Tỳ Nữ Vương Phi

"Không sao, tới địa lao thì tới địa lao đi." Lâu Hướng Vãn thấy Lôi quản gia khó xử, mặc kệ những chuyện này nàng chỉ cười cười. Không phải nàng rộng lượng mà là bình nứt không sợ bể, dù sao Vương gia vẫn chưa về, chờ Vương gia trở lại tất cả đều sẽ sáng tỏ thôi.

Lôi quản gia tức giận nhìn gương mặt cười híp mắt của Lâu Hướng Vãn. Dù nàng ta bằng lòng ở trong địa lao, nhưng e khi Vương gia trở về, biết Mộc Mộc bị giam tại địa lao đến lúc đó rất khó bảo đảm Vương gia sẽ không nổi giận, xương già của lão không thể chịu nổi xương gãy đâu.

"Đem người nhốt vào trong Thu Phong Viện, tất cả mọi việc chờ Vương gia về định đoạt!" Lôi quản gia nghiêm mặt, nghiêm khắc nói lần nữa. Y như lão không nhìn thấy sắc mặt tức giận của Dung Trắc Phi vậy.

"Lôi quản gia!" Dung Trắc Phi gầm thét tức giận, nhưng chẳng thể làm gì khác hơn, dù sao nha hoàn cùng nô tài trong vương phủ đều đã nghe rõ chuyện xảy ra trong viện của mình. Nhưng chỉ vì người Tiền Viện đều do Lôi quản gia quản lý, mà Dung Trắc Phi lại không có quyền hạ lệnh cho đám thị vệ trong vương phủ, nên chỉ có thể căm giận phất tay áo bỏ đi.

"Lôi Bá, bá bá thật lợi hại, cả Dung Trắc Phi mà cũng dám đắc tội." Mọi người đều giải tán hết, Lâu Hướng Vãn không ngừng cung kính nhìn Lôi quản gia, lúc ấy Lâu Hướng Vãn thấy mặt Dung Trắc Phi giận đến xanh mét, ánh mắt dữ tợn như muốn giết chết người.


"Ngươi ở đây ngoan ngoãn đợi cho ta, đợi cho đến khi Vương gia trở về xử lý xong việc này!" Lôi quản gia hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt cương trực giận dữ nhìn sắc mặt hồn nhiên không chút sợ hãi nào của Lâu Hướng Vãn. Vương gia nói không sai, ngoài mặt Mộc Mộc xem ra rất cung kính, nhưng trong xương tủy của nàng lại không hề có dáng vẻ hèn mọn của một nha hoàn.

Lôi quản gia nhìn thấy Đoàn Tử bị hù đến mềm nhũn, còn Lâu Hướng Vãn lại cười rất vui sướng, làm cho lão lại tức giận thêm lần nữa, gõ xuống đầu nàng, "Chuyện này do ngươi gây ra, ta xem ngươi giải quyết chuyện này như thế nào đây!"

Phát hiện Lôi quản gia thật sự tức giận, mà vẫn còn lo lắng cho mình, Lâu Hướng Vãn cảm thấy rất ấm lòng, không dám cười cợt nữa, lập tức phân tích rõ ràng sự việc theo như những gì mình biết, "Người chết ở trong viện Dung Trắc Phi, nghĩ kỹ chỉ có thể do Dung Trắc Phi muốn hãm hại ta thôi."

"Sau khi Đoàn Tử cùng thuộc hạ ra khỏi phủ, liền có người âm thầm đi theo sau đến tiệm thuốc, nhưng lại không động thủ." Trong ánh mắt đen thẵm của Dịch Quân Hàn thoáng qua vẻ rét lạnh. Lúc ấy đối phương không có động thủ, nên Dịch Quân Hàn cũng không có hành động, nghĩ những chuyện xảy ra, chắc chắn là một cạm bẫy.

"Viện Dung Trắc Phi đã được ta phái người canh giữ, để có thể tìm ra dấu vết hạ độc, còn bây giờ ngươi hãy ngoan ngoãn ở lại trong phòng tự mình kiểm điểm cho ta! Giờ ta phái người đến tiệm thuốc điều tra!" Lôi quản gia lần nữa khiển trách Lâu Hướng Vãn, nhìn đầu nàng gục xuống thấp như muốn chui vào lòng đất, lúc này lão mới lắc đầu một cái, xoay người rời đi, trên mặt hiện vẻ nghiêm nghị lãnh khốc. Dám ở trong vương phủ hạ độc giết người, khó trách Vương gia lại muốn động thủ, quả thật nơi đây đã không còn bình yên nữa rồi.


"Tiểu thư, Lôi quản gia đã đi rồi." Dịch Quân Hàn lạnh lùng mở miệng, thấy Lâu Hướng Vãn cứ cúi đầu nhận lỗi, trong ánh mắt hắn thoáng hiện nụ cười nhạt, nhưng trên khuôn mặt lại không chút biểu tình nào.

Lâu Hướng Vãn liền đứng bật dậy, sau đó nâng cằm lên đầy vẻ kiêu ngạo, làm Quân Hàn cứ tưởng bộ dáng hèn mọn mới nãy là do mình nhìn lầm nữa chứ. Lâu Hướng Vãn hừm hừm hai tiếng, "Rõ ràng vương phủ canh giữ không nghiêm, để cho kẻ xấu làm bậy hạ độc giết người hại người vô tội tốt bụng như ta, vậy mà Lôi quản gia lại còn trách mắng ta, đúng là oan uổng cho ta quá đi, có phải quá bất công không Quân Hàn?"

Dịch Quân Hàn không nói gì, trầm mặc, nhìn nét mặt bất mãn cau có oán trách của Lâu Hướng Vãn. Đoàn Tử vẫn ở bên cạnh im lặng, việc giết người đã làm cho nàng hoảng sợ, mất một thời gian dài mới lấy lại tinh thần. Dù sao thuốc kia là do tự nàng đưa tới, vả lại người còn chết ở trong tay của chính mình.

Trong lúc đó, tại hoàng cung.


Sau khi đương Kim Hoàng Đế Phượng Đạt lớn tuổi, luôn say mê việc bào chế luyện đan dược, lão thu nhận Vu Trần đạo trưởng làm sư phụ còn cấp cho hắn một căn phòng đặc biệt trong hậu cung. Mà Vu Trần đạo trưởng lại chính là người cấp đan dược trường sanh bất lạo cho lão hoàng đế.

Giờ đây trông Phượng Đạt càng ngày càng già đi, đầu tóc bạc trắng, trên mặt đầy nếp nhăn, có lúc tỉnh táo nhưng cũng có lúc hồ đồ, thân thể mang đầy bệnh tật. Thế nhưng Phượng Đạt lại không tin vào ngự y trong hoàng cung, chỉ tin vào tên đạo trưởng luyện đan dược kia, nên chuyện trong triều đình đều giao hết cho thái tử cùng Tam vương gia và các lão đại thần có quan chức cao trong cung nắm giữ.

Dù Phượng Sở Thiên là thái tử, nhưng hắn ta không phải do hoàng hậu hạ sinh, trưởng hoàng tử năm đó vì bệnh mà chết non, mẫu thân Phượng Sở Thiên chỉ là một cung nữ trong cung. Sau khi Phượng Sở Thiên làm nhị hoàng tử, nhưng Phượng Sở Thiên vẫn biết rõ mình ở trong cung không có quyền thế, nên từ nhỏ đã che giấu đi tài năng của mình, không muốn cùng người khác tranh đoạt đế vị.

Sau này Hoàng hậu lại hạ sinh tam hoàng tử Phượng Tiêu, người được chọn kế thừa vị trí thái tử tương lai, bởi nhà mẹ của Vương hoàng hậu là tam triều nguyên lão cấp bậc cao quý, cùng địa vị của Minh Thừa tướng có thể nói là ngang nhau. Chuyện ở trong triều thâm sâu khó đoán, thế nhưng Phượng Đạt ngồi trên ngai vị hoàng đế lại không hề quan tâm đến, lại không có bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh Phượng Sở Thiên làm hoàng đế, cho nên người trong triều đều đối xử Phượng Tiêu như người kế thừa chức vị hoàng đế trong tương lai.

Nhưng năm năm trước, Phượng Đạt si mê luyện đan dược, thân thể lão hoàng đế Phượng Đạt càng ngày càng suy yếu, nên tờ chiếu thư chỉ rõ ngôi vị thái tử của Phượng Sở Thiên đã bị che giấu, làm mọi người trong triều đình cứ mãi xôn xao.

Còn phụ thân Phượng Kính Dạ là đệ đệ ruột của Phượng Đạt, đương kim Thạc vương gia, sau khi Phượng Kính Dạ thừa kế vương vị, cũng kế thừa hai mươi vạn đại quân của phụ thân. Phượng Kính Dạ dùng ba phần binh mã trong hai mươi vạn đại quân của mình, trụ tại vương triều Tố Nguyên.


Vào mười năm trước, mười vạn tinh binh của hoàng đế Phượng Đạt, trong đó có một đội quân Hỏa Viêm đã từng đi theo Phượng Đạt, là đội quân hùng mạnh nhất ở Vương triều Tố Nguyên—— vương triều Tây Lan Bạch Thị hoàng tộc cũng cử binh lính đến áp sát. Cả hai nước nhỏ Hách Liên cùng Yến Vương cũng tham gia vào, nên đã xuất hiện tam quốc Đại Nhất, ai ai cũng đều muốn thâu tóm vương triều Tố Nguyên, sau đó cùng chia nhau ra làm ba.

Nhưng vào mười năm trước Phượng Đạt tự mình ngự giá thân chinh, đã cùng đánh một trận, dẫn dắt mười vạn quân Hỏa Viêm, tấn công đầu tiên vào hai nước nhỏ là Hách Liên cùng Yến Vương, dưới sự tàn bạo cùng lũ lụt tấn công phá hủy đồng ruộng, lại thêm thành trì bị phá người chết, cùng mười vạn quân tinh nhuệ chèn ép. Hách Liên cùng Yến Vương không thể không đầu hàng, kế hoạch tam quốc hợp lực cùng tấn công vương triều Tố Nguyên đều tan biến, tạo nên uy danh lừng lẫy cho quân Hỏa Viêm.

Tại biên quan, người dẫn đầu đại quân chống lại cuộc chiến tiến công của Bạch Thị hoàng tộc chính là phụ thân Phượng Kính Dạ, chính người hóa giải nguy cơ đầu tiên trong trận chiến vào năm trăm năm trước của Vương triều Tố Nguyên.

Hai mươi vạn binh mã còn lại, thì năm vạn trở thành cấm vệ quân nằm trong tay của Minh Thừa tướng, còn năm vạn quân nằm trong tay của Vương hoàng hậu, mẫu thân của Tam hoàng tử, mười vạn quân còn lại dùng để trấn giữ biên quan ở khắp mọi nơi.

Phượng Sở Thiên được phong làm thái tử, để bảo vệ mạng sống, không thể không làm quen với cuộc sống đầy rẫy nguy hiểm. May mắn cho Phượng Sở Thiên vẫn còn có Phượng Kính Dạ, từ thuở nhỏ Phượng Sở Thiên đã kết nghĩa huynh đệ với Phượng Kính Dạ, nên Phượng Sở Thiên mới có thể sống sót ngồi vững ngôi vị thái tử của mình, còn Tam hoàng tử Phượng Tiêu thì được phong làm Vương gia, nên tình cảnh trong triều đình vẫn luôn đối đầu với nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui