Đệ tam thập chương:Nếu gặp lại chỉ có hàn huyên, không có gì khác, vậy chi bằng không gặp.
Nhậm Bình Sinh tiêu hóa được mấy thứ trên mạng kia, tốn hết hơn nửa năm.
Đợi đến khi rốt cuộc Nhậm Bình Sinh cũng thích ứng được, lúc bình tĩnh lại, Nhậm Bình Sinh đã là học sinh tiểu học năm sáu.
Năm sáu tiểu học Nhậm Bình Sinh bắt đầu lo lắng trường sơ trung mình nên thi vào, tuy bên sơ trung không có yêu cầu như cao trung hay đại học, yêu cầu điểm số đụng nóc, chí ít thì là thành tích của ngươi có kém cỏi, sơ trung cũng sẽ vì nghĩa vụ giáo dục mà nhận ngươi vào học, thế nhưng luôn có người muốn lựa chọn trường sơ trung tốt nhất, mà nếu như trường sơ trung tốt nhất đúng lúc không nằm trong khu vực ngươi đang sống, vậy nếu ngươi muốn đến đó học, cách duy nhất chính là thi.
Nhậm Bình Sinh đang chăm chú lo lắng mình muốn vào học trường nào, tuy lúc trước nàng không định rời khỏi nơi đây. Lý do đầu tiên chính là không quen chen chúc trong ký túc xá, thứ hai Nhậm Yên Vũ ở đây nàng không yên tâm đi, cho nên Nhậm Bình Sinh vốn định học ở trường sơ trung gần đây, sau đó có thể thuận tiện mỗi ngày đều về nhà, thế nhưng cách nghĩ của Nhậm Bình Sinh hiện tại đã thay đổi.
Nàng nhìn Nhậm Yên Vũ đang yên lặng ăn điểm tâm bên cạnh mình, quyết định rời khỏi đây, đi thi càng tốt, rời nhà xa một chút đồng thời ở lại trường sơ trung.
Vì vậy một buổi chiều ngày nào đó, Nhậm Bình Sinh nghiêm túc nói ra ý định mình đã suy tính.
"Ta định thi vào trường XXX."
"Ế?" Nhậm Yên Vũ rất không ngờ Nhậm Bình Sinh sẽ nghĩ như vậy, nàng vẫn cho rằng Nhậm Bình Sinh sẽ vào trường sơ trung gần đây, cho nên lúc này nàng rất kinh ngạc, "Tại sao a?"
Nhậm Bình Sinh nghiêm túc nói: "Bởi vì ngôi trường đó rất tốt."
"Nhưng mà tiểu thư." Quản gia cũng không ngờ đột nhiên Nhậm Bình Sinh có một quyết định như vậy, cũng rất kinh ngạc hỏi: "Ngôi trường đó cách nơi này rất xa a, lúc người về nhà sẽ rất phiền phức."
"Không sao." Nhậm Bình Sinh tiếp tục nghiêm túc nói: "Ta đã cân nhắc, ta sẽ đến trường học đó, đồng thời ở KTX, như vậy vấn đề đi lại sẽ được giải quyết."
"Ở KTX?"
"Ở KTX?!"
"Ở KTX?!!"
"Tỷ tỷ muốn ở KTX?!!!"
Vì vậy mọi người đều đứng hình, nhất là Nhậm Yên Vũ, quyết định này của Nhậm Bình Sinh không thể nghi ngờ chính là sét giữa trời quang!
Ở KTX?! Tỷ tỷ muốn ở KTX?! Tỷ tỷ vậy mà lại muốn ở KTX?!
Nhậm Yên Vũ hoàn toàn không ngờ Nhậm Bình Sinh vậy mà lại muốn ở KTX!
Không không không không không không!
Đả kích này so với lúc biết Nhậm Bình Sinh có liên lạc với Vương Cường càng nghiêm trọng hơn! Quả thật Nhậm Yên Vũ không thể chấp nhận được! "Tỷ tỷ tại sao muốn ở KTX a?! Ngươi ở KTX Tiểu Vũ làm thế nào gặp ngươi a?!"
"Bởi vì xa nhà cho nên phải ở lại KTX."
"Ngươi có thể không thi vào trường trung học đó mà!"
"Ta đã nói rồi, ngôi trường đó tốt, sau khi thi vào đó, sẽ có sự giúp đỡ vào trường cao trung tốt hơn."
"Nhưng mà ngươi ở đó Tiểu Vũ làm sao bây giờ a?!"
Nhậm Bình Sinh quay đầu, thật sâu thật sâu liếc mắt nhìn Nhậm Yên Vũ, kỳ thực nàng cũng không muốn ở KTX, nàng càng không muốn rời xa Nhậm Yên Vũ, nhưng mà. . .
Nhưng mà. . .
Nhậm Bình Sinh quay đầu, cắn răng nói một câu: "Mặc kệ nói như thế nào, ta quyết định rồi."
Đối với chuyện Nhậm Bình Sinh ở lại KTX này, Nhậm Yên Vũ hoàn toàn không thể hiểu được, nàng không hiểu rõ ràng có trường rất gần đây, tại sao tỷ tỷ nhất định phải vào trường rất xa, nàng lại càng không hiểu được, tại sao tỷ tỷ nhất quyết muốn ở KTX.
Mỗi cuối tuần Nhậm Yên Vũ đều chết sống lôi kéo Nhậm Bình Sinh ở lại nhà, "Tỷ tỷ, ngươi không thích Tiểu Vũ rồi sao? Tại sao ngươi nhất quyết phải ở lại trường? Như vậy Tiểu Vũ không được gặp tỷ tỷ."
Nhậm Bình Sinh buông đũa, nhìn Nhậm Yên Vũ bên cạnh 'không nghe theo không buông tha' cười nói: "Sao không gặp được chứ? Không phải mỗi tuần ta đều về nhà thăm Tiểu Vũ sao? Đừng suy nghĩ lung tung."
Nhậm Yên Vũ bất mãn la lên: "Nhưng mà một tuần chỉ gặp được một lần a!"
"Chỉ cuối tuần mới có thể a, hiện tại bài tập của chúng ta đều rất nhiều, dù thường xuyên về nhà chúng ta cũng không có thời gian a."
"Nhưng mà tỷ tỷ đã nói mỗi ngày đều đến đón Tiểu Vũ về nhà!"
"Phải, lúc đó Tiểu Vũ còn nhỏ, nhưng mà hiện tại Tiểu Vũ trưởng thành rồi, có thể tự mình chăm sóc bản thân, không cần tỷ tỷ mỗi ngày đều đón Tiểu Vũ về nhà nữa."
"Nhưng mà tỷ tỷ, Tiểu Vũ muốn mỗi ngày đều nhìn thấy tỷ tỷ!"
Nhậm Bình Sinh buông đôi đũa trong tay, nhìn Nhậm Yên Vũ, chăm chú nói: "Tỷ tỷ cũng muốn mỗi ngày đều nhìn thấy Tiểu Vũ, nhưng chúng ta đều có cuộc sống của chính mình, ngươi hiểu không?"
Nhậm Yên Vũ sững sờ.
Nàng không rõ tỷ tỷ vốn vẫn luôn lấy nàng làm trung tâm tại sao lại đột nhiên thay đổi. Nàng còn không kịp tiếp thu những thứ này, thật sự không kịp, "Tỷ tỷ không thích ta rồi?"
"Đừng lần nào cũng nói lời ngu ngốc như vậy."
"Nhưng mà tỷ tỷ muốn rời xa ta!"
"Đó là vì tốt cho tương lai, nếu như ngươi thật sự muốn mỗi ngày đều thấy ta, ngươi cũng có thể thi vào trường học của ta."
Nhậm Yên Vũ khó chịu nói: "Nhưng mà chờ ta thi được vào trường của tỷ tỷ, tỷ tỷ đã rời khỏi đó rồi. Rõ ràng ngươi biết lại còn muốn nói với ta như vậy."
Nhậm Bình Sinh trầm mặc không nói gì.
"Tỷ tỷ, những lời trước đây ngươi nói đều là lừa gạt ta, có phải không? Trước đây ngươi nói muốn mãi mãi ở bên Tiểu Vũ cũng là gạt ta có phải không? Bây giờ ngươi không thích ta nữa, muốn rời xa ta có phải không?"
Nhậm Bình Sinh vẫn trầm mặc không nói gì.
Nàng không thể nói cho Nhậm Yên Vũ, nàng lựa chọn rời đi là bởi vì nàng đột nhiên hiểu được việc nàng không nên hiểu, nhất là với độ tuổi của nàng.
Nàng cũng không muốn thừa nhận, thế nhưng sự thật không cho phép nàng có lựa chọn trốn tránh, nàng hiểu được tình cảm của mình đối với Nhậm Yên Vũ, dường như đã đi lệch khỏi quỹ đạo. Bây giờ nàng còn chưa thể rõ ràng cảm giác thật sự của mình đối với Nhậm Yên Vũ, nàng cũng không có cách nào xác định loại tình cảm này có thật sự lệch khỏi quỹ đạo hay không, thế nhưng nàng biết, nếu cứ tiếp tục sớm chiều ở chung, sự tình về sau nhất định không phải là việc độ tuổi hiện tại của nàng có thể chấp nhận, nàng không muốn trở nên như vậy, càng không muốn Nhậm Yên Vũ trở nên như vậy, trong lòng Nhậm Bình Sinh, cuộc sống của Nhậm Yên Vũ nên là hạnh phúc, suốt đời bình an, trôi qua suông sẻ.
Nếu như Nhậm Bình Sinh không phát hiện tình cảm của mình đối với Nhậm Yên Vũ có khác lạ, nàng sẽ ở bên Nhậm Yên Vũ, mãi đến khi Nhậm Yên Vũ không còn cần nàng bầu bạn nữa. Đối với việc nàng cố gắng vì Nhậm Yên Vũ, nàng chưa từng nghĩ đến việc Nhậm Yên Vũ sẽ báo đáp mình, nàng làm tất cả cho Nhậm Yên Vũ là cam tâm tình nguyện, chỉ cần Nhậm Yên Vũ hạnh phúc, nàng nguyện ý cố gắng không ngừng.
Thế nhưng hiện tại, nàng không ẩn giấu được tình cảm mà mình đã biết là khác thường, nàng cảm thấy bản thân không thể tiếp tục ở bên cạnh Nhậm Yên Vũ, tiếp tục cuộc sống như trước đây nữa. Nàng không muốn phá hủy Nhậm Yên Vũ, trên phương diện tình cảm Nhậm Yên Vũ như tờ giấy trắng, tô lên đấy màu gì thì cả đời sẽ được định là màu sắc đấy, nàng không muốn đem vấn đề của mình đi bóp méo cuộc đời của Nhậm Yên Vũ. Nàng lại càng không muốn để Nhậm Yên Vũ thấy một mặt xấu xí của mình, không muốn để Nhậm Yên Vũ biết mình có loại tình cảm không bình thường với nàng, không muốn nhận lấy ánh mắt thương hại của Nhậm Yên Vũ, càng sợ Nhậm Yên Vũ khi biết được rồi, sẽ dùng ánh mắt dị thường nào nhìn mình.
Chỉ có rời đi, Nhậm Bình Sinh mới có thể cởi bỏ xiềng xích trong lòng mình, có lẽ mấy năm sau, cảm tình của nàng sẽ phai mờ đi, sẽ một lần nữa đối mặt với Nhậm Yên Vũ, đối mặt với một Nhậm Yên Vũ có gia đình hạnh phúc, cuộc đời hạnh phúc.
Mà lựa chọn duy nhất không làm tổn thương Nhậm Yên Vũ nhưng lại có thể thuận lợi rời xa nàng, chính là học ở ngôi trường khác, ở KTX.
Cho nên nàng phải rời đi, mặc dù cách này làm nàng đau khổ khó có thể thở, nhưng nàng không có lựa chọn khác.
Buổi tối ngày hôm đó, nàng nằm bên cạnh Nhậm Yên Vũ, nhìn dáng vẻ ngủ say nhưng vẫn còn tức giận của nàng, yên lặng khóc. Nếu như hai người không phải là con gái, nếu như hai người không phải là tỷ muội, có phải nàng không cần làm ra lựa chọn này?
Dù sao nàng cũng chỉ là con nít, nàng cũng có rất nhiều chuyện không dám đối mặt, nàng cũng có rất nhiều chuyện không dám gánh chịu, nàng không dám để Nhậm Yên Vũ vì bản thân nàng mà cuộc đời bị chệch hướng. Nếu như có thể, nàng cũng muốn mãi mãi ở bên Nhậm Yên Vũ, ở bên nhau có một ngôi nhà thật sự, có được ấm áp.
. . .
Đến khi Nhậm Yên Vũ rốt cuộc trở thành đứa trẻ năm tư, Nhậm Bình Sinh cũng đã vượt qua kỳ thi, đi đến ngôi trường mình muốn.
Ngôi trường Nhậm Bình Sinh học thật ra cũng có nhân tính, không bắt buộc học sinh phải ở KTX, nếu như thật sự không muốn, chỉ cần cam đoan đến trường an toàn, nhà trường không cấm, cho nên không ít học sinh chọn về nhà.
Tuy Nhậm Bình Sinh không có lý do tuyệt đối muốn ở lại, nhưng vẫn với lý do "Như vậy thuận tiện cho việc học tập hơn" mà ở lại trường.
Vì chuyện này, Nhậm Yên Vũ đau lòng làm ầm ĩ hết một thời gian dài, thế nhưng mặc kệ nàng ầm ĩ như thế nào, Nhậm Bình Sinh cũng không chịu nhường bước, khi khai giảng nàng vẫn ở lại trường.
Sau đó là những ngày thật sự chia ly. Nhậm Bình Sinh chỉ về nhà mỗi cuối tuần, lúc bình thường mặc kệ xảy ra chuyện gì, Nhậm Bình Sinh cũng sẽ không trở về.
Cuộc sống của Nhậm Yên Vũ dường như vẫn giống trước đây, vẫn lấy mục tiêu chính là đến trường, thế nhưng quản gia phát hiện, Nhậm Yên Vũ không có vui vẻ như trước đây. Đứa trẻ nho nhỏ đã bắt đầu càng ngày càng nguội lạnh, dần dần trở thành dáng vẻ của Nhậm Bình Sinh khi xưa, chỉ là so với Nhậm Bình Sinh nàng càng dữ dội hơn, bởi vì hồi đó Nhậm Bình Sinh sẽ không tính toán hơn thua, mà Nhậm Yên Vũ sẽ, nàng sẽ vì thứ mình muốn có mà dùng hết tất cả thủ đoạn.
Nhậm Bình Sinh thì sao?
Nhậm Bình Sinh cũng trở nên trầm lặng. Vốn là đứa trẻ rất nghiêm túc, bây giờ so với trước càng thêm trầm lặng. Quản gia không rõ, vốn đều là những đứa trẻ vui vẻ, dù một đứa lúc nào cũng khóc khóc quấy quấy tính toán hơn thua lòng dạ hẹp hòi, một đứa luôn tính tình gắt gỏng khí thế dọa người. Nhưng dù sao cũng đều là hai đứa trẻ chọc người thương yêu, tại sao bây giờ lại thay đổi?
Lẽ nào con nít trưởng thành rồi, thật sự tất cả liền thay đổi sao?
Nhậm gia đã từng náo nhiệt không gì sánh được, Nhậm gia đã từng được quản gia cho là sẽ càng ngày càng náo nhiệt hơn, tại sao đột nhiên, lại lạnh lẽo thế này?
Thậm chí còn lạnh lẽo hơn trước đây.
Người chưa từng trải qua cảnh náo nhiệt sẽ không cảm thấy quạnh quẽ có bao nhiêu quạnh quẽ, bởi vì nàng đã quen rồi. Mà đã trải qua rồi, thì không có cách nào chịu được.
. . .
Buổi chiều 4 giờ, Nhậm Yên Vũ trở về nhà.
"Quản gia, ngày mai là cuối tuần, ta muốn mở tiệc ở nhà." Nhậm Yên Vũ buông cặp xuống, thuận tay cầm lấy cuốn sách bên cạnh, vừa cưới nói với quản gia, vừa mở sách ra nhìn, lật đến trang mình muốn xem, cúi đầu xem.
Quản gia có chút do dự nói: "Nhưng mà nhị tiểu thư, cuối tuần này tiểu thư sẽ về nhà, chuyện mở tiệc có cần thương lượng với tiểu thư trước một chút không?"
Nhậm Yên Vũ ngẩng đầu khỏi quyển sách, liếc mắt nhìn quản gia.
"Không cần, dù sao tỷ tỷ cũng không quan tâm."
Xa mặt, cách lòng.
Càng xa nhau lại càng xa cách, càng xa cách lại càng xa nhau, đây là một vòng tuần hoàn ác tính, một khi đã bắt đầu, sẽ rất khó để ngừng lại, càng khó trở về như lúc ban đầu.
Những đứa trẻ sau khi đã giao tim giao phổi cho bạn bè, cho huynh đệ, những đứa trẻ đã từng đi theo sau ngươi gọi ngươi ca ca tỷ tỷ, hoặc là nhìn bóng lưng ngươi rồi gọi ca ca tỷ tỷ, không phải cũng vì vòng tuần hoàn này, từ từ trở nên có gặp nhau cũng không có lời nào để nói sao?
Nếu gặp lại chỉ có hàn huyên, không có gì khác, vậy chi bằng không gặp.
===
Bị hố, cứ tưởng sẽ có màn ngọt ai dè là màn ngược ╮(◔_◔)╭
Ngày mai chúng ta tiếp tục.
P/s: đột nhiên có deja vu là đã đọc chương này rồi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...