Đệ tứ thập bát chương: Hiện Thực nha~~~ ta biết ngài ốm đói, nhưng lúc này ngài quả thật quá ốm đói rồi
Lần này Nhậm Yên Vũ thật sự kinh hoàng, kinh hoàng đến đầu óc trống rỗng, những tính toán, những âm mưu dụ dỗ tỷ tỷ các loại, lúc này tất cả đều cách nàng rất xa, tất cả đều chạy ra ngoài tư duy.
Vẫn luôn cho rằng tỷ tỷ là không thể bắt, dù biết không thể nhưng vẫn liều mạng chiếm hữu, cho rằng tỷ tỷ chỉ có hảo cảm với mình, nếu không sẽ không lén hôn mình vào buổi tối sốt cao năm lớp 5. Nhậm Yên Vũ vẫn nhớ rõ ngày hôm đó, dù nàng sốt đến mơ màng thiếu chút nữa đi nửa mạng, cho nên nàng không nghe được Nhậm Bình Sinh nói gì với mình, nhưng nàng có thể cảm giác được, Nhậm Bình Sinh hôn nàng, vì việc này mà nàng nghĩ Nhậm Bình Sinh có chút chút thích mình, cũng là động lực để nàng làm tất cả những việc sau đó. Nàng vẫn luôn tin tưởng tỷ tỷ thích nàng, chỉ là tỷ tỷ không có phát hiện mà thôi, cho nên nàng chỉ cần cố gắng một chút, nhất định có thể khiến tỷ tỷ thích mình.
Có thể nói Nhậm Yên Vũ nghĩ nhiều cũng có nhiều việc nàng nghĩ không ra, nhưng mặc dù tiểu não Nhậm Yên Vũ có to như thế nào đi nữa, cũng thật sự không ngờ Nhậm Bình Sinh vậy mà lại yêu mình, vậy mà lại thầm yêu mình, còn yêu đến đau khổ như vậy.
Việc này đối với Nhậm Yên Vũ mà nói quả thật chính là trên trời rơi xuống một túi vàng, có thể còn không chỉ là vàng, dù sao Nhậm gia vốn không thiếu tiền bạc, đương nhiên Nhậm Yên Vũ cũng không thiếu. Nhưng mà Nhậm Yên Vũ thật sự bị sốc đến choáng váng mặt mày, cảm thấy ngoại trừ vui vẻ chính là vui vẻ, nhất thời không cách nào hình dung cảm giác lâng lâng này của mình, cũng không biết nên nói gì. Có lẽ nàng đã bay lên tới trời rồi, chưa xuống được.
Cho nên Nhậm Yên Vũ ngáo rồi, có lẽ nàng vốn đã đặc biệt ngáo, chỉ là tiềm lực này không có được khai thác ra thôi. Nhậm Yên Vũ ngáo rồi, vậy mà lại không đáp lại lời tỏ tình của Nhậm Bình Sinh, mà cứ lâng lâng bay bay hết một ngày, đợi đến khi nàng lấy lại ý thức.
Bỏ bu a không thấy Nhậm Bình Sinh đâu!
"Tỷ tỷ?!" Sáng sớm ngày hôm sau không thấy Nhậm Bình Sinh đâu, Nhậm Yên Vũ vẻ mặt hoảng sợ gọi điện cho Nhậm Bình Sinh, nhưng mà Nhậm Bình Sinh vậy mà lại tắt máy?!
Sao lại tắt máy a? Điện thoại của Nhậm Bình Sinh từ đó đến giờ chưa từng tắt máy nha!
Lật đật chạy đi tìm mới phát hiện bản thân không biết đi đâu mà tìm, lúc này Nhậm Yên Vũ quả thật gấp đến muốn khóc.
Nhậm Thanh Nghiên trái lại rất thích thú với bộ dạng này của con gái nhỏ, dùng lời Nhậm Thanh Nghiên mà nói, Nhậm Yên Vũ từ từ lớn càng không dễ chọc, từ từ nội tâm của nàng gây một cảm giác thâm sâu không thể lường, điều này làm cho Nhậm Thanh Nghiên cảm thấy rất không thoải mái. Với tính cách của mình, Nhậm Yên Vũ càng như vậy nàng càng muốn làm Nhậm Yên Vũ khóc một lần, đang yên đang lành làm con nít chơi trò sâu sắc gì nha, cho nên lúc này Nhậm Yên Vũ khóc, cuối cùng Nhậm Thanh Nghiên cũng thấy vui vẻ.
Nhậm Thanh Nghiên vui vẻ rồi, vì vậy rất từ bi nói với Nhậm Yên Vũ rằng: "Đừng khóc. Tiểu Sinh đi học. Lúc này đã đến sân bay rồi."
Biểu tình đó của Nhậm Yên Vũ là đáng yêu khôn cùng a.
Nhậm Thanh Nghiên tiếp tục vui vẻ nói thêm: "Ai zui ai zui~~~ Tiểu Sinh tỏ tình với Tiểu Vũ rồi, chúng ta đều nghe thấy, nhưng mà Tiểu Vũ không có đồng ý a, cho nên chắc chắn là từ chối rồi, Tiểu Sinh đau lòng biết nhiêu nha, đương nhiên mang theo đau đớn vội vàng rời khỏi ngôi nhà đớn đau này rồi, nói không chừng, sau này không trở về nữa nha." Nhậm Thanh Nghiên rất vui vẻ nha Nhậm Thanh Nghiên rất vui vẻ tiếp tục nói: "À à, nhưng mà không chừng sẽ trở về rất nhanh, còn có thể đưa theo bạn trai về nữa, he he."
Mẫu thân đại nhân hãm hại này thật sự đúng là thấy gia đình thái bình sẽ không vui, lúc nào cũng phải moi móc cái gì ra dày vò người ta mới chịu được.
Sắc mặt Nhậm Yên Vũ nha, nháy mắt biến xanh, sau đó giống như đuôi bị lửa đốt nhảy dựng lên, túm quản gia đứng bên cạnh mình chạy ra ngoài.
"Tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ. . ."
Ai ui ai ui~~~~~ một tiếng tỷ tỷ vọng lại nhiều lần như vậy khiến đầu Nhậm Thanh Nghiên kêu ong ong ong một trận.
Nàng ngồi trên ghế bất đắc dĩ xoa xoa đầu, sau đó rất ưu nhã uống tách trà trong tay, sau đó rất ưu nhã quay lại nói với bảo mẫu đang đứng bên cạnh mình: "Ngươi đoán tình tiết sau đó sẽ phát triển như thế nào a? Để coi~~~~ là muội muội không đuổi kịp tỷ tỷ, ở sân bay hô to 'tỷ tỷ ta yêu ngươi' ổn hông? Hay là muội muội thấy tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ đã ngồi trên xe lửa không muốn xuống, sau đó muội muội không ngừng đuổi theo xe lửa ổn hông? Ai zui~~~ tình tiết này đúng là cẩu huyết quá rồi, không thể được. . . ấy ấy ấy! Quả nhiên vẫn là đuổi theo xe lửa tốt hơn, nhưng mà Tiểu Sinh đi máy bay nhỉ? Bậy quá bậy quá, biết thế đặt vé xe lửa là được rồi~~~~ "
Bảo mẫu đứng bên cạnh liếc mắt nhìn Nhậm Thanh Nghiên, vẻ mặt không còn lời để nói.
Phu nhân! Thú vui của ngài gần đầy quả thật càng ngày càng thấp càng ngày càng tầm thường. Đúng là chịu không nổi.
Đương nhiên trên thực tế sự tình phát triển càng cẩu huyết hơn. Dọc đường đi Nhậm Yên Vũ không ngừng thúc giục quản gia liều mạng chạy xe, sau khi tới sân bay liều mạng mà tìm, nhưng cũng không tìm được Nhậm Bình Sinh. Ngay lúc Nhậm Yên Vũ buông tha ý định tìm kiếm muốn mua vé đuổi theo thì rốt cuộc quản gia cũng gọi điện thoại được cho tài xế, sau đó ung dung nói với Nhậm Yên Vũ: "Nhị tiểu thư, đừng, tiểu thư còn chưa đến a, bọn họ đi đường khác, kết quả gặp kẹt xe, còn đang trên đường chưa có đến a."
". . ." Thoáng cái Nhậm Yên Vũ hết chỗ nói nổi.
Ai ui mẹ con ơi, cái này đúng là một chút cũng không lãng mạn, thấy ghét muốn chết.
Sau đó hai người trấn thủ ở cửa sân bay, đương nhiên là rất thuận lợi ngăn chặn Nhậm Bình Sinh. Nháy mắt Nhậm Bình Sinh nhìn thấy Nhậm Yên Vũ, cả người cứng đờ, xoay người muốn bỏ chạy theo bản năng, bị Nhậm Yên Vũ ôm lấy.
"Tỷ tỷ!" Nàng ôm rất cố sức, giống như sợ Nhậm Bình Sinh lập tức sẽ biến mất trước mắt nàng.
Bởi vì trước đó tỏ tình, lại không nhận được câu trả lời của Nhậm Yên Vũ, vốn hôm nay ngay cả dũng khí để gặp mặt cũng không có, dù bị Nhậm Yên Vũ bắt lấy nhưng nàng không dám quay đầu về nhìn Nhậm Yên Vũ.
"Tỷ tỷ." Nhậm Yên Vũ vẫn gọi Nhậm Bình Sinh ngọt ngào như vậy, giống như khi còn bé nàng vẫn gọi, từng chút dời tay xuống, từ nắm lấy cánh tay Nhậm Bình Sinh bắt đầu nắm lấy bàn tay, cảm nhận được bàn tay Nhậm Bình Sinh lạnh băng, cả hai tay của nàng đều nắm lấy Nhậm Bình Sinh, từ từ chà xát.
". . ." Cả người Nhậm Bình Sinh cứng ngắc, hoàn toàn không có bất cứ phản ứng gì, bàn tay còn lại có chà xát thế nào cũng không thấy ấm áp.
"Tỷ tỷ." Nhậm Yên Vũ vừa chà vừa ngọt đến ngấy nói: "Cho đến bây giờ ta cũng không biết tỷ tỷ thích ta." Nàng nói, trên gương mặt đều là hạnh phúc. "Giống như tỷ tỷ cho đến bây giờ cũng không biết ta thích tỷ tỷ."
Cả người Nhậm Bình Sinh chấn động, rốt cuộc bàn tay cũng bắt đầu tăng nhiệt, nàng quay mặt về, không thể tin nổi mà nhìn Nhậm Yên Vũ.
Nhậm Yên Vũ cầm lấy tay Nhậm Bình Sinh, còn đang không ngừng chà xát. Da mặt dày Nhậm Yên Vũ rốt cục cũng có lúc ửng đỏ, nàng nhìn Nhậm Bình Sinh, vậy mà lại mang theo ngượng ngùng nói: "Tiểu Vũ còn có thể làm vợ của tỷ tỷ không?"
Lời này cỡ nào sến súa nha!
Làm cho hai ông chú tài xế và quản gia vẫn đang canh giữ bên cạnh thật sự rùng mình đổ mồ hôi.
Tuổi trẻ đúng là tốt, mặc kệ lời sến súa ân ái cỡ nào cũng có thể nói ra, lại còn nói thiên kinh địa nghĩa, haiz, già rồi già rồi, quả nhiên chịu không được.
Ai ui má ơi. . . đúng là không biết xấu hổ! Ban ngày ban mặt lãng lãng càn khôn lại còn là ở sân bay nhiều người nhiều mắt. . . bị chụp hình rồi bị chụp hình rồi!
Sẽ lên internet nha!
Con nít thời nay thật là.
Vì vậy hai búp bê hãm hại người này rốt cuộc cũng biểu lộ với nhau, trong tình cảnh làm người khác xấu hổ muốn chết, lưỡng tình tương duyệt rồi nha~~~~
Sau đó Tác giả-kun cũng xấu hổ rồi.
Thật sự không biết nên miêu tả tình cảnh sau đó thế nào. Nhưng mà Tác giả-kun biết tình cảnh sau đó của sau đó.
Sau đó thì? Hai người ngọt ngọt ngào ngào ở bên nhau hả?
Ai ui~~~ đúng là những ngày hạnh phúc. Thật đáng vui, đáng mừng!
Nhưng cái đó là trong tưởng tượng, tưởng tượng là nở nang, hiện thực đương nhiên chính là ốm đói*.
*Cốt cảm; ý nghĩa như trên, đại loại ý là toàn xương/cứng
Mỗi ngày trôi qua nha, đương nhiên phải đi học nha, khai giảng rồi khai giảng rồi nha! Tiểu thư Nhậm Bình Sinh phải đến ngôi trường xa tha hương nha, sau đó nhị tiểu thư Nhậm Yên Vũ phải ở lại đây hãm hại vô cùng lên cao trung nha nha nha!
Vậy đây là có chuyện gì?
Tuy sau đó Nhậm Bình Sinh bị Nhậm Yên Vũ nắm tay ngọt ngọt ngào ngào đi về nhà, nhưng mặc kệ thế nào đều phải khai giảng nha! Sau đó khai giảng rồi Nhậm Bình Sinh lại phải đi. Vì vậy hai tiểu quỷ thật vất vả mới tim kề tim còn chưa được ở bên nhau bao nhiêu ngày, còn chìm đắm trong hạnh phúc a, đã bị chia cách hai nơi rồi.
Hiện Thực nha~~~ ta biết ngài ốm đói, nhưng lúc này ngài quả thật quá ốm đói rồi.
*Ý là cứng, thanh niên cứng >:(
Vì vậy trong cuộc đời Nhậm Bình Sinh lần đầu tiên nàng hối hận như vậy. Lần đầu tiên nảy sinh nghi ngờ lựa chọn của bản thân, nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, nếu như bảo Nhậm Bình Sinh học lại, tuyệt đối không có khả năng rồi.
Cho nên mới nói người đau khổ nhất chính là Nhậm Yên Vũ, tỷ tỷ cứ như thế tha hương, cũng không có ai trông nom, nguy hiểm biết nhiêu a, nguy hiểm biết nhiêu a! Nhưng mà hiện tại làm gì có biện pháp nào, khó khăn a nhưng có thể làm sao bây giờ?!
Vì chuyện này mà mỗi ngày Nhậm Yên Vũ đều phát sầu. Ngẫm lại ba năm này a làm sao sống? Trước đây dù thế nào đi nữa, một tháng cũng có thể gặp nhau một lần, hơn nữa vì nỗi lòng chưa thể bày tỏ, cho nên còn có thể sống qua ngày, bây giờ đã biểu lộ rồi, cũng biết Nhậm Bình Sinh có thích mình, vậy sao chịu nổi a? Hơn nữa một năm mới có thể gặp nhau hai lần, quá thống khổ.
Cho nên nếu Nhậm Bình Sinh không thể về, tròng mắt Nhậm Yên Vũ đảo quanh, vậy chỉ có thể là mình đi thôi.
Cho nên cứ quyết định như vậy!
Cho nên bên này Nhậm Bình Sinh mới vừa đi, bên kia Nhậm Yên Vũ bắt đầu liều mạng học tập. Nàng vốn thông minh, đầu óc chạy cũng nhanh, lúc trước không chăm chỉ học tập thành tích đã tốt, lúc này chăm chỉ học tập rồi, đương nhiên người bình thường không thể so.
Đạt thành tích đứng đầu năm nhất xong còn tham gia lớp học thêm, mời gia sư về nhà liều mạng dạy, cái dạng này, thành tích bay lên với tốc độ làm gì có người có thể so?
Bên kia Nhậm Yên Vũ liều mạng, bên này Nhậm Bình Sinh cũng không có rảnh rang, so với cao trung thì đại học tự do hơn, các loại câu lạc bộ cũng rất nhiều. Nhậm Bình Sinh vừa vào đã bị một đống CLB vây quanh mời gọi. Tuy Nhậm Bình Sinh không tính là một đại mỹ nữ cực phẩm, nhưng dáng vẻ cũng khá là đẹp, nữ sinh đẹp luôn có rất nhiều đặc quyền, cho nên người đến tìm nàng tham gia CLB đương nhiên cũng nhiều.
Nhậm Bình Sinh luôn luôn nghiêm túc, cho nên thật ra không có từ chối hết, cân nhắc chỉ chốc lát, gia nhập chơi hai CLB, sau đó vào KTX a tìm phòng học a làm quen hoàn cảnh vân vân.
Trường học rất nhanh liền khai giảng, Nhậm Bình Sinh vào CLB võ thuật và thư pháp, kết quả vừa vào CLB thư pháp Nhậm Bình Sinh liền gặp người quen.
"Hàn Phong? Sao ngươi ở đây?" Hôm nay là ngày đầu tiên báo danh CLB, bởi vì thói quen cho nên Nhậm Bình Sinh đến CLB rất sớm, tới địa điểm tập hợp nhìn thấy cũng chỉ mỗi Hàn Phong, cười tít mắt ngồi ở đó ngoắc tay về phía nàng.
"A~ hội trưởng đại nhân, đúng là trùng hợp a." Đối phương vẫn là bộ dạng kia, cười tít mắt cười tít mắt, làm cho người khác không đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Nhậm Bình Sinh không ghét Hàn Phong, nhưng cũng không thế nào thích được kiểu cách cười tít mắt kia của hắn, cho nên sau khi lễ phép bắt chuyện với Hàn Phong, nàng an vị ngồi đó chơi điện thoại, không nói gì.
"Đau lòng quá a hội trưởng đại nhân, hiếm khi tha hương gặp được cố tri, là chuyện duyên phận cỡ nào a. Biểu hiện của hội trưởng đại nhân thật đúng là lạnh lùng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...