“Vương gia à, ta làm sao có thể thủ tiết chứ? Chẳng lẽ chỉ có người mới có thể ở bên ngoài tam thê tứ thiếp, còn nữ nhân lại phải ở nhà tam tòng tứ đức sao? Một ngày thì được, bảy ngày tuyệt đối là không!” Lâu Hướng Vãn cười hiểm, dùng miệng mồm sắc bén để trêu chọc Phượng Kính Dạ.
Phượng Kính Dạ ngơ ngác nhìn Lâu Hướng Vãn,dường như bị lời nói của nàng làm cho khiếp sợ, trầm mặc một chút, cuối cùng lại thở dài nặng nề, cúi đầu hôn lên trán Lâu Hướng Vãn,” Tiểu Mộc đầu, vì sao trước kia bổn vương lại cho rằng ngươi là một nữ nhi rất ngoan hiền chứ?
“Vương gia, người đã lên thuyền của giặc, hối hận đã quá muộn.” Lâu Hướng Vãn cười mở miệng, nhanh nhẹn thoát khỏi trong ngực Phượng Kính Dạ, sau đó bước xuống giường thắp sắng một ngọn đèn lên, quay đầu lại, dưới ánh sáng, phát hiện sắc mặt Phượng Kính Dạ rất nhợt nhạt.
Thấy đèn sáng lên, Long Vệ âm thầm bảo hộ Phượng Kính Dạ lập tức đem thức ăn đưa tới, Lâu Hướng Vãn đi ra mở cửa, tiếp nhận khay, thấy chỉ có một chén cơm cùng một đĩa thức ăn nhỏ, trông rất đơn sơ giản dị, khác xa hoàn toàn với thức ăn ở Phượng vương phủ.
“Không sao đâu Mộc Mộc, khi xưa bổn vương còn ở trong quân doanh, thức ăn kia càng kém hơn nhiêu.” Phượng Kính Dạ mỉm cười, từ phía sau ôm lấy eo của Lâu HƯớng Vãn, dùng sức ôm chặt người trong ngực,”Nhiều nhất chỉ còn ba ngày nữa thôi.”
“Vương gia, người cứ muốn thần bí thế à!” Lâu Hướng Vãn tức giận quay đầu nhìn Phượng Kính Dạ, thế cục trước mắt vẫn đang căng thẳng, không có ấn soái Hỏa Viêm Quân sẽ không thể điều động Hỏa Viêm Quân. Còn biên quan vẫn đang trong tình cảnh nước sôi lửa bổng cùng Tây Lan và Hách Liên Quốc. Tuy Yến Quốc không có phát binh, nhưng cũng không thể không cẩn thận đề phòng, cho nên Lâu Hướng Vãn thật sự không biết Phượng Kính Dạ sao có thể tự tin nhất định vượt qua được nguy cơ này.
“Mộc Mộc, đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Phượng Kính Dạ vẫn không chịu cởi bỏ nút thắt ra, chỉ mỉm cười, nhéo nhéo lỗ mũi Lâu Hướng Vãn, kéo người ngồi trên ghế. Dù đã biết qua giờ cơm chiều, tay cầm lấy đôi đũa, đút một ít thức ăn cho Lâu Hướng Vãn,”Nhiều nhất là ba ngày, mọi chuyện sẽ kết thúc, chờ thanh trừ những nguy họa cho kinh thành, bổn vương sẽ cùng ngươi đi chu du một chuyến.”
“Vương Gia, đây là do ngươi nói, tốt nhất không nên nuốt lời.” Lâu Hướng Vãn cười gật đầu, trong lòng thầm mừng rỡ, tuy không thể rời xa hoàn toàn, nhưng có lẽ ít nhất trong khoảng thời gian đó sư phụ sẽ thực thích vương gia.
“Bổn vương nhớ mà.” Phượng Kính Dạ gật gật đầu, biết Lâu Hướng Vãn không thích người khác lừa nàng, cho nên không dám tái phạm,”Mộc Mộc, tạm thời cứ ở lại trong cung, dù sao nơi đây vẫn an toàn hơn so với bên ngoài nhiều.”
“Không cần, ta ở ngoài cung cũng rất an toàn, nếu cần giúp gì cứ việc nói với ta.” Lâu Hướng Vãn lắc đầu cự tuyệt, nàng chuẩn bị lúc quân đội Hà Viễn Chí công phá cửa thành, thừa dịp hỗn loạn giúp Dịch Quân Hàn cùng Lâm Tín rời khỏi kinh thành. Dịch Quân Hàn sẽ về Tây Lan Vương Triều, Lâm Tín đã không còn ý chí sinh tồn, nên sẽ đưa hắn đến chỗ của Cố Thanh Phong để người chăm sóc cho hắn.
Lâu Hướng Vãn cùng Phượng Kính Dạ ăn cơm xong, liền thay y phục quân phản loạn, bóng dáng tựa như chim yến nhẹ nhàng lướt xuống tường thành, biến mất trong bóng đêm.
__________đường ngăn cách______
Đã qua một ngày, cuộc chiến vẫn căng thẳng như cũ, binh mã của Hà Viền Chí cùng Minh Tuyên Quốc đều bị tổn thất, nhưng theo thế cục trước mắt, lại không tốt cho Minh Tuyên Quốc, vốn cho rằng công phá hoàng cung, bắt giữ Thiên Tử cùng các chư hầu, nhưng thật không ngờ cho dù có bắt Hách Liên Vương Phi đem ra uy hiếp vẫn không thể phá cổng thành hoàng cung, còn phía binh mã Tây Lan vương triều vẫn án binh bất động, dựa theo cục diện Minh Tuyên Quốc sẽ chuốt lấy thất bại.
Lâu Hướng Vãn cho rằng ý của Phượng Kính Dạ chính là Minh Tuyên Quốc thua trận, Phượng Tiêu không quay về cứu viện kịp. Phượng Kính Dạ sẽ thừa cơ hội chiếm lấy nhân mã, nhưng theo tình báo của Sát Thủ Lâu báo lại, Phượng Tiêu chỉ cần bốn ngày là hắn có thể trở về, nhưng trước tiến vào Tây Lan Vương Triều, trên đường đi ngang qua huyện Triệu Nguyên gặp phải mưa to làm núi lỡ, tất cả đường núi đều bị bịt kín, nên Phượng Tiêu không thể đi đến biên quan, mà buộc phải dừng lại huyện Triệu Nguyên.
Nhưng đột nhiên nghe tin Minh Tuyên Quốc cùng Hách Liên Quốc liên hợp gây cung biến, Phượng Tiêu cảm thấy ông trời đã giúp hắn, nếu không có núi lở đất lở, hắn sẽ không cần ở lại huyện Triệu Nguyên hai ngày. Đợi đến khi nhận được tin tức, dù giục ngựa chạy nhanh từ biên quan về cũng đã không còn kịp. Nhưng hiện giờ Phượng Tiêu đã dẫn theo hai vạn quân tinh nhuệ quay trở về kinh thành, tụ họp cùng quân đội của Hà Viễn Chí để phá thành. Một khi phá thành thành công, Minh Tuyên Quốc tất nhiên sẽ bại trận, Phượng Kính Dạ cùng Phượng Sở Thiên sẽ gặp nguy hiểm.
Về phần Minh Tuyên Quốc lại càng không ngờ Phượng Tiêu lại trở về nhanh như vậy, một khi Phượng Tiêu phá thành, nhất định sẽ giết chết lão, cho nên Minh Tuyên Quốc nhanh chóng đổi chiến lược, để lại một nữa binh mã ở cửa thành, số còn lại đem đi phá cổng thành hoàng cung, chỉ cần bắt được hoàng đế Phượng Đạt cùng Vương Hoàng hậu, lão mới có thể được an toàn.
Lâu Hướng Vãn vốn muốn đem tin tức Phượng Tiêu trở về kinh thành truyền vào hoàng cung, đáng tiếc Minh Tuyên Quốc đã đi trước một bước dẫn theo đại quân bao vây kinh thành, Lâu Hướng Vãn hoàn toàn không có biện pháp đưa tin vào hoàng cung.
“Lâu chủ, đi thôi, dù cho truyền tin vào được cũng không còn hi vọng, Phượng Kính Dạ sẽ không thể nào xoay chuyển tình thế được đâu!” Lăng Thanh miễn cưỡng mở miệng, thậm chí vỗ vỗ bả vai trấn an Lâu Hướng Vãn, trong lòng thầm mừng khi thấy Phượng Kính Dạ thảm bại.
Vốn dĩ quân của Hà Viễn Chí đang ngang bằng với quân của Minh Tuyên Quốc, hiện tại lại có thêm hai vạn đại quân của Phượng Tiêu, Minh Tuyên Quốc nhất định chuốt lấy thất bại chỉ trong sớm hay muộn thôi, một khi phá Thành thành công, Phượng Tiêu vừa có thể tiêu diệt sạch quân phản loạn, sau đó mang theo thủ hạ của mình ngụy trang thành quân phản loạn, ra tay hạ sát Phượng Kính Dạ cùng Phượng Sở Thiên ở trong hoàng cung.
“Lăng Thanh, người của chúng ta còn được bao nhiêu?” Lâu Hướng Vãn quay đầu nhìn chiến trận ầm ĩ huyên náo tại phía xa ở hoàng cung, ánh mắt chợt lóe sáng, “Tập hợp mọi người lại chuẩn bị xuất phát!”
Lâu Hướng Vãn hít thật sâu, phi nhanh về phía tiệm thuốc. Hiện nay, chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của binh đội Vương Triều Tây Lan ở trong kinh thành, quân của họ chắc chắn có hơn ngàn người, đều là những binh lính tinh nhuệ, nếu cùng liên kết với người Sát Thủ Lâu nhất định có thể bảo vệ được cổng thành, ngăn cản binh lính của Phượng Tiêu tiến vào thành, Phượng Kính Dạ có thể lợi dụng thời gian này tiêu diệt quân phản loạn của Minh Tuyên Quốc, như vậy mới có đường sống.
“Lâu chủ?” Lăng Thanh biến sắc, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn về phía Lâu Hướng Vãn, cho dù lúc trước Lâu Hướng Vãn luôn muốn ở lại Phượng Vương Phủ, thì hắn vẫn không ngăn cản mà tôn trọng quyết định của nàng, nhưng giờ đây gương mặt hắn lạnh như băng, trong mắt tỏ rõ bất mãn, chỉ vì một tên Phượng Kính Dạ mà liên lụy đến người Sát Thủ Lâu.
“Lăng Thanh, ta biết ta đang làm gì, ta không thể để vương gia gặp nguy hiểm được!” Lâu Hướng Vãn bình tĩnh nói, khuôn mặt kiên định như sắt, dù chỉ với mấy ngàn quân tinh anh, Lâu Hướng Vãn vẫn có thể giúp họ phát huy sức mạnh tối cao, vì kiếp trước nàng rất giỏi nghiên cứu chiến lược, nên có thể giúp Phượng Kính Dạ thoát khỏi vòng nguy hiểm.
Lăng Thanh trầm mặt, nhìn Lâu Hướng Vãn, gật đầu,“Nếu đây là lựa chọn của lâu chủ, Lăng Thanh xin tuân lệnh.” Sau đó quỳ một gối hành lễ với Lâu Hướng Vãn, bóng dáng Lăng Thanh nhanh chóng hướng về phương xa, liên lạc với người Sát Thủ Lâu.
Trong hiệu thuốc, Dịch Quân Hàn đang ở trong viện, nét mặt không có chút biểu cảm, im lặng đứng trong viện dường như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, cho đến khi xuất hiện bóng dáng Lâu Hướng Vãn, đôi mắt nâu nhạt của Dịch Quân Hàn mới có chút thay đổi.
“Quân Hàn, ngươi có biết ta đang nghĩ gì không?” Lâu Hướng Vãn áy náy nhìn Dịch Quân Hàn, vốn dĩ Vương Triều Tây Lan cùng Vương triều Tố Nguyên là kẻ địch. Trong lúc Minh Tuyên Quốc phát động cung biến, Dịch Quân Hàn lại không cho người Vương Triều Tây Lan động thủ đã là yêu cầu quá đáng rồi. Giờ chỉ vì một ân tình riêng để giúp vương gia được an toàn, Lâu Hướng Vãn không thể không mở miệng yêu cầu Quân Hàn đem theo quân lính Tây Lan đi cứu vương gia.
Dịch Quân Hàn im lặng gật đầu, hắn cũng đã nhận được tin, hai vạn quân tinh nhuệ của Phượng Tiêu đã hợp lực với binh lính của Hà Viễn Chí, một khi đánh tan quân Minh Tuyên Quốc sẽ xông thẳng vào hoàng cung. Lúc đó Phượng Kính Dạ cùng Phượng Sở Thiên liền gặp nguy hiểm, thiên hạ này nhất định sẽ thuộc về Tam hoàng tử Phượng Tiêu.
“Chủ tử muốn tiểu thư quay về Vương Triều Tây Lan.” Dịch Quân Hàn yên lặng mở miệng, trước khi người Tây Lan tìm được hắn, chủ tử đã sai người truyền tin phải bảo vệ an toàn cho Lâu Hướng Vãn. Tuy Dịch Quân Hàn không biết rõ thân phận của Lâu Hướng Vãn, nhưng bên trong mật thư Bạch Thanh Nguyệt đã viết rõ phải đưa nàng bình an trở về vương triều Tây Lan, mới tìm ra được thần y Cố Thanh Phong của Dược Vương Cốc.
Lâu Hướng Vãn trầm mặc nhìn khuôn mặt không ham danh lợi của Dịch Quân Hàn, ánh mắt lại chuyển dời từ bờ vai hắn sang hướng hoàng cung, dù cách xa như thế, nàng vẫn có thể nghe thấy tiếng gào thét giao chiến của hai quân.
“Được, ta đồng ý với ngươi, Quân Hàn.” Cuối cùng, Lâu Hướng Vãn vẫn phải chấp nhận, chẳng còn gì quan trọng hơn an toàn vương gia. Huống chi, chờ nguy hiểm qua đi, kinh thành sẽ thuộc về tay Phượng Sở Thiên, vậy vương gia có thể đến Vương Triều Tây Lan để tìm gặp nàng.
Trong đêm tối, người Vương Triều Tây Lan đột nhiên trợ giúp quân phản loạn Minh Tuyên Quốc canh giữ cửa thành, ngăn chặn đại quân Phượng Tiêu tấn công, cuối cùng Minh Tuyên Quốc mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hiện nay lão tựa như cá nằm trong chậu, trước có sói, sau có hổ, đám thị vệ hoàng cung của Phượng Kính Dạ càng đánh càng hăng, đại quân của Hà Viễn Chí lại hợp lực với đại quân Phượng Tiêu, càng như hổ mộc thêm cánh. Đang lúc Minh Tuyên Quốc bị kẹp ở giữa lại có sự giúp đỡ của người Tây Lan vương, làm Minh Tuyên Quốc không còn lo lắng cửa thành bị công phá, lo chuyên tâm tấn công vào hoàng cung.
“Lâu chủ, tin tức đã được truyền đến cho Phượng Kính Dạ!” Lăng Thanh thực sự không vui, khi Lâu Hướng Vãn để người Sát Thủ Lâu dính vào chuyện tranh đấu của hoàng cung. Nhưng vẫn thừa dịp khi đêm đến, tìm cơ hội đưa thư truyền vào trong hoàng cung, để Phượng Kính Dạ biết đại quân Phượng Tiêu đã hợp lực với quân lính của Hà Viễn Chí, nên Lâu Hướng Vãn sẽ lãnh đạo quân vương triều Tây Lan giúp kéo dài thêm một ngày
“Vương Gia nói thế nào?” Lâu Hướng Vãn quay đầu nhìn Lăng Thanh, thoáng thấy bên ngoài cửa thành đại quân Phượng Tiêu đông nghìn nghịt. Chỉ cầ một ngày, nhất định có thể giúp vương gia đánh bại Minh Tuyên Quốc, đến lúc đó vương gia đã chỉnh đốn xong đội quân cấm vệ, xem như nguy cơ kinh thành đã được tiêu trừ. Do đó Phượng Tiêu phải tuân theo thánh chỉ, tiếp tục đi đến biên quan Tây Lan.
“Vương gia nói Lâu chủ chú ý an toàn bản thân.” Lăng Thanh lạnh nhạt mở miệng, lúc trước vì muốn bảo vệ an toàn cho Lâu Hướng Vãn, Lăng Thanh lẻn vào trong hoàng cung nên bị thương, may mắn vết thương đó cũng không nghiêm trọng lắm.
Phượng Tiêu biết thời gian rất cấp bách, cần phải mau chóng công phá cổng thành, lui một bước liền tiến công ba bước, thi thể chất chồng như núi dưới tường thành, máu nhuộm đỏ khắp mọi nơi. Trong đêm tối, dưới mắt mọi người chỉ còn lại chém giết lẫn nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...