Sau khi ăn no, ba tỷ đệ Văn Nhược thu dọn bát đĩa, cùng đống vỏ củ từ đã ăn xong đem vất đi. Sau đó ba tỷ đệ tranh thủ ngủ một giấc. Dù sao 1 người thì mới ốm dậy,hai đứa trẻ đang trong tuổi lớn cần phải ngủ đủ giấc.
Giấc ngủ kéo dài khoảng tiếng đồng hồ, theo như Văn Nhược suy đoán bởi ở thời này làm gì có đồng hồ cho nàng dùng. Sau khi tỉnh dậy, Văn Nhược xuống bếp chuẩn bị dao để đi chặt tre. Nàng muốn chặt tre thử đan mấy cái giỏ cá theo như sách kiếp trước đã đọc xem có được không. Hôm nay ra sông thấy nhiều cá như vậy nàng quả thực muốn làm ngay. Nếu bắt được cá, ba tỷ đệ của nàng vừa có cá để ăn, vừa có thể đem bán kiếm chút tiền mua ít gia vị, và một vài đồ đạc khác trong nhà.
Ngay đằng sau nhà Lạc Kiều Ninh có vài bụi tre khá lớn, hôm nay lúc đi lên núi nàng cũng đã để ý thấy. Chính vì vậy nàng mới có ý định làm giỏ bắt cá.
Lạc Kiều Ninh cầm dao mang đi mài lại một chút, dù sao thì cái dao phay đó cũng đã cũ rồi, chắc là dùng cả chục năm chứ không ít. Cũng may nhà nàng ở chân núi nên có rất nhiều đá. Lạc Kiều Ninh tìm kiếm mãi cũng có một viên đá to có thể mài dao. Nàng khuân viên đã về trong sân nhà, lôi dao ra mài cho sắc. Tiếng mài dao sột soạt vang lên khiến cho Tiểu Ngư và Tiểu Sửu đang ngủ cũng bị đánh thức.
- Tỷ, tỷ đang làm gì vậy. – Tiểu Sửu dụi mắt còn đang ngái ngủ hỏi.
- Tỷ làm hai đứa thức dậy à. Tỷ xin lỗi nhé. Tiểu Ngư mau đưa Tiểu Sửu đi rửa mặt cho tỉnh ngủ đi – Lạc Kiều Ninh dừng tay, quay qua nói chuyện với hai đứa em
- Dạ, Sửu mau theo tỷ ra đây rửa mặt nào. – Tiểu Ngư ngoan ngoãn nghe lời Văn Nhược, kéo tay tiểu Sửu ra vại nước bên cạnh nhà múc nước rửa mặt cho cả hai.
Khi hai đứa trẻ quay lại thì Văn Nhược đã mài dao xong, chuẩn bị đi chặt tre.
- Tỷ, tỷ đi đâu vậy. – Tiểu Ngư thấy Văn Nhược đang cầm dao đi ra khỏi nhà vội hỏi.
- Tỷ đi chặt tre về đan giỏ, hai đứa ở nhà ngoan nhé, tỷ đi tý nữa tỷ về. – Văn Nhược dặn dò Tiểu Ngư cùng Tiểu Sửu
- Tỷ, cho đệ đi theo với, cho đệ đi theo với, đệ sẽ giúp tỷ tỷ - Tiểu Sửu nhanh nhảu chạy tới ôm tay Văn Nhược nũng nịu.
- Không được đâu, đệ ở nhà với nhị tỷ đi, tý nữa tỷ về. Tỷ đi một lát thôi. – Văn Nhược cúi xuống xoa đầu Tiểu Sửu.
- Tỷ, hay để muội cùng Tiểu Sửu đi cùng đi, muội và đệ đệ có thể lôi mấy cành tre nhỏ về cho tỷ mà.
Văn Nhược suy nghĩ một chút, dù sao chặt tre để đan giỏ bắt cá , đồng thời nàng cũng muốn dùng các cành tre con để làm hàng rào trong sân. Sau này nàng còn muốn trồng rau nuôi gà nữa, cũng cần tre để làm nhiều việc. Văn Nhược bỗng nhớ ra, có tre tất sẽ có măng. Nàng nhớ là măng tre ăn cũng được mà còn có thể bán lấy tiền. Để cho Tiểu Ngư và Tiểu Sửu đi theo có thể xách măng mang về, còn nàng thì mang tre. Nghĩ vậy, Văn Nhược liền đồng ý cho hai đứa trẻ đi theo.
Văn Nhược đi trước cầm dao với cái giỏ, Tiểu Ngư đi đằng sau dắt tay Tiểu Sửu. Đi một lát thì tới chỗ bụi tre, lúc này Văn Nhược mới nhìn kĩ không phải là một bụi tre mà dường như cả một mảnh núi toàn tre là tre. Tre mọc lên thành bụi lớn, cao to, xanh mướt. Tán lá tre to thật là to giống như những lá trúc cảnh hồi xưa Văn Nhược nhìn thấy ở nhà cậu mình.
Văn Nhược đi xung quanh, một vài bụi tre, nàng sung sướng khi phát hiện khá nhiều măng tre đang mọc. Có lẽ thời gian này là thời gian măng tre mọc trong năm. Có rất nhiều, cả một mảnh rừng tre này thì số lượng mang phải vô cùng lớn, nghĩ đến nhiều măng, có thể bán kiếm ra tiền Văn Nhược vui vẻ. Đôi mắt nàng lúc này đang chìm trong những hình ảnh đống tiền .
- Tỷ, tỷ làm gì mà đứng im vậy? – Tiểu Sửu ngây ngô hỏi
- À, không có gì đâu. Tiểu Ngư, Tiểu Sửu hai đứa chạy về nhà cầm thêm một cái dao nữa ra đây. Nhanh lên nào.
- Để làm gì vậy tỷ? – Tiểu Ngư thắc mắc
- Hai đứa cứ về lấy dao đi, tối nay chúng ta có thêm cái để ăn rồi.
Nghĩ đến đồ ăn hai đứa ngoan ngoãn chạy về nhà lấy dao. Hai đứa trẻ vui vẻ cười nói.
- Có đồ ăn, có đồ ăn nữa rồi, tỷ hứa đó nghen.
- Ừ, hai đứa mau đi. Đi cẩn thận không ngã đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...