Nuốt nuốt nước miếng, Lâu Hướng Vãn phát hiện bản thân bị vũ lực trước mặt khuất phục, gật đầu mạnh, mặc dù thấy Phượng Kính Dạ lộ ra nụ cười tà mị, nhưng thấy trong mắt phượng lộ ra vài phần thất vọng, làm cho Lâu Hướng Vãn muốn mắng chửi liền đã đồng ý lưu lại, vương gia còn muốn thế nào.
“Thật sự đáng tiếc.” Giống như đọc được suy nghĩ trong đầu Lâu Hướng Vãn, Phượng Kính Dạ thở hơi dài, khuôn mặt tuấn tú suy sụp, ánh mắt liếc xéo nhìn Lâu Hướng Vãn ôm vào trong lồng ngực, Mộc Mộc quả thực thông minh khôn khéo, trực giác lẫn trốn liền mách bảo bản thân mình gặp nguy hiểm.
“Vương gia!” Lâu Hướng Vãn thẹn quá hóa giận hô một tiếng, tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Ngài không cần ngủ sao?” Vương gia không ngủ, nhưng mình muốn ngủ, đoán chừng còn hơn nửa canh giờ thì trời đã sáng.
Phượng Kính Dạ cười cười, một tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng Lâu Hướng Vãn, từ từ nhắm hai mắt lại, làm cho người ta không nhìn thấy tâm tư hỗn loạn của hắn. Phượng Kính Dạ nguyện ý dùng mười vạn đại quân đến đổi mà không chịu buông tay để Mộc Mộc rời đi. Dù sao hắn cũng thuộc Phượng Thất hoàng tộc, trên người đang chảy huyết mạch hoàng thất, nên Phượng Kính Dạ không thể để Phượng Sở Thiên hãm sâu trong nguy hiểm, huống chi nếu Phượng Tiêu thật sự nắm quyền đăng cơ làm hoàng đế, không cần nói Sở Thiên còn có Tả Ngôn cùng các đại thần khác sẽ bị công kích, thậm chí mất mạng, còn mình cùng Mộc Mộc thật sự sẽ không có cuộc sống yên ổn.
Tổ chim bị phá, trứng có thể an toàn sao? Mộc Mộc rất giản dị, suy nghĩ quá đơn thuần, không biết lòng người hoàng thất sâu đến bao nhiêu, hiểm ác bao nhiêu, đợi đến ngày nào đó, Phượng Tiêu nắm quyền chắc chắn sẽ đoạt lấy thế lực của mình, Vương hoàng hậu cũng sẽ không bỏ qua cho Mộc Mộc, lúc đó địa vị ả là thái hậu cao quý, quyền thế ngập trời, mình cùng Sở Thiên không thể chống lại, vì để sau này có thể bảo vệ Mộc Mộc, Phượng Kính Dạ vẫn phải dùng chút thủ đoạn.
Nhưng nghĩ đến lần trước lừa gạt Lâu Hướng Vãn, vẻ mặt nàng đột nhiên giận dữ, làm cho sắc mặt bình tĩnh của Phượng Kính Dạ liền suy sụp, nổi bất an hiện rõ trên khuôn mặt tuấn mỹ, nếu Mộc Mộc biết mọi chuyện sẽ rất tức giận, nhưng mình lại không thể không làm, nên vẫn cứ giấu mọi chuyện là tốt nhất.
Trời vừa sáng, Minh thừa tướng liền đến sớm hơn bất kỳ đại thần khác, không biết còn tưởng hắn là vội vã đến thượng triều, nhưng người người đều biết Minh thừa tướng làm quan trong triều nhiều năm, đây là lần đầu tiên hắn cùng nhi tử Minh Lam vội vàng vào hoàng cung, lập tức được thái giám Tê Ngô Cung dẫn đi gặp hoàng hậu.
Sau khi Minh thừa tướng cung Minh Lam hành lễ xong, liền cười hướng về Vương hoàng hậu nói,”Hoàng hậu nương nương, bây giờ chỉ còn chờ hoàng thượng đích thân định tội Lâu Hướng Vãn, dù là Phượng Vương gia cũng không dám kháng chỉ không tuân!”
Vương hoàng hậu cũng dậy khá sớm, sau khi ăn xong điểm tâm, lúc này ngồi nghiêm trang ở trên ghế, lẳng lặng nghe Minh thừa tướng nói, sau đó khẽ gật đầu, ngữ điệu liền thay đổi, “Minh thừa tướng, không biết ngươi đã nghĩ qua chưa, chỉ sợ giết Lâu Hướng Vãn, Kính Dạ sẽ không chịu để yên đâu.”
“Lâu Hướng Vãn hạ độc Hách Liên vương phi, theo luật phải chém đầu, cho dù Phượng vương gia có bao che cũng không thể vượt qua quốc pháp, bất quá hoàng hậu nương nương, thần cho rằng Tam hoàng tử điện hạ có đầy đủ tài đức, chính là người được chọn làm bậc đế vương.” Minh thừa tướng hiển nhiên biết sau khi giết Lâu Hướng Vãn sẽ không thể dựa vào Phượng Kính Dạ, mà khi hắn hưu nữ nhi của chính mình cũng chính là cắt đứt quan hệ với Minh Gia, thế chi bằng chọn tìm Minh Quân để nương tựa, mà hiện tại chỉ có Tam hoàng tử Phượng Tiêu mới đối kháng được Phượng Sở Thiên và Phượng Kính Dạ, lại có thêm mình hợp lực thì phần thắng lại càng lớn hơn.
“Nơi này có một vài quyển, Minh thừa tướng hãy xem qua đi.” Vương hoàng hậu ra hiệu Dao Quang đem một quyển sổ sách đưa đến trước mặt Minh thừa tướng, sau đó cười nhạt không nói, chỉ ngồi đợi phản ứng Minh thừa tướng.
Minh Gia quá mức huênh hoang khoác lác, tham lam vô độ, Minh thừa tướng đều biết rõ, lúc trước hắn từng ra sức khống chế người Minh Gia, nhưng do bản thân làm quan lâu năm, dần dần, những kẻ đó lại càng tham nhiều hơn, cứ giấu trên lừa dưới, đến cuối cùng những chuyện rắc rối này cứ kết thành lưới lớn, làm Minh thừa tướng không thể thanh trừ chỉ có thể bỏ qua.
Vốn lo lắng chuyện Minh gia, Minh thừa tướng mới đem Minh Dung gả cho Phượng Kính Dạ, dù chỉ là một trắc phi, nhưng chỉ cần Minh Dung hạ sinh được trưởng tử, sau này mới có thể bảo vệ cho Minh Gia, không ngờ Phượng Kính Dạ lại vì Lâu Hướng Vãn, một ả tiện tì mà hưu Minh Dung, việc này chẳng khác nào không cần thế lực của Minh thừa tướng ắt hẳn sau này Phượng Sở Thiên nắm quyền, thì sẽ chém sạch người Minh Gia, vì Minh thừa tướng mới đi nương nhờ Tam hoàng tử Phượng Tiêu.
Nhưng lúc này, bắt đầu lật xem bên trong sổ sách, tay Minh thừa tướng run run, sắc mặt u ám, trong thanh âm mang theo lửa giận, “Hoàng hậu nương nương, đây là ý gì? Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu (*), bây giờ hoàng hậu muốn động vào Minh gia, e có sớm quá không!”
((*)Nguyên câu Hán văn: "Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh; cao điểu tận, lương cung tàn; địch quốc phá, mưu thần vong". Nghĩa là: "Thỏ khôn chết, chó săn bị mổ làm thịt; chim bay cao hết, cung tốt vất bỏ; nước địch phá xong mưu thần bị giết", tóm lại 1 câu, giúp người mắc oán. Ăn cháo đá bát =)))
Sổ sách này chính là chứng cứ hối lộ của một vài người Minh Gia, tuy không rung chuyển hoàn toàn Minh Gia, nhưng cũng có thể hạ bệ thế lực Minh thừa tướng, lão không hiểu rốt cuộc Vương hoàng hậu muốn làm gì?
“Minh thừa tướng không cần tức giận, nếu như Tiêu nhi leo lên ngôi cao thì sẽ bao che chuyện Minh Gia ăn hối lộ trái luật, cùng giết người bừa bãi mấy năm nay, e rằng các đại thần không bằng lòng, nhưng chỉ cần Minh Gia sau này cố thay đổi, bổn cung hứa sẽ bảo vệ Minh Gia bình an, Minh Lam cũng có thể thăng chức.” Nhấp một ngụm trà, Vương hoàng hậu thong thả cười, thái độ cực kỳ ôn hòa.
“Không biết hoàng hậu nương nương cần điều kiện gì?” Minh thừa tướng không phải kẻ ngốc, làm thừa tướng nhiều năm, dĩ nhiên cũng biết một chút thủ đoạn, đừng tưởng chỉ có Quan thanh liêm mới có quyền có thế, tuy thuộc hạ hắn tham lam nhưng cũng có quyền thế, chỉ cần dùng trí thông minh cố hỗ trợ cho nhau, thì có thể làm các triều đại thay đổi. Đầu tiên Vương hoàng hậu tỏ vẻ tiểu nhân sau là quân tử, nhất định có mưu đồ, Minh thừa tướng lại phát hiện, dù Vương hoàng hậu đưa ra điều kiện gì, hắn cũng không thể từ chối.
Bởi vì nếu không đồng ý, chẳng những Minh Gia phải đối mặt với sự trả thù của Phượng Kính Dạ, còn bị Tam hoàng tử Phượng Tiêu công kích, bị thế lực hai bên cùng nhau xung kích, Minh gia chỉ có sa vào tử lộ.
“Dùng mạng Minh Dung đổi đường sống cho mọi người Minh gia.” Rốt cuộc Vương hoàng hậu cũng nói ra đáp án, vì bị mười vạn đại quân hấp dẫn, đừng nói uy hiếp Minh Gia, còn có thể bỏ ra một số tiền lớn mời đám người sát thủ lâu ám sát Minh Tuyên thừa tướng, rồi sau đó bức tử Minh Dung.
Minh thừa tướng bỗng chốc đứng dậy, không kềm được cơn giận, cả Minh Lam cũng phẫn nộ trừng mắt nhìn Vương hoàng hậu, giọng cực kỳ thịnh nộ, thậm chí quên mất tôn ti trật tự, “Hoàng hậu nương nương, đừng khinh người quá đáng!” Minh gia không phải là người để bọn họ tùy tiện chà đạp.
“Khinh người quá đáng? Minh Lam, ngươi cho rằng ngươi là ai mà dám nói chuyện thế với bổn cung ở Tê Ngô cung, ngươi chỉ là một tên Lại Bộ Thị Lang nho nhỏ mà dám làm càn sao!” Vương hoàng hậu gầm lên một tiếng, đập bàn một cái, bởi vì tức giận, làm trâm phượng đu đưa, lộ vẻ oai nghi của bậc nhất cung.
“Đừng làm càn!” Minh thừa tướng ngăn Minh Lam đang nổi cơn thịnh nộ, mình chỉ là một thừa tướng, làm sao có thể áp chế Vương hoàng hậu chứ, Minh thừa tướng lại suy nghĩ thêm, có thể để Vương hoàng hậu ra mặt phản chiến, chắc Phượng Kính Dạ cũng hi sinh tương đối lớn, mà nó chỉ có thể là binh quyền, nếu đúng là bình quyền thì Tam hoàng tử Phượng Tiêu sẽ như hổ mọc thêm cánh, đoạt ngôi vị thái tử không phải là việc gì khó khăn cả.
Vương hoàng hậu không mở miệng, chỉ chờ Minh thừa tướng đưa ra quyết định, dù sao người Minh Gia cũng rất đông, mà Minh thừa tướng chỉ có một đứa con trai là Minh Lam, nếu dùng một mạng Minh Dung để đổi lấy an toàn và thăng quan, thì bất luận kẻ nào cũng sẽ đồng ý, suy cho cùng Phượng vương gia kia cũng chỉ là một tên si tình hiếm có trên đời, một kẻ chỉ thích sắc đẹp không cần giang sơn mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...