Tỳ Nữ Vương Phi

“Dung nhi ….. “ Minh thừa tướng thở dài một hơi, trên mặt hiện ra nước mắt đau thương, sau đó ôm lấy Minh Dung, ung dung đem viên dược nhét vào trong miệng Minh Dung, cảm nhận được Minh Dung giãy giụa, cánh tay không ngừng dùng thêm chút sức, khẽ mở miệng ở bên tai nàng, “Dung nhi, nuốt vào.”

Minh Dung không nghi ngờ, nghe theo lời Minh thừa tướng, sau đó nuốt viên dược xuống, lúc này Minh Thừa tướng mới buông tay ra, nhìn về phía hai tên nha soai, gật đầu, “Đem Dung nhi mang đến Hình Bộ!”

“Phụ thân? Người đang nói bậy gì đó hả!” Minh Dung không hiểu mở miệng, có hơi phát cáu, nhưng lại ẩn giấu cảm giấc bất an, đột nhiên, Minh Dung cảm giác phần bụng đau thắt dữ dội, muốn mở miệng, nhưng do quá đau đớn ở bụng, miệng há to, cả người quỳ gối trên đất một cái rầm, xiềng xích ở hai tay không ngừng đụng vào yết hầu, làm cho Minh Dung thống khổ vặn vẹo, lăn lộn trên mặt đất, đôi mắt trừng lớn nhìn Minh thừa tướng, vừa rồi phụ thân cho mình ăn chính là độc dược!

Nhưng kịch độc phát tác quá nhanh! Minh Dung không thể nói thành lời, thất khiếu bên trong chậm rãi chảy máu ra ( gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng), chết không nhắm mắt nhìn chằm chằm Minh thừa tướng, sau đó cả người co giật mạnh ở trên đất, phát ra tiếng hét thê thảm, trước khi chết, lại đem ánh mắt nhìn về phía Phượng Kính Dạ. Vương gia!.

Lâu Hướng Vãn bị Hoa Thiên Thiên dùng sức nắm chặt lấy tay, nên nàng không kịp đi qua, hơn nữa độc tính phát tác quá nhanh, cho dù Lâu Hướng Vãn muốn cứu Minh Dung thì cũng không kịp, huống chi Minh Dung không chết thì mình chết, thậm chí làm liên lụy vương gia chết cùng mình, còn có cả Thiên Thiên và đám người kia, dù biết Minh Dung là kẻ địch, nhưng thật sự thấy nàng bị trúng độc ngã chết trước mặt mình, Lâu Hướng Vãn vẫn cảm thấy bi thương không thể nói thành lời.


Ngoại trừ Lâu Hướng Vãn, nét mặt Tam hoàng tử Phượng Tiêu cực kỳ vui sướng, thậm chí nói là vui mừng khôn xiết, Phượng Sở Thiên cũng không mở miệng nói cái gì, đôi môi mỏng của Phượng Kính Dạ nhếch lên cười lãnh tình. Lúc này Minh thừa tướng cảm thấy có hơi đau xót, Minh Dung chỉ là một nữ nhi, một người đã bị Phượng Vương gia hưu. Ở trong kinh thành này, ai dám cưới Phi tử bị Phượng Vương Phủ hưu, thì tương đương mạo phạm Phượng Kính Dạ.

Quằng quại một hồi, Minh Dung cũng chết đi, Lâu Hướng Vãn và Hoa Thiên Thiên cùng nhau xoay người rời đi, ở Vương triều Tố Nguyên mạng người luôn xem như cỏ rác, nên chuyện này cũng rất bình thường, trong đầu liền có loại cảm giác chua xót.

“Mộc Mộc, ngươi phải biết rằng, nếu như hôm nay Minh Dung không chết, thì kẻ chết chính là ngươi!” Hoa Thiên Thiên đã làm bạn với Lâu Hướng Vãn nhiều năm, nên hiểu rõ tính cách Mộc Mộc luôn lương thiện ôn nhu, chỉ cần đừng quá phận, đừng vượt quá giới hạn, thì bọn họ sẽ không để ý hay truy cứu chuyện gì, cũng sẽ không trả thù, nhưng đến hôm nay tuy Hoa Thiên Thiên biết Minh Dung bị giết chết quá thê thảm, nhưng Minh Dung là địch nhân của Mộc Mộc, Minh Dung không chết, thì người chết sẽ là Mộc Mộc.

“Ta hiểu mà, Thiên Thiên.” Bởi vì quá rõ, cho nên Lâu Hướng Vãn vẫn luôn trốn tránh Phượng Kính Dạ, không muốn dính dáng đến hoàng thất, giống như kiếp trước nàng chỉ muốn làm một người bình thường, nhưng nàng lại sinh ra trong một gia đình quân doanh,ra trận đánh nhau rồi bị bắt làm tù nhân, việc này nàng không hề mong muốn, nhưng bởi vì nàng là một quân nhân, trên vai luôn gánh vác sứ mệnh của quân nhân, nên cần phải dùng đến những loại kế sách này, mãi cho đến chết mới hoàn toàn chấm dứt.

Khi được trùng sinh vẫn không tránh được, lúc sư phụ nhặt mình về nuôi dưỡng ở Dược Vương Cốc, trong bốn năm, chính là thời khắc hạnh phúc nhất của nàng, có sư phụ, có nghĩa phụ, có mọi người của Dược Vương Cốc ở đây, mỗi ngày ngủ đến sáng, sau đó nhìn mọi người lao động, lúc ăn cơm thì thét to lên để cùng nhau về nhà.

Lúc trời đỗ mưa, các phu nhân cùng nữ tử tập trung lại cùng một chỗ, cầm y phục may vá nói chuyện nhà, các nam nhân cùng nhau nói về mùa màn, ngẫu nhiên đánh cuộc nhau, bản thân lại rất thích theo sau sư phụ. Đôi khi nhận biết thảo dược, đôi khi ngồi ở trên đùi sư phụ cùng sư phụ đọc sách, sống cuộc sống an nhàn, vô ưu vô lự (*).

(*) chính xác là vô ưu vô lo, ý nói không cần lo lắng và suy nghĩ quá nhiều, sống đến đâu cứ vui vẻ đến đó ).

Nhưng cuộc sống như vậy cũng chỉ hơn bốn năm, sau đó Lâu Hướng Vãn muốn tìm hiểu về Huyết Sát Lâu nên tự ý rời đi, sau đó trở thành người của sát thủ lâu, bởi vì nàng cần dược liệu để chữa bệnh cho sư phụ, cần thêm tiền bạc thế lực, cần một nơi yên tĩnh để sư phụ dưỡng thương cả thể sác lẫn tinh thần.

Ngay lập tức các cửa hàng, hiệu buôn Mộc gia của Sát Thủ Lâu rải đầy khắp mọi nơi, Lâu Hướng Vãn vì muốn kiếm thêm lợi ích nên đã trà trộn vào trong vương phủ. Để khi chứng kiến Minh Dung bỏ mạng, Lâu Hướng Vãn lại hiểu rõ thêm một lần nữa, thế giới này thật sự tàn khốc.


Lâu Hướng Vãn trở lại Thu Phong Viện, Dịch Quân Hàn đang ngồi trong viện thấy Lâu Hướng Vãn, vốn sắc mặt không chút biểu cảm liền lộ vẻ lo lắng, “Đã xảy ra chuyện gì rồi hả?”.

“Không có việc gì, chỉ là trong lòng có hơi buồn.” Lâu Hứng Vãn gượng cười, nâng tay bắt mạch cho Dịch Quân Hàn, “Hồi phục rất nhanh, chỉ cần vài ngày nữa là có thể bức cổ trùng ra ngoài, chờ sau khi khỏi hẳn, Quân Hàn, ngươi hãy rời khỏi vương phủ đi.”

Dịch Quân Hàn ngẩn ra, lúc đầu hắn ôm quyết tâm phải chết, nhất là sau khi Dược Vương Cốc trở thành đống hoang tàn, càng không nghĩ bản thân mình có thể sống tiếp, mãi đến khi gặp được Lâu Hướng Vãn, giúp mình bức độc trùng ra ngoài. Sau đó Dịch Quân Hàn nghĩ tới chuyện quay về, nhưng hắn đã đồng ý tiểu thư, làm nô bộc cho nàng nên có hơi do dự, chưa từng nghĩ Lâu Hướng Vãn lại chủ động mở miệng.

“Thân phận của Quân Hàn không thích hợp ở lại chỗ này.” Lâu Hướng Vãn cười nhẹ, nay tình hình giao tranh giữa Tây Lan cùng Tố Nguyên hết sức căng thẳng, Quân Hàn có thân phận đặc biệt làm sao có thể tiếp tục ở lại vương triều Tố Nguyên, ở tại Phượng Vương phủ.

Dịch Quân Hàn híp mắt nhìn Lâu Hướng Vãn, tiểu thư đã biết thân phận của mình? Điều này sao có thể, ngoại trừ chủ tử và ám vệ, mình chưa từng lộ diện ra ngoài, không đúng, lúc đó tiểu thư ở tại cửa đỗ phường, cho dù biết thân phận mới dẫn mình đến Phượng Vương phủ, thế vậy thân phận của tiểu thư? Bất quá Lâu Hướng Vãn chưa từng nói rõ ra, cứ ngồi ở trên hành lang gấp khúc, lẳng lặng nhìn bầu trời xanh thẳm, Dịch Quân Hàn cũng không tự động mở miệng hỏi.

Một hồi sau.


“Quân Hàn, nếu như sau này ngươi cùng vương gia đối địch, nếu như Vương Gia gặp nguy hiểm, hãy nể mặt ta bỏ qua cho Vương gia. Dĩ nhiên, ta và vương gia cũng sẽ làm như thế.” Mặc dù trong bọn họ, ai bị thương, Lâu Hướng Vãn cũng không muốn nhìn thấy.

“Dạ.” Dịch Quân Hàn đồng ý, cái mạng nhỏ của mình được tiểu thư cứu, nên phải làm như vậy.

“Quân Hàn, ngực ngươi có vết thương, ngươi từng tự sát à.” Lâu Hướng Vãn liếc Dịch Quân Hàn, miệng vết thương như vậy, chắc chắn là do tự sát.

“Dạ”. Bởi vì trúng cổ độc, cho nên Dịch Quân Hàn không suy nghĩ thêm liền chuẩn bị tự sát, tuyệt đối không muốn để mình thương tổn đến chủ nhân.

“Quân Hàn, với tài cán của ngươi sao phải trả giá đắc vì những người khác, hy sinh nhiều như vậy, thậm chí cả sinh mệnh của mình.” Cả bản thân mình cũng không thể, Lâu Hướng Vãn thở dài một hơi, cảm giác mình so với Phượng Kính Dạ, với Dịch Quân Hàn quả thực còn kém xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui