Đệ thập lục chương: Ai zui~ tới làm một xâu hồ lô ngào đường đi~
Ngày hôm nay thời tiết trong lành, nhưng vì vẫn rất nóng cho nên trên quảng trường không có nhiều người, thế nhưng cũng may là có nhiều cây xanh, con nít lúc nào cũng rất ham chơi, cho nên sau khi Nhậm Yên Vũ có được hồ lô ngào đường, tràn đầy hiếu kỳ đối với nơi mình chưa từng đến chơi này, nhất thời không muốn về cũng là chuyện bình thường, thiên tính của trẻ con mà.
Thật ra Nhậm Bình Sinh cũng chưa từng tới đây, nàng cũng có chút muốn ở lại đây một hồi. Cho nên thiên tính trẻ con của nàng và tính nghiêm túc của nàng đánh nhau một trận, rốt cuộc vẫn là bại dưới thiên tính trẻ con, đưa Nhậm Yên Vũ ngồi dưới bóng cây, ăn hết hồ lô ngào đường.
Mấy loại như hồ lô ngào đường, mặc kệ ngươi là đứa trẻ nhã nhặn cỡ nào, bởi vì miệng của con nít vốn nhỏ, cho nên bất cẩn một tí liền tèm lem, cho nên mặt của Nhậm Yên Vũ rất nhanh liền tèm lem, không chỉ mặt, tay cũng vậy, cho nên Nhậm Bình Sinh dừng lại, lấy chiếc khăn trong cặp mình ra, lau cho Nhậm Yên Vũ, nhưng mà cái thứ như hồ lô ngào đường a. . . = =
Dính đường, Nhậm Bình Sinh phát hiện lau rất phiền phức. Vậy phải làm sao bây giờ đây? Luôn rất độc lập thích tự mình giải quyết tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh cau mày băn khoăn. Rốt cuộc làm thế nào mới có thể lau sạch sẽ miệng và mặt của Nhậm Yên Vũ đây? Gần đây cũng không có nước hay cái gì đó tương tự.
"Tỷ tỷ, Tiểu Vũ khó chịu." Ăn đến gương mặt tèm lem rốt cuộc tiểu mỹ nữ cũng cảm thấy khó chịu, quay qua tỷ tỷ cầu cứu. Đối với Nhậm Yên Vũ mà nói, tỷ tỷ là toàn năng, cho nên nhất định tỷ tỷ có cách.
Da mặt lúc nào cũng mỏng đương nhiên Nhậm Bình Sinh sẽ không nói mình không nghĩ ra cách gì. Vì vậy nàng rất nghiêm túc mà nói rằng: "Tự đưa lưỡi ra liếm khóe miệng cho sạch đi." Nói xong nàng còn làm mẫu cho Nhậm Yên Vũ. Thật ra trên mặt nàng cũng dính một chút đường, nàng làm mẫu như vậy, Nhậm Yên Vũ liền bắt chước theo. Cố gắng đưa lưỡi liếm nha liếm nha, nỗ lực liếm sạch sẽ một vòng mép miệng mình.
Nhậm Bình Sinh làm mẫu cũng rất chăm chú, trong lúc Nhậm Yên Vũ vẫn chưa liếm sạch sẽ mép miệng mình, nàng đã liếm sạch sẽ miệng của mình. Đáng tiếc đầu lưỡi có dài, mép miệng thì có thể liếm sạch, nhưng cách xa miệng hơn một chút thì làm thế nào bây giờ?
Nhậm Bình Sinh chăm chú liếm, cố gắng duỗi lưỡi mình dài ra, đáng tiếc đầu lưỡi đã mỏi còn muốn chuột rút, nàng vẫn không thể thành công liếm đường bên mép, tiểu đồng chí còn đang chăm chú cố gắng, chăm chú đến thậm chí quên mất ngoại trừ dùng lưỡi liếm sạch ra, nơi khác vẫn có thể dùng khăn lông thay thế.
Trên mặt Nhậm Yên Vũ vẫn chưa liếm sạch, đã xoay qua nhìn tỷ tỷ đang vất vả, từ lần tỷ tỷ khóc tiểu mỹ nữ đã lập chí phải bảo vệ tỷ tỷ, đương nhiên bảo vệ tỷ tỷ cũng bao gồm giúp tỷ tỷ làm việc nàng không thể làm.
Vì vậy phải bảo vệ tỷ tỷ tiểu mỹ nữ thấy Nhậm Bình Sinh khổ cực như vậy, liền xung phong giúp tỷ tỷ giải quyết vấn đề. Nếu lưỡi tỷ tỷ không đủ dài liếm không tới, vậy để lưỡi của Tiểu Vũ hỗ trợ cho~
Vì vậy Nhậm Yên Vũ rất dũng cảm tiến tới gần, bắt đầu liếm lên nơi lưỡi Nhậm Bình Sinh với không tới.
Quả nhiên có Nhậm Yên Vũ hỗ trợ, gương mặt của Nhậm Bình Sinh rất nhanh liền sạch sẽ.
Trên mặt tỷ tỷ ngọt ngọt nha~ tiểu mỹ nữ liếm đến vui vẻ nghĩ như vậy. Hồ lô ngào đường đúng là ăn ngon nha~ ai za~ bên mép tỷ tỷ còn đường nha, Tiểu Vũ lại giúp liếm sạch nha~
Tiểu mỹ nữ rất có trách nhiệm nghĩ, sau đó rất có trách nghiệm làm.
Lúc này đầu óc của Nhậm Bình Sinh đã bị chuột rút rồi, tiểu quỷ bình thường lúc nào cũng có chút xíu khiết phích nếu như đầu óc không bị chuột rút, tại sao lại để Nhậm Yên Vũ liếm nước bọt lên mặt mình a? Thế nhưng tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh vừa chuột rút vừa nghĩ, Tiểu Vũ liếm cũng rất thoải mái.
Vì vậy tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh cứ chuột rút đồng thời muốn tiếp tục chuột rút như vậy hả? Tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh nửa đời còn lại của ngươi sẽ trôi qua giữa cái loại chuột rút này hả?
Trong lúc Nhậm Yên Vũ không ngừng cố gắng, gương mặt của tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh rốt cuộc cũng sạch sẽ, nhìn gương mặt sạch sẽ của tỷ tỷ Nhậm Yên Vũ rất là đắc ý.
Hừm hừm! Tiểu Vũ giỏi mà~
Được rồi, giữ vững tư tưởng 'có qua có lại', Nhậm Bình Sinh nhìn gương mặt tèm lem của Nhậm Yên Vũ cau mày cân nhắc chỉ chốc lát, quyết định, nếu muội muội đã giúp mình liếm mặt sạch sẽ, làm tỷ tỷ cũng phải hào hào phóng phóng giúp lại muội muội mình. Vì vậy tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh vẫn bị vây giữa trạng thái chuột rút cũng tiến đến, giúp Nhậm Yên Vũ liếm mặt sạch sẽ.
Ai zui~ gương mặt của muội muội dơ mà a, rất nhiều đường trên mặt nha, liếm cả buổi cũng không sạch, tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh phải cố gắng rất nhiều mới liếm sạch sẽ toàn bộ đường trên mặt Nhậm Yên Vũ. Đúng là cực khổ nha~
Sau khi liếm xong, Nhậm Bình Sinh còn nghiêm trang lấy khăn tay nhỏ của mình ra, giúp tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ lau khô nước bọt, "Ngu ngốc, ăn đến mặt mũi tèm lem, sau này ăn gọn gàng một chút." Tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh rất là khổ cực oán giận nói như vậy.
Nhậm Yên Vũ cảm thấy mình rất hạnh phúc. Tỷ tỷ thật tốt với mình a~ đây là tình thân lão sư nói đến hả? Tình thân thật tốt~ vì vậy tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ vẻ mặt hạnh phúc nói: "Sau này nếu Tiểu Vũ có tèm lem cũng để cho tỷ tỷ liếm sạch."
Tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh thì không vui. "Ngươi ăn uống bầy hầy như vậy, ta liếm cũng mệt mỏi quá chừng, không giúp ngươi đâu." Vì vậy Nhậm tiểu đồng chí ngài không có bắt đúng trọng điểm.
Tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ nghe tỷ tỷ mình nói vậy bày tỏ rất cuống cuồng, "Vậy sau này Tiểu Vũ sẽ ăn uống gọn gàng một chút, tỷ tỷ giúp Tiểu Vũ liếm mặt có được không?" Mắt to chớp nha chớp nha.
Tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh cảm thấy rất khổ não. Rốt cuộc nàng nên đồng ý hay không đồng ý đây?
"Tỷ tỷ~ Tiểu Vũ sẽ ngoan, hơn nữa sau này Tiểu Vũ cũng có thể giúp tỷ tỷ liếm mặt sạch sẽ."
Vì vậy cho nên. . .
"Nhưng ta lúc nào cũng ăn uống gọn gàng, cơ mà nếu như sau này ngươi ăn uống gọn gàng hơn một chút, ta cũng có thể liếm giúp ngươi."
"Dạ, sau này tỷ tỷ ăn có dơ miệng Tiểu Vũ cũng sẽ liếm sạch sẽ giúp tỷ tỷ."
Vì vậy hai tỷ muội ngây thơ vui vẻ này, tại sao lại biến thành như vậy a? Liếm tới liếm lui cho nhau? Ai zui~ đối thoại của tiểu quỷ quả nhiên không đành lòng nhìn thẳng.
Tại màn đối thoại không đành lòng nhìn thẳng này, Nhậm gia tỷ tỷ ngây thơ của chúng ta mang theo Nhậm gia muội muội càng ngây thơ cùng ngồi lên xe quản gia nội ngưu đầy mặt cùng tài xế càng nội ngưu đầy mặt, vô cùng vui vẻ về nhà.
Vì vậy Nhậm Yên Vũ rút ra được:
1. Hồ lô ngào đường hôm nay đúng là rất ngon, sau này ta cũng muốn ăn nữa.
2. Cặp của tỷ tỷ rất tốt, sau này Tiểu Vũ cũng muốn một cái như vậy, nhưng mà làm sao mới có được a? Tiểu Vũ ước mơ sau này cũng có một cái cặp giống như tỷ tỷ.
Được rồi được rồi~ mặc kệ nói như thế nào, hôm nay đã ăn được hồ lô ngào đường rồi, con tim có chút thương cảm của Nhậm Yên Vũ cũng thoải mái lên rồi.
Vì vậy mang theo con tim thoải mái này, tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh cùng tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ dũng cảm tiến vào cuộc sống chia xa.
Cuộc sống chia cách thật sự cực khổ a, tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh mỗi ngày đều rời nhà rất sớm, lúc tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ thức dậy đều không nhìn thấy tỷ tỷ mình đâu, thật sự rất buồn.
Đương nhiên bởi vì bình thường tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ thích ngủ nướng, mà tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh mỗi ngày đều rời giường rất sớm, kỳ thực lúc Nhậm Yên Vũ thức dậy cơ bản đều không nhìn thấy Nhậm Bình Sinh, cho nên ngoài rất buồn ra kỳ thực là do đầu óc bị chuột rút thương cảm vu vơ, xin đừng nhìn.
Tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ thương cảm còn phải một mình đến nhà trẻ, trước đây đều là đi cùng tỷ tỷ, haiz. . . tiểu hài tử bị người thân vứt bỏ lúc nào cũng đáng thương nhất. Nhậm Yên Vũ tiếp tục thương cảm nghĩ.
Nhưng mà kỳ thực nàng đã bị vứt bỏ rất nhiều năm rồi, phải nói là, vẫn nằm trong quá trình bị vứt bỏ. . .
Sau đó Nhậm Yên Vũ đáng thương tiếp tục đến nhà trẻ, cuộc sống chia xa thật sự là quá đáng buồn a, mỗi ngày tan học đều rất muộn nha~ dù tỷ tỷ đã cố hết sức chạy nhanh đến đây.
Nói chung chính là. . . những ngày cách xa đúng là rất buồn a, khi nào Tiểu Vũ mới có thể lên tiểu học tiếp tục ở bên tỷ tỷ a? Dùng từ không thích đáng xin đừng nhìn, con nít mà. . .
Mang theo con tim đã được dỗ dành Nhậm Yên Vũ lại tiếp tục buồn, cuộc sống dũng cảm của Nhậm Yên Vũ cứ như vậy chậm rãi từ mùa hè đến mùa thu, từ mùa thu đến mùa đông. . . những ngày cách xa rốt cuộc có thể tạm biệt một đoạn thời gian, bởi vì nghỉ đông tới rồi~
Mẫu thân đại nhân không đáng tin cậy Nhậm Thanh Nghiên sau khi trải qua hai năm không đáng tin cậy, lại tiếp tục không đáng tin cậy. Năm nay nàng vậy mà lại không về, cũng may nàng cũng chưa đến mức hoàn toàn quên hai người con gái của mình, còn nhớ đến bảo quản gia mang theo Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ đến Nga ăn tết cùng nàng.
Nhưng mà nước Nga a. . . mẫu thân đại nhân ngài xác định đến Nga vào mùa đông như thế này có ổn không vậy? Ngươi khẳng định mùa đông ở Nga sẽ ấm áp hơn mùa đông ở Trung Quốc hả mẫu thân đại nhân a a a!
Mặc kệ nói như thế nào, không biết có phải vì từng có kinh nghiệm hãm hại người hay không mà năm nay Nhậm Thanh Nghiên tiếp tục hãm hại con gái mình, bảo quản gia đưa Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ đến Moscow nước Nga vào mùa đông lạnh giá.
Mùa đông ở Moscow nha~
Tuyết lớn như lông ngỗng, nước đóng thành băng. Coi như trong ba lớp ngoài ba lớp giữa thêm ba lớp nữa, khi ba người từ sân bay Moscow đến biệt thự ở Moscow của Nhậm Thanh Nghiên, cũng sắp bị đông lạnh cả người cứng ngắc, thiếu chút nữa thì vĩnh biệt tại Moscow, trở thành cột mốc của Moscow.
Nhưng mà cũng may bên trong biệt thự của Nhậm Thanh Nghiên rất là ấm áp, chỉ là ngoại trừ ấm áp ra, bên trong còn có rất nhiều đồ đạc, cái hố Nhậm Thanh Nghiên sau khi đã hãm hại chết cha mình, đang không ngừng hãm hại con gái mình.
*Đậu xanh cái câu này. . .
Hai tiểu mỹ nữ run lập cập tiến vào gian nhà kia, liền bị một tiếng đinh tai nhức óc làm hết hồn. Sau đó chính là một tiếng hét chói tai.
"Ồ~ Nhậm! Đây là hai đứa con gái của ngươi ở Trung Quốc hả? Very beautiful!" Một mỹ nữ tóc vàng cao ráo liền vọt tới trước mặt Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ, đôi mắt chớp chớp hình trái tim nhìn Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ, vẻ mặt kích động không biết đang kêu cái gì cái gì và cái gì, sau đó vồ tới, vậy mà lại đồng thời ôm lấy Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ bế lên!
Tỷ tỷ ơi có đại lực sĩ a! Mau tới cứu Tiểu Vũ!
Đáng tiếc tỷ tỷ của ngươi Bồ Tát có đến thì lúc này bản thân cũng khó mà bảo toàn rồi.
===
=v=" chương này editor vừa gớm gớm tay ghê ghê gõ giật giật mổ cò xuống bàn phím mà hoàn thành nửa chương đầu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...