Bởi vì đêm qua ở Lưu gia xảy ra hỏa hoạn, nên sáng sớm thi thể của Lưu Đại đã đem đi hạ táng, nhập thổ vi an, mà linh đường chuyển sang trong một ngôi nhà cách vách không xa của thúc bá. Giờ phút này, người đưa tang cũng đều đã trở lại, người mẹ lớn tuổi của Lưu Đại bị bệnh đang nằm ở trên giường, con Lưu Đại cùng với nương tử đều ở trong sảnh đường.
Lôi Bôn đã đi thông báo trước, khi Phượng Kính Dạ đi tới nơi, mọi người Lưu Gia giờ phút này đều cung kính quỳ trên mặt đất, dân chúng triều đại Tố Nguyên đều thầm nghĩ, Phượng vương gia giống như chiến thần nhất phương, uy danh lan xa, kinh sợ hàng ngũ địch, giống như một nhân vật Thần Đế tôn quý, làm tất cả mọi người không dám nghĩ đến.
Minh Dung quỳ trên mặt đất, rõ ràng mặt trời đang chói chang nhô cao, nhưng khắp người lại thấy lạnh lẽo, phạm vào tội thất xuất liền có thể bị hưu thê, một khi nghỉ đến chuyện như vậy, nước mắt ủy khuất giờ phút này lăn lăn xuống trên mặt, Minh Dung ngẩng đầu oán hận nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn đang được Phượng Kính Dạ vòng khủy tay quanh người đầy thân mật, hận không thể uống máu của ả, ăn thịt của ả để tiêu trừ mối hận trong lòng.
“Người đời đều nói Phượng vương gia phong thần tuấn lãng, tao nhã tôn quý lại không ngờ thiên vị cho một tiện tì như vậy, ủy khuất cho Dung tẩu tẩu rồi.” Lương Viên cảm thán mở miệng, nhanh khom người xuống giúp Minh Dung đứng lên, trong đôi mắt phượng đen huyền không biết đang suy tính chuyện gì, nhưng khuôn mặt vẫn như trước, đầy đau lòng cùng thân thiết đối đáp với Dung Trắc Phi, “Dung tẩu tẩu vẫn nên về trước đi.”
“Không, ta mới là nữ chủ nhân của Phượng vương phủ, là trắc phi vương phủ được hoàng hậu khâm điểm!” Minh Dung một phen đẩy Lương Viên ra, hung hăng nắm chặt nắm tay, sau đó kiêu ngạo ngẩng đầu lên, “Tiểu Nha, qua dìu bản phi đi!”
Lương Viên đứng tại chỗ nhìn Dung Trắc Phi vênh váo đầy kiêu ngạo hướng về phía Lưu Gia đi tới, cười lắc đầu, thanh âm trong trẻo cất lên, “Tô Bình, ngươi nhớ kỹ chưa, chỉ cần nữ nhân hơi chút nhu nhược là có thể lấy được sự đồng tình cùng bảo hộ của nam nhân, Dung Trắc Phi quá kiêu ngạo tự cho mình đúng, nên nàng ta mới gặp thất bại.”
“Chủ tử, Phượng vương gia chỉ vì thế mà để ý đến Lâu Hướng Vãn sao?” Tướng mạo Tô Bình lộ ra vài phần chanh chua, lúc ngẩng đầu lên trong ánh mắt lộ vẻ xem thường y như lúc đầu giao tranh với Lâu Hướng Vãn tại hoàng cung.
Diện mạo trung bình, lại không có gia thế bối cảnh, người cũng thô tục không biết phép tắc, ngày đầu tiên tiến cung đã trở mặt với hoàng hậu nương nương, giờ còn chống đối Dung Trắc Phi. Tô Bình thực sự nhìn ra Lâu Hướng Vãn không có thông minh, dù vương gia có bảo vệ khôn khéo như thế nào, thì cũng không có khả năng luôn luôn che chở nàng ta, mặc kệ Vương gia hay Minh gia, chỉ cần động động ngón tay thì Lâu Hướng Vãn sẽ chết không có mồ chôn.
“Phượng vương gia rất khôn khéo, che đậy quá giỏi làm người khác nhìn không thấu, nếu nói hắn để ý Lâu Hướng Vãn, hẳn sẽ không trắng trợn tỏ rõ sủng ái với Lâu Hướng Vãn, đẩy nàng ta vào đầu sóng ngọn gió,khiến Vương gia cùng Minh gia trực tiếp đem mũi nhọn nhắm vào nàng ta, cho nên chúng ta cứ im lặng xem xét mọi chuyện là được.” Lương Viên cười nhạt một cái, xoay người đi, dáng vẻ tao nhã ung dung rời đi, nàng không phải nữ nhân bất tài chỉ có đức hạnh như người cổ đại này, nàng sớm bộc lộ tài năng là vì nàng có trí tuệ của người hiện đại, nhưng còn Lâu Hướng Vãn. Lương Viên cười đắc ý, cô gái ấy nàng không để vào trong mắt.
Tô Bình đi theo sau lưng Lương Viên, đứng cách không xa nhìn xe ngựa chạy tới, quay đầu lại nhìn. Nếu giống như chủ tử đoán, vậy Phượng vương gia chẳng qua đem Lâu Hướng Vãn ra làm lá chắn, là vì muốn bảo hộ người nào khác sao?
“Vương gia, thân thể người không tốt, chuyện an ủi Lưu gia hãy để cho nô tì làm tốt hơn, vương gia vẫn nên bảo trọng thân thể.” Dung trắc phi kiêu ngạo mở miệng, thoáng khinh thường nhìn qua Lâu Hướng Vãn, váy hoa lệ dài giống như hoa Mẫu Đơn nở rộ, mang theo vẻ kiêu ngạo cùng tôn quý trực tiếp đi tới bên người Phượng Kính Dạ, nàng mới là nữ chủ nhân của Phượng vương phủ, mới là nữ nhân chân chính có tư cách đứng bên cạnh vương gia!
Phượng Kính Dạ đến thăm, đem mọi sự tình từ đầu đến cuối nói rõ một lần, bất chợt ho khan hai tiếng, giờ phút này ngồi ở ghế tựa, cho dù suy yếu nhưng vẫn tao nhã đến chói mắt, cứ như trước khiến mọi người ở trong phòng không dám nhìn thẳng, sắc mặt người Lưu gia đều hướng lên trên, nét mặt không còn oán hận cùng phẫn nộ, càng tăng thêm vẻ khoan dung, huống chi sau khi hiểu sự tình, Phượng Kính Dạ mang đến hai xe ngựa chứa đầy đồ đạc, để ba đời Lưu gia không cần lo đến cơm áo.
Nếu Phượng Sở Thiên đưa tới thứ này, Lưu gia cùng mọi người hàng xóm chung quang sẽ cho rằng Phượng Sở Thiên dùng bạc mua mạng người, nhưng Phượng Kính Dạ vừa ra mặt liền khác hẳn, hắn có danh tiếng trong chốn dân gian, hơn nữa cách ăn nói tao nhã khiến mọi người thành tâm khuất phục, vừa kính nể vừa tăng thêm một phần cảm thán.
“Mộc Mộc, không có thấy Vương gia ho khan sao? Còn không mau đi bưng qua một tách trà!” Đuôi lông mày nhíu lại, Dung trắc phi hừ lạnh ra mệnh lệnh với Lâu Hướng Vãn.
Ho khan kia không phải dùng để xem, để nghe ư! Bất quá lúc này Lâu Hướng Vãn tự nhiên đồng ý đứng cách xa Phượng Kính Dạ, cho nên nghe Dung Trắc phi nói liền nhanh chóng lắc mình rời đi, tốt độ cực nhanh khiến Phượng Kính Dạ vốn giả vờ ho khan trực tiếp chuyển sang khụ khụ thật lòng. Tiểu Mộc đầu nghĩ như vậy có thể chạy khỏi hay sao?
Lâu Hướng Vãn biết thật sự Dung Trắc Phi không muốn mình đi bưng trà, cho nên cũng theo ý Dung Trắc Phi cứ dùng thời gian quan sát ở trong sân cho hết.
“Cô nương, thỉnh chờ, không có trà gì ngon khiến cô nương chê cười rồi.” Thanh âm nương tử Lưu Đại có chút khàn khàn, đang đốt giấy vàng mã, động tác lại nhanh nhẹn đi tìm lá trà cùng ly trà ra, tuy rằng người rất tiều tụy nhưng trong mi mắt lại lộ sắc thái vui mừng.
Mà cách đó không xa mẹ Lưu Đại đang nằm ở trong phòng, chuyện bên ngoài sảnh đều giao cho các nam nhân lo liệu, giờ phút này nữ nhân đều tụ lại trong phòng, thanh âm tuy rằng đè nén rất nhỏ nhưng vẫn truyền ra, không muốn để lão nhân gia quá thương tâm lo cho sức khỏe mình, người chết không thể sống lại, bất quá Phượng vương gia tặng mười mẫu ruộng tốt không nói, còn cho thêm hai gian cửa hàng, vải vóc, lương thực đều có,nhưng lại giấu năm trăm lượng ngân phiếu, cuộc đàm luận đều có thể nghe ra được sự thèm khát trong sắc mặt vui mừng, mà thanh âm của mẹ Lưu Đại cũng vang lên một chút.
Lâu Hướng Vãn đứng ở chỗ cửa sổ làm bằng thép nhìn ra hậu viện, một người thân mới xuống mồ, nhưng khi có tiền tài trong người lập tức liền hóa giải bi thương cùng thống khổ, có lẽ suy nghĩ bản thân cứ luẩn quẩn trong lòng, người đã chết, đương nhiên người sống phải lo chuyện sinh sống sau này của mình như thế nào, hiện giờ phải làm gì, nhưng Lâu Hướng Vãn lại cảm thấy bản thân quá cố chấp ích kỷ, nàng tùy rằng lương thiện, nhưng người không phạm ta ta không phạm người, nhưng nếu người phạm ta, tuyệt đối nợ máu phải trả bằng máu. Hôm nay người chết là người mình quan tâm, Lâu Hướng Vãn sẽ không hối hận bằng mọi giá bắt kẻ đó trả lại hết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...