc kệ thế nào, nàng muốn có con bé, giống như nếu có con bé ở bên người, nàng có thể cảm giác được như Liễu Ưu đang ở đây.
Cứ như vậy cố gắng lại gần một năm, mẹ của Liễu Ưu rốt cuộc cũng đồng ý giao phó đứa trẻ cho Nhậm Thanh Nghiên chăm sóc.
"Thật ra, trước khi Liễu Ưu qua đời cũng có nói. . . nàng vẫn luôn thích ngươi, đưa đứa trẻ cho ngươi, nàng sẽ hài lòng một chút.
Vì thế sau một năm điên cuồng, Nhậm Thanh Nghiên có được đứa trẻ.
Nàng lại giấu Nhậm Yên Vũ gần một năm, sau khi làm xong toàn bộ thủ tục, mới ở hôm sinh nhật Nhậm Bình Sinh, đem Nhậm Yên Vũ về Nhậm gia, làm quà.
Nàng hy vọng Nhậm Bình Sinh có thể vui vẻ sống cùng Nhậm Yên Vũ, dường như làm vậy có thể để nàng thoải mái một chút, dường như làm vậy có thể khiến nàng nhìn thấy cái bóng của Liễu Ưu và bản thân ở trên người hai đứa. Có thể nhìn thấy ánh rạng đông.
Tuy nàng biết, ánh rạng đông của mình đã mãi mãi biến mất.
Nàng thích nhìn Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ, nhưng mà nàng không dám nhìn quá nhiều, một khi nhìn quá nhiều, nàng sẽ đau khổ, nàng sẽ hối hận, hối hận khi ấy mình cự tuyệt, hối hận mình bỏ lỡ bấy năm cùng Liễu Ưu.
Cho nên nàng không dám nán lại thêm khắc nào nữa! Nàng không thể để bản thân rảnh rỗi, một phút đồng hồ cũng không thể để bản thân rảnh rỗi!
Lúc công ty bận rộn nàng không ngừng làm việc, công ty rảnh rỗi nàng không ngừng ra ngoài du lịch, chính là không dám ở nhà, nàng sợ ở lại nhà, nàng sợ bản thân yên ổn, bởi vì một khi yên ổn, nàng sẽ nhớ lại Liễu Ưu ngày hôm đó, bộ đồ Liễu Ưu mặc ngày hôm đó, Liễu Ưu thật vất vả mới lấy đủ dũng khí để bày tỏ với mình.
Đôi mắt vốn lấp lánh, trong nháy mắt kia liền trở nên ảm đạm. Không thời khắc nào không làm nàng thấy đau khổ và hối hận.
Cuối cùng cô bé lọ lem cũng không nghênh đón được hoàng tử của mình. . .
. . .
. . .
Nhậm Bình Sinh nhìn Nhậm Thanh Nghiên, lạnh lạnh nhạt nhạt nói: "Mẹ đúng là tra công!"
Đúng là một đánh giá tàn nhẫn!
Quá tàn cmn nhẫn!
Nhưng Nhậm Thanh Nghiên không có phản bác!
Sự thật chính là nàng không biết quý trọng, mất đi rồi mới thống khổ vạn phần, tra công!
Nhậm Bình Sinh đi đến ôm lấy Nhậm Thanh Nghiên, lấy tay nhẹ nhàng vỗ lưng Nhậm Thanh Nghiên, không nói lời nào.
"Tiểu Sinh. . ."
"Chuyện gì?"
"Con yên tâm, ta sẽ không để con cũng đánh mất Tiểu Vũ."
". . . Nhưng mẹ thật sự quá không đáng tin cậy, lời tra công nói ra không thể tin tưởng!"
". . . Có thể đừng giết phong cảnh trong lúc bi thương tình cảm lai láng như vậy không hả?! Rốt cuộc con có phải con mẹ không a?!"
"Chẳng lẽ không phải mẹ nhặt được ta trong thùng rác à?"
". . ."
". . ."
===
Mai nốt chương cuối, ngủ ngon.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...